Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhũ danh (*) của ta là Mãn Mãn, ban đầu cha ta muốn dùng hai chữ Viên Viên trong Viên Mãn, nhưng bị nương ta ngăn lại.
(*): 乳名 [rǔmíng]: tên mụ; tên tục; tên huý (tên đặt khi mới đẻ).
Ngoại tổ mẫu thường ôm ta và kể những câu chuyện thú vị về cha nương ta.
Bà kể, ta sinh ra trong một ngày xuân ấm áp và náo nhiệt, là mùa hồi sinh của vạn vật.
Nhưng vào một ngày ấm áp như vậy, cha ta đã bị sốt cao khi ngồi xổm ở cửa chờ ta chào đời.
Ta hỏi ngoại tổ mẫu là do ta đã dọa sợ cha ta phải không?
Bà cười nói, tất nhiên là không phải như vậy rồi, Mãn Mãn đáng yêu như vậy cơ mà.
Bà kể, là bởi vì ngày đó nương ta khóc rất kinh khủng, cha ta nghe thấy cũng khóc theo, cha khóc đến lồng ngực cũng đau nhức, rồi khóc mãi cho đến khi phát sốt.
Bà còn kể, ngày cha ta lấy nương ta, cha đã khóc lóc rất thảm thương.
Ngoại tổ mẫu cùng với cữu cữu, cữu mẫu (cậu, mợ) thay phiên nhau ra trận khuyên can cha, nhưng cũng không làm cha dừng lại được.
Cha vừa ôm bông hoa vải đỏ thật lớn vừa không ngừng nói dường như cha phải mất mấy kiếp mới cưới được một tức phụ (người vợ) như thế này, thật sự không dễ dàng gì, cha vừa khóc lóc vừa nói trong nước mắt!
Những vị tân khách hôm đó đều lần lượt nói rằng họ chưa thấy qua nhi lang nhà ai lấy tức phụ lại khóc lóc thành cái dạng như thế bao giờ cả.
Đó là một ngày mùa xuân khác, và hoa viên phía sau của phủ tướng quân trồng đầy hoa phù dung mà nương ta yêu thích, chẳng qua là bây giờ chúng chưa nở thôi.
Nha hoàn cùng với tiểu tư ở dưới gốc cây cứ luôn la hét không ngớt.
Ta đang nằm trên thân cây, vừa đưa tay với tới tổ chim thì từ dưới gốc cây phát ra một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại làm toàn thân ta chấn động.
"Tạ Tiểu Mãn, nương đếm đến ba, nếu con còn không chịu leo xuống thì tối nay cũng đừng ăn chân giò nữa".
Ta nhìn xuống, nương đang cầm chiếc quạt che nắng, uể oải nhìn ta.
Đằng sau nàng là người cha đang kinh sợ của ta.
Aaa, ta trượt xuống gốc cây, tự giác bám vào đùi nàng, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Nương, con sai rồi, lần sau con tuyệt đối không dám nữa đâu".
Nàng bế ta lên, bất lực nói: “Một tháng có ba mươi ngày, mười lăm ngày con mới đào được tổ chim, con chim đó có thù oán gì với con không?”.
Cha ta tự giác bế lấy ta, đau lòng nói: “Cha đến đây, cha đến đây, cẩn thận mệt bây giờ".
“Còn có chàng nữa”, nương ta quay nòng súng sang cha ta: “Hoặc là bế con bé lên cây bới tổ chim, hoặc là dắt con bé xuống nước bắt vương bát (rùa), Tạ Yến Kỳ, thiếp chưa từng thấy đứa trẻ nào như vậy cả!".
Cha ta lưu loát trả lời: “Phu nhân giáo huấn như vậy là rất đúng, lần sau ta không dám nữa”.
Ta bật người nói tiếp: "Mãn Mãn cũng không dám làm như vậy nữa ạ".
Nương rõ ràng là không tin những gì mà hai người chúng ta đang che đậy, nàng vứt bỏ chúng ta và xoay người bỏ đi, để lại làn váy thêu hoa mùa xuân lướt qua.
Cha ta mỉm cười rồi đặt ta lên vai, một bên sải những bước dài đuổi theo nương ta, một bên vẫn không sợ chớt mà hét lên: "Dao Dao, sau giờ ngọ (buổi chiều) ta sẽ ném nàng vào trong cung, để nàng không cần phải phiền lòng với bọn ta nữa nhé".
Mùa xuân là thời điểm tuyệt vời, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chim hót liễu rũ.
Ta quay đầu nhìn lại chỗ phía tây tường thành kia, một khóm hoa đào đang nở rộ thật đẹp, còn có tiếng suối chảy róc rách nữa, tất cả tạo nên một khung cảnh thật thật sinh động!
Hết!