Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa đúng 11 giờ, Hàn Khải chợt nghe tiếng thì thầm từ bụng của cậu nhóc bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy Âu Dương Duệ đến ánh mắt cũng chả thèm dời khỏi màn hình, cứ tự động đưa ‘vuốt’ đến giá để đồ ăn vặt mà rờ rẫm, sau khi túm được một gói khoai tây chiên thì định rụt trở về, nhưng bị anh giữ nắm lấy cổ tay: “Cậu nhiêu tuổi rồi hả, lớn cái đầu mà còn định lấy khoai tây chiên làm cơm để ăn à?”
“Nhưng tôi đói rồi.” Âu Dương Duệ quay đầu lại nhìn anh, tội nghiệp nói: “Lúc sáng, em vừa mới dậy thì đã bị anh tới cửa đòi nợ, ngay cả cái sandwich anh cũng chả thèm mang đến cho em, còn chẳng bằng những lúc đi làm nữa.”
Hàn Khải không có chút biện pháp nào với cậu, cướp lây gói khoai tây chiên, đẩy tay cậu ra: “Cảnh sát Âu Dương, thanh tra Âu Dương! Chẳng lẽ tôi không đem đồ ăn sáng đến cho cậu thì cậu không biết tự mình đi mua ăn hả?”
“Ừ!” Âu Dương Duệ thừa cơ giấu khuôn mặt của mình vào giữa hai tay, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen láy, cười tủm tỉm nhìn anh, bộ dáng vô cùng vô lại.
“Tôi sợ cậu rồi.” Hàn Khải bất đắc dĩ nói, sau đó đứng lên: “Tôi đã đồng ý mời cậu ăn cơm, vậy bây giờ cậu muốn ăn cái gì?”
“Em thì sao cũng được, anh nấu cái gì em ăn cái nấy, em dễ nuôi lắm.” Âu Dương Duệ ngẩng đầu, tự đắc nói.
“Dễ nuôi? Nhìn một đống đồ ăn vặt trong nhà cậu này, ai nuôi được cậu mới tài đấy, đồ mèo tham ăn.” Hàn Khải đi đến phòng bếp, sau 5 phút đồng hồ lại đi ra, vẻ mặt khó tin: “Âu Dương, mỗi ngày cậu ăn cái gì để sống vậy?”
“Ah?” Âu Dương Duệ quay đầu nhìn anh: “Đồ ăn sáng thì có anh mua cho em, cơm trưa thì giải quyết ở căn-tin, còn cơm tối thì có gì ăn đó.”
“Salad?” Hàn Khải đau đầu nhớ đến tình cảnh lúc nãy khi anh vừa mở cửa tủ lạnh ra, tủ lạnh gồm 4 tầng, tầng thứ nhất để đầy những chai soda, tầng thứ hai một nửa là sữa hộp, một nửa là bia, tầng thứ ba có hai phần salad ăn nhanh, chỉ cần mở ra trộn đều lên là có thể ăn, tầng thứ tư thì đặt một bao bánh mì sandwich, ở tủ nhỏ phía sau đựng các loại gia vị làm salad, tiêu đen, húng quế, giấm, dầu ô-liu,… Anh nhìn một lượt từ đầu đến cuối, cũng không tìm thấy bất cứ nguyên liệu nào đủ để làm ra 4 món mặn 1 món canh như anh đã hứa, cái tên nhóc này! Mỗi ngày đều dựa vào salad để lấp đầy bụng hả? Khó trách dù cậu nhóc có ăn đồ ăn vặt nhiều như thế nào cũng không béo lên nỗi.
“Salad thì sao nào? Vừa khỏe mạnh, vừa dinh dưỡng, lại còn bảo vệ môi trường nữa chứ.” Âu Dương Duệ bất mãn nói: “Tôi đã trộn được hơn 30 loại salad rồi đó!”
“Đây nè, cà rốt sắt lát là một loại, mà cà rốt sắt sợi lại là một loại khác…” Hàn Khải bó tay toàn tập với nhóc con này, trách sao mà cái nhà bếp sạch bong sáng bóng như mới vì căn bản nó có được dùng qua bao giờ đâu, té ra Âu Dương Duệ là loại đàn ông tránh xa nhà bếp điển hình!
Lắc đầu, một tay anh đóng lại máy tính, một tay kéo Âu Dương Duệ đứng dậy: “Đứng lên, theo tôi về nhà.”
“Gì?” Đôi mắt Âu Dương Duệ trợn tròn, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh không nấu nữa hả?”
“Nấu bằng cách nào? Chả lẽ trộn cho cậu ba dĩa salad?” Hàn Khải xách cậu lên: “Nếu biết sớm thế này tôi trực tiếp nói cậu qua nhà mình cho rồi, mỗi ngày đều ăn mấy thứ này, cậu làm sao sống được đến tuổi 32 hay vậy?!”
“Từ nhỏ đến lớn em đều như vậy mà, cũng phải quen dần thôi.” Âu Dương Duệ thấy anh kiên quyết muốn dắt cậu về nhà của anh, nên cũng chỉ còn cách đứng lên đưa tay cầm máy tính: “Ba mẹ em đều bề bộn nhiều việc, căn bản là chẳng thể nào có thời gian chăm sóc chúng em, bữa sáng và bữa trưa có thể giải quyết ở trường, còn bữa tối thì dùng salad lấp bụng, vừa đơn giản, vừa tiện lợi, lại còn giàu dinh dưỡng, muốn ăn cái gì thị trộn cái nấy… Đó là em thôi đấy! Anh còn chưa gặp anh hai em đâu, anh ấy có thể chia rau dưa ra làm bảy phần rồi bỏ vào tủ đông, mỗi ngày chỉ cần lấy ra một phần rồi trộn lên, cuộc sống vô cùng quy luật nha.”
Âu Dương Duệ ngồi bệt ở bậc thềm trước cửa mang giày, Hàn Khải đứng thẳng nhìn xuống cậu: “Có phải cậu ta cũng chia bánh mì thành 7 gói, sau đó mỗi ngày ăn một gói?”
“Ah, làm sao anh biết hay thế?” Âu Dương Duệ ngốc lăng ngẩng đầu nhìn anh: “Anh hai của em còn ở trên mỗi bao ghi rõ ràng: Thứ 2, thứ 3,…để phân loại.”
“Tôi thật sự hết chịu nổi đám rùa biển các cậu!” Hàn Khải nghiến răng nói: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy cái gì mới là một bữa cơm bình thường!”
Một tiếng sau, Âu Dương Duệ ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn ăn trong nhà Hàn Khải, cậu nhóc hoan hô một tiếng rồi bổ nhào vô: “Món này ăn ngon thật, ah, món này ăn cũng rất ngon… Đây là cá sao? Trong bụng còn độn cả thịt nữa này! Món rau này anh nấu thế nào thế? Ngon quá đi!”
“Cậu nhóc đáng thương, cậu đã bao lâu rồi chưa được ăn no hả?” Hàn Khải đau lòng nhìn tên nhóc đang ăn như hổ đói trước mắt, thuận tay gắp cho cậu nhóc một miếng thịt cuốn đùi gà quay: “Để người ngoài nhìn thấy, có khi họ còn tưởng rằng tiền lương của cảnh sát quá ít, ngay cả cơm cũng chẳng lo nỗi ấy chứ.”
Đôi mắt đen láy của Âu Dương Duệ chớp chớp, mơ hồ nói: “Đúng mà, tại đồ anh nấu ăn ngon quá. Em ăn cơm ngoài chả có chỗ nào nấu ngon bằng anh hết.”
“Tiểu hỗn đản, cậu biết nịnh bợ cấp trên từ bao giờ thế hả?” Hàn Khải gắp một miếng đậu hủ sào rau muống, anh nhìn Âu Dương Duệ đang vội vàng lùa cơm vào miệng, cảm thấy hơi buồn cười, lại pha chút bất đắc dĩ: “Đồ trẻ con!”
“Tổ trưởng, xin anh giữ thái độ tôn trọng đối với một cảnh sát đã tốt nghiệp đại học và làm việc được 2 năm rưỡi như em đi! Ô ô, ăn ngon thật! Đây là canh gì vậy?”
“Bao tử heo om nén, mùa hè ăn canh này rất tốt với cơ thể, đây là bao tử heo, cấu chấm tương ăn trước đi, rồi uống canh sau.” Hàn Khải cầm bát canh đã được chuẩn bị tốt đặt một bên cho nguội, đồng thời thầm phỉ nhổ bản thân: Thật sự là càng ngày càng giống bảo mẫu của tên nhóc kia.
Âu Dương Duệ sau khi ăn hết một bát cơm, tốc độ ăn mới dần chậm lại, một bên vừa lùa cơm vừa cảm thán: “Ai, có thể ăn một bữa ngon như vậy, chũng chẳng uổng công em bị anh bóc lột sức lao động cả một ngày, tổ trưởng à, anh còn nợ em bữa tối nữa đó, anh hứa rồi nha.”
“Biết rồi, biết rồi, tôi hứa rồi, sao, ăn ngon hơn mấy món salad kia phải không? Cũng hơn hẳn mấy thứ đồ ăn vặt của cậu chứ?”
Âu Dương Duệ mãnh liệt gật đầu: “Đướng nhiên, đướng nhiên!”
“Tôi thấy, chả dễ dàng gì để cậu bỗng dưng thông suốt việc tự mình nấu ăn để phục vụ cái dạ dày của mình, cũng khó trách, cậu vốn ưu tú về mọi mặt, nếu không có chỗ nào khiếm khuyết, vậy người khác biết sống ra sao đây.” Hàn Khải chân thành khuyên: “Cậu mau chóng tìm lấy một cô bạn gái đi, như vậy ít nhất cơm ngày ba bữa khỏi cần lo.”
“Hey, tổ trưởng, em kháng nghị cách nói kì thị của anh về nữ giới. Nếu em muốn tìm bạn gái, em chắc chắn sẽ tìm cho mình một người tâm đầu ý hợp, chứ chả phải vì cô ấy biết nấu cơm đâu.” Âu Dương Duệ nói, sau đó trừng mắt nhìn anh: “Nhưng mà nếu có được tay nghề như tổ trưởng đây, em chả cần lựa chọn nữa, cưới trước rồi tính sau!”
“Tiểu hỗn đản.” Hàn Khải cười mắng: “Ăn đến nghiện rồi hả? Đời này tôi chỉ nấu cơm cho một người duy nhất ăn đó là vợ của tôi.”
“Em đây làm vợ anh được không?” Ánh mắt đen láy lóe lên một tia khát vọng, hai má hơi hơi ửng đỏ, trái tim của Âu Dương Duệ lúc này bỗng dưng đập loạn nhịp.
Hàn Khải hiển nhiên không coi lời nói của cậu là thật: “Cậu đùa gì vậy? Một bữa cơm đã có thể mua đứt cậu rồi hả? Mau ăn nhanh đi! Uống canh xong thì làm việc tiếp!”
“Tuân lệnh! Tổ trưởng!” Âu Dương Duệ nghịch ngơm hô to, lùa nhanh cơm vào miệng.
Ứơc chừng ăn khoảng 3 chén cơm lớn, uống hai chén canh, đồ ăn trên bàn cũng bị càn quét sạch, Âu Dương Duệ vô cùng tự giác đi đến phòng bếp định rửa chén nhưng bị Hàn Khải ngăn lại: “Cậu đứng lên đi lại cho tiêu thực đi, heo! Không, heo cũng chưa chắc đã ăn nhiều như cậu đâu.”
“Việc này chứng minh tay nghề nấu ăn của anh rất cao siêu, giống như mỗi lần có việc gì anh đều đến tìm em, điều đó cho thấy rằng năng lực làm việc của em vô cùng xuất chúng.” Âu Dương Duệ chạy về phía cửa sổ rồi nhìn xuống dưới một cách tò mò, đây là một ngã tư rất bình thường, hôm nay là ngày cuối tuần, mọi người đi lại ngoài đường khá nhiều, từ phía xa xa truyền đến những âm thanh náo nhiệt, không biết nhà ai đang nấu cơm, hương thơm lan tỏa khắp không gian, phòng tầm mắt ra xa hơn còn có thể thấy chợ thức ăn, có những chủ quầy đang cố hết sức rao lên để mời chào người mua.
Nơi này khác hoàn toàn với nơi cậu đang ở, cậu nheo mắt lại, cảm thụ cơn giá ấm áp đang vờn quanh ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Sau đó, mạnh mẽ quay người lại, vui sướng hô to: “Bắt đầu nào!”
Cậu ngồi xuống chiếc ghế lười rộng lớn trong nhà Hàn Khải, mở máy tính lên, những ngón tay thon dài linh hoạt gõ bàn phím, Hàn Khải lo lắng ghé đầu đến xem, chỉ nhìn thấy một đống dữ liệu trong đang điên cuồng chạy trong ô cửa sổ nhỏ trên màn hình, thỉnh thoảng lại hiện ra vài cái mệnh lệnh anh chả tài nào hiểu nỗi, Âu Dương Duệ mất kiên nhẫn đẩy anh ra: “Tổ trưởng đừng có chắn mất ánh sáng của em chứ!” Thật ra lúc cậu nhóc làm việc lại vô cùng nghiem túc, ánh mắt hệt như chim ưng, vẻ mặt trầm tĩnh, hoàn toàn là hình tượng tiêu chuẩn của một cảnh sát trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, chỉ có khóe môi hơi cong cong là còn chút nét trẻ con.
Thật là, Hàn Khải thầm than thở, anh hình như đang dần quen với việc coi cậu giống như em trai mà chăm sóc, thậm chí cả việc dạ dày cậu không tốt nhưng lại không thích ăn sáng cũng ghi tạc trong lòng, mỗi ngày đi làm đều mua đồ ăn sáng đến cho cậu, còn chẳng phải vì quá lo lắng cho cậu nhóc hư hỏng này sao?
Nửa năm trước, lúc Âu Dương Duệ vừa được điều qua tổ chuyên án đặc biệt, anh vẫn có chút nghi ngờ về thực lực của nhóc con này, tuy rằng anh vô cùng giật mình về những thành tích xuất sắc kèm theo lời tán dương của cấp trên ở mỗi một đơn vị mà cậu từng tham gia được ghi trong hồ sơ, nhưng… Cậu chỉ mới có 22 tuổi! Tổ viên trẻ tuổi nhất của đội là Đồng Hiểu Điềm khi vào đây cũng đã 25 tuổi, anh biết mình là người lãnh đạo của một tập thể như thế nào, mỗi phút mỗi giây bọn anh đều phải đối diện với nguy hiểm rình rập. Tổ chuyên án đặc biệt thường được xưng là đạo phòng tuyến cuối cùng của cục cảnh sát.
Những vụ án không thể phá được của những tổ khác, có thể nhờ bọn anh giúp đỡ, nhưng bất kể là vụ án gì, chỉ cần bọn anh nhận, thì không thể lùi bước, cũng không có sự lựa chọn khác.
Một cảnh sát trẻ tuổi, có thể gánh vác một trách nhiệm lớn lao như vậy sao? Anh không dám tin vào điều này.
Cục trưởng trầm ngâm không nói, tức giận giật lấy hồ sơ trong tay anh: “Cậu chướng mắt phải không? Có rất nhiều đội tranh giành để có được cậu ta! Tôi muốn các cậu thêm máu nên mới đưa một mầm cây tốt như vậy qua đây! Cậu đừng có mà không biết tốt xấu!”
Ngay lúc ấy, anh cợt nhả cướp lại túi hồ sơ trên tay cục trưởng: “Sao có thể như vậy chứ, người mà cục trưởng nhìn trúng khẳng định không thể nào sai được, nói tiếp… Nếu thật không được việc, tôi đem người trả lại cho ngài cũng không muộn.”
Cầm lấy túi hồ sơ anh mở cửa ra ngoài. Nghênh diện trước mặt anh là một bộ đồng phục cảnh sát, Âu Dương Duệ tươi cười xán lạn cúi đầu chào anh: “Tổng thanh tra Hàn! Cảnh sát mang số hiệu xxxx Bắc khu, Âu Dương Duệ xin được báo danh.”
Từ đó trở về sau, anh có thêm một cấp dưới đắc lực, trẻ tuổi nhất cục cảnh sát, cũng như có thêm một đứa em trai bốc đồng, trẻ con.
Đúng vậy, anh em… Hẳn là loại cảm giác này ha, đối với một người từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện như hàn Khải mà nói, hai chữ gia đình là vô cùng lạ lẫm, phải chăng cũng giống như cảm giác của anh đối với Âu Dương Duệ? Luôn kìm lòng không được mà chăm sóc cậu, nhắc nhở cậu, khi thấy cậu cười tươi với mình thì cảm thấy rất vui mừng, dù bận dù mệt, dù phải chịu áp lực lớn, chỉ cần vừa nghĩ đến cậu luôn kề vai sát cánh chiến đấu bên cạnh mình, tâm của anh sẽ dần trầm tĩnh lại.
Cảnh sát trẻ tuổi, khôn khéo, giỏi giang, thân thủ mạnh mẽ, thông minh tột bậc,… Đây là một người ngoài trong mắt của anh.
Một cậu nhóc thích ăn vặt, một đứa trẻ ngốc nghếch ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được, một nhóc con tùy hứng, thích đấu võ mồm với anh,… Đây mới là cậu trong mắt anh…
Một Âu Dương Duệ không ai có thể thay thế được.