Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một lúc sau, có một tăng nhân đến gọi hắn, hắn thấy xung quanh ta không có ai, nên có vẻ lo lắng, ta xua xua tay, có cái gì mà hắn phải lo lắng chứ?
Nhưng ta lại không ngờ rằng sau khi hắn đi thì biến cố đã xảy ra, là ta đã quá tự tin vào quỹ đạo của tiền kiếp mà không hiểu rằng một cử động sẽ ảnh hưởng đến toàn thể, một chi tiết cũng sẽ thay đổi và con đường này sẽ long trời lở đất.
*********
6.
Ta bị một trận xóc nảy làm cho tỉnh dậy, lúc này ta mới phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa nhỏ màu đen, cả tay chân đều bị trói chặt, ta phun miếng vải trong miệng ra.
Mau chóng lén nhìn ra bên ngoài để xem mình đang ở đâu, nhưng điều đó chỉ khiến ta thêm tuyệt vọng, không có người lái xe ngựa, có nghĩa là ta đã bị vứt bỏ cùng với chiếc xe này, vì vậy chiếc xe ngựa chỉ đi có một hướng...
Ta nhìn chiếc xe ngựa lao vút về phía huyền nhai (*) mà lòng trở nên trống rỗng, nếu cứ ch.ết đi như thế, vậy ta trở lại kiếp này còn có ý nghĩa gì nữa đây?
(*): 悬崖 [xuányá]: cao và dốc (vách núi).
Ta thực sự không cam lòng, nước mắt giàn giụa cố gắng xê dịch khỏi xe ngựa, ta liều mạng để nhảy xuống đất trước khi chiếc xe rơi xuống vách núi.
Thế mà, móng ngựa giơ cao khỏi mặt đất rồi rống lên một tiếng khàn khàn, sau đó ta lập tức ngã trở lại bên trong xe ngựa, mở to hai mắt nhìn hắc mã rơi xuống vực thẳm.
“Không...". Ta hét lên.
Sau một hồi thiên phiên đích phúc (long trời lở đất) điên cuồng qua đi, xương cốt trong khắp người ta như bị nghiền nát, và cỗ xe cũng đột ngột dừng lại.
Trong giây tiếp theo, tấm màn đen được xốc lên, và trong ánh sáng chói lọi ta thấy Tạ Yến Kỳ đang đưa hai tay về phía ta.
Hắn bế ta ra ngoài, khinh thủ khinh cước (*) cởi bỏ dây thừng trên người ta, rồi lại giúp ta chỉnh lại mái tóc tán loạn trên đầu dưới ánh mắt ngơ ngác của ta.
(*): 轻手轻脚 [qīngshǒuqīngjiǎo]: tay chân nhẹ nhàng.
Sau đó, hắn lại nhìn ta, trong đôi mắt ấy đỏ hoe vì đang đang khóc, từng giọt nước mắt to nhỏ rơi trên tay ta.
Ta còn chưa kịp định thần lại sau kiếp hậu dư sinh (1), lại phải thủ túc vô thố (2) đi hứng nước mắt của hắn: “Ngài, sao ngài cũng khóc thế...“.
(1): 劫后余生 [jiéhòu yúshēng]: sống sót sau tai nạn.
(2): 手足无措 [shǒuzúwúcuò]: chân tay luống cuống.
"Ta...", Tạ Yến Kỳ ngơ ngẩn sờ sờ mặt: "Ta tại sao... lại khóc chứ?".
Ta lắc đầu, nhìn về phía thân xe bị sợi dây cắt đứt đang còn kẹt bên mép vực và con ngựa rơi xuống vực sâu, hai mắt ta ngấn lệ nhìn hắn nói lời cảm tạ.
Hắn suy nghĩ hồi lâu mới hoàn hồn lại: "Ta cũng không biết tại sao, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ, tựa như lần này rốt cuộc ta đã vượt qua muôn vàn khó khăn nguy hiểm, cũng kịp lúc cứu được nàng".
“Ngài đang nói về cái gì vậy?”, ta ậm ừ hỏi.
"Không có gì", hắn thu kiếm: "Hiện tại nàng trở về trong miếu sẽ không thoải mái, ta có một biệt viện ở dưới chân núi, ta dẫn nàng đến đó trước, sau đó sẽ nói cho cha nương nàng phái người tới đón nàng".
Ngoại viện phía nam kinh thành của Tạ Yến Kỳ cách Vạn Phật tự nửa canh giờ.
Ngoại viện của hắn chỉ có tiểu tư (gã sai vặt), không có nha hoàn, nên hắn tạm thời mua hai người nha hoàn từ bên ngoài đến hầu hạ ta.
Khi cha và huynh trưởng ta đến, ta vẫn còn đang ngồi thẫn thờ ở đó, trong đầu cứ mãi nghĩ đến chuyện vừa rồi mà đâm ra sợ hãi.
Hai người bọn họ so với ta còn sợ hãi gấp bội, bọn họ ngàn ân vạn tạ (cực kì biết ơn) đối với Tạ Yến Kỳ, sau đó thừa dịp đêm tối âm thầm đưa ta trở về, để tránh không làm mẫu thân và tẩu tẩu ta khóc thêm một trận nữa.
Sau khi tra xét mới biết được, nguyên là Tề vương sắp xếp chuyện Tạ Yến Kỳ về kinh không thành, bèn hướng ánh mắt về phía ta, lợi dụng lúc chúng ta đi cầu phúc hắn đã mua chuộc các tăng nhân để đặt ta vào chỗ c.hết hòng hãm hại người khác.
Vì vậy, cha và huynh trưởng ta không dung thứ nữa, trong một đêm đã trình tất cả tội trạng của Tề vương trong nhiều năm qua lên triều đình, dân chúng xôn xao một thời gian và nhờ thêm sự vô tình của Tạ Yến Kỳ đã làm nhất mạch (dòng dõi) của Tề vương bị phế truất.
Cái gọi là nhổ cỏ cần phải nhổ tận gốc, và Tề vương cũng không phải là kẻ ngu ngốc, nhu nhược, nếu hắn bị ép đến đường cùng thì rất dễ sẽ cắn trả lại, ta lo lắng Tề vương sẽ như ngư tử võng phá (*).
(*): 鱼死网破 [yúsǐwǎngpò]: cá chế.t lưới rách.
Hôm sau, ta lại nghe tin Tề vương mưu phản bức vua thoái vị, Tạ Yến Kỳ lập tức dẫn binh đến bao vây, và Tề vương đã bị bắt ngay tại chỗ, rất nhanh sau đó thánh thượng cũng hạ chỉ lập tức hành quyết.
Điều này thật sự khác biệt, từng bước một đều không giống như trước kia nữa, phong vân (mưa gió) quỷ quyệt trong kiếp này rốt cuộc sẽ được trình ra như thế nào đây, thế nhân (người đời) lại phải chờ những gì đây?
Ta biết rất rõ triều đình có quan hệ mật thiết với thế gia, ngay cả một nữ tử khuê các như ta cũng sẽ trở thành công cụ để cho người khác hành sự, cho nên, từ đó ta rất ít đi ra ngoài.
Nhưng mà, cái tên Tạ Yến Kỳ này lại đến ngày càng thường xuyên hơn, đầu tiên là thăm hỏi, sau đó là tặng lễ vật, sau nữa là trở thành vong niên chi giao (*) với phụ thân ta, cùng ca ca ta nâng cốc tâm tình, và thành công đột nhập vào nội bộ Thẩm gia.
(*): 忘年之交 [wàngniánzhījiāo]: anh em kết nghĩa.
Đời này không phải ta không muốn xuất giá, chỉ là mỗi lần nghĩ đến ta lại cảm thấy sợ hãi, hết lần này đến lần khác cứ muốn thẳng thừng cự tuyệt.
Phụ mẫu của Tạ Yến Kỳ cũng ép hắn thú thân (lấy vợ), nhưng hắn thấy ta không có ý định giá nhân (kết hôn) nên hắn cũng chưa bao giờ nói bất cứ điều gì về việc này.
Những tin đồn về nam phong (đồng tính luyến ái) của hắn trong kinh ngày càng trở nên thái quá, và ngay cả huynh trưởng của ta cũng bị liên lụy ít nhiều, vì vậy huynh ấy đã đóng cửa không gặp hắn trong suốt vài tháng.
Một năm này, Cố Trạch Sinh đã đứng đầu bảng trong việc thi cử, tài năng của hắn là thật, nếu không thì đời trước ta đã không say đắm hắn đến mức như vậy.
Vào ngày hắn trở thành Trạng nguyên diễu hành trên phố, hắn mặc hồng bào cưỡi bạch mã, đứng cô độc ở cửa Thẩm phủ xin gặp (cầu kiến) người Thẩm gia ta.
Tân khoa Trạng nguyên chính là mặt mũi của hoàng đế, cho nên huynh trưởng ta đành mang theo hạ lễ nghênh đón, nhưng cũng không cho phép hắn vào cửa.
Ca ca vỗ vỗ vai hắn: "Cố đại nhân tuổi trẻ tài cao, ngày sau nhất định có thể làm rạng danh triều đình, tạo phúc cho muôn dân, chỉ là Dao Dao nhà ta đã có người trong lòng rồi, ngài cùng con bé vốn dĩ là không có duyên phận, cho nên ta nghĩ việc này có cưỡng cầu cũng không được".
Cố Trạch Sinh cụp mí mắt, hơi khom lưng xuống, không cầm được dây cương trong tay: "Vẫn là ta đến chậm rồi, đúng không?".