Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tình huống chính là như vậy.” Thạch Lỗi nghiêm túc đứng thẳng trước bàn làm việc của Hàn Khải, trước mặt là toàn bộ báo cáo do tất cả các tổ viên thức đêm viết, Hàn Khải lật xem từng trang từng trang một thật tỉ mỉ.
Hôm nay khi anh rời khỏi bệnh viện, Âu Dương Duệ vẫn chưa tỉnh, dù cho gánh nặng trong lòng vẫn không thể trút xuống, nhưng anh vẫn phải trở về cục cảnh sát, toàn bộ đội viên đều tập trung đầy đủ, thậm chí có một số người bị thương cũng không vắng họp,Thạch Lỗi là người thay mặt anh chỉ huy lần hành động này, báo cáo được chuẩn bị rất tốt, ánh mắt cậu ta đều đỏ ngầu.
“Xét trên phương diện khách quan, lần hành động này quả thật rất thành công, tổ phòng chống ma túy đã bắt được người cần bắt, ngoại trừ mấy tên nghi phạm bị nổ chết ngay tại hiện trường, không có con cá nào lọt lưới, ma túy cũng bị tịch thu ngay tại chỗ.” Bàn tay của Hàn Khải đặt trên chồng báo cáo thật dày của mọi người, nói từng chữ từng chữ một cách gian nan, không còn cách nào khác, anh không thể để cho cấp dưới của mình chịu thêm bất cứ áp lực nào được nữa, đây là điều anh phải gánh vác.
“Mọi người làm tốt rồi, không nên quá lo lắng cho Âu Dương…” Cổ họng anh gần như nghẹn ứ, phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể thốt nên lời: “Đó chỉ là việc ngoài ý muốn. Còn rất nhiều trọng trách cần mọi người gánh vác, mọi người ai làm việc nấy như thường đi.”
Thạch Lỗi nhìn anh, cậu như muốn nói một điều gì đó, nhưng rồi lại nhịn xuống, sau khi chào anh thì rời khỏi phòng.
Hàn Khải ngồi một mình trong phòng làm việc, lần nữa lật giở từng trang báo cáo, còn chưa được hai trang, thì điện thoại của anh reo lên, là giọng của Phương Gia Nghi, thanh âm của cô nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Hàn Khải…”
“Tôi đây.”
“Em biết dù bây giờ có nói cái gì thì cũng không có ý nghĩa, chỉ là em muốn giải thích với anh, em rất xin lỗi.” Giongj nói luôn luôn bình tĩnh của Phương Gia Nghi giờ đây mang thêm một chút run rẩy: “Chuyện của cảnh sát Âu Dương… em rất tiếc.”
“Gia Nghi, hiện tại tôi chỉ muốn biết một điều, từ đầu tới cuối lần hành động này, thông tin của bên ta rốt cuộc có bị quấy nhiễu hay nghe lén không?”
Phương Gia Nghi trầm mặc mấy giây: “Anh đang trách em?”
“Không phải, nhưng tôi tin tưởng Âu Dương.”
“Cho dù cậu ta không có bất kì chứng cứ nào mà chỉ dựa vào trực giác?”
“Đúng vậy.” Hàn Khải bình tĩnh trả lời.
Phương Gia Nghi cười khổ: “Hàn Khải, anh như thế thật chẳng giống người mà em từng biết chút nào, em hiểu, cảnh sát Âu Dương là cấp dưới ưu tú nhất của anh, cậu ta lại vì bảo vệ em mà bị thương, điểm ấy em không hề phủ nhận, đó là em nợ cậu ta.”
Không, không phải là em, người nợ cậu ấy, là anh…
Hơn nữa ngay cả việc có cơ hội để trả nợ cho cậu ấy không tôi cũng không biết…
“Nhưng với lần hành động này, em không có gì để nói, nếu cần kiểm điểm, em nghĩ mình chỉ hơi cầu tiến, thu lưới trong trường hợp không nắm chắc mọi thứ trong tay, tuy nhiên đó là bởi vì điều kiện khi đó đỏi hỏi sự gấp rút, em cũng là một tổ trưởng, em tin anh có thể hiểu được em.” Phương Gia Nghi hơi cất cao giọng: “Nói cách khác, nếu cảnh sát Âu Dương không đẩy em ra, người nằm trong bệnh viện dù có là em thì em cũng không hối hận.”
Trên thế giới này có cái gọi là nếu như ư… Tôi chỉ biết rằng, người hiện tại đang nằm trong bệnh viện là Âu Dương mà không phải là cô.
Hàn Khải bị ý nghĩ đen tối, điên cuồng ở sâu trong nội tâm của mình dọa sợ, anh hắng giọng rồi nói: “Gia Nghi, tôi cần một phần báo cáo tổng kết bên cô, về việc Âu Dương nói thông tin bên ta có vấn đề tôi sẽ tiếp tục xác minh và tìm hiểu.”
Phương Gia Nghi cũng khôi phục sự lãnh tĩnh: “Được, em sẽ nhanh chóng đưa qua cho anh. Đúng rồi, khi nào anh có thời gian, chúng ta cùng đi bệnh viện thăm Âu Dương Duệ nhé?”
“Có gì tính sau.” Hàn Khải hàm hồ đáp ứng một tiếng, cúp điện thoại. Anh thực sự không thể tưởng tượng được, chính mình nên dùng thái độ thế nào để đối mặt với cậu nhóc đây, nếu như anh và Phương Gia Nghi cùng xuất hiện như cô nói, thì có thể khiến cậu càng trở nên kích động thêm chăng.
Nguỵ Bằng Vũ không gõ cửa trực tiếp phóng vào: “Đội trưởng, bệnh viện gọi điện thoại tới báo, Âu Dương tỉnh lại rồi!”
Hàn Khải mừng rỡ, từ trên ghế nhảy dựng lên: “Các cậu ở lại trực chiến, tôi đến bệnh viện!”
“Cái kia… đội trưởng!” Đồng Hiểu Điềm ở đằng xa gọi với tới: “Đã thông báo cho gia đình Âu Dương rồi, anh không chờ họ đến rồi cùng đi sao?”
Hàn Khải sao còn nghe thấy, anh đã sớm chạy xa mất rồi.
Cách một lớp cửa thủy tinh nhìn vào bên trong, Âu Dương Duệ nằm thẳng trên giường, lông mi rũ xuống, sắc mặt rất bình tĩnh, hơi mơ màng nhíu mày, vô cùng phối hợp để các y tá làm kiểm tra các dấu hiệu của cơ thể, khoé miệng cậu vẫn hơi khẽ cong lên như mọi khi, giống như phảng phất ở một giây kế tiếp sẽ lộ ra nụ cười rực rỡ tựa ánh mặt trời.
Hàn Khải đứng bên ngoài, nhưng vẫn chưa có đủ dũng khí để bước vào phòng. Lời của bác sĩ khi nãy như một búa hung hăng nện vào tim của anh: “Thần kinh vận động ở xương sống đã bị tổn thương, dây thần kinh cảm giác thì chưa thể xác định được, hiện tại người bệnh không thể cử động hai chân, hay nói cách khác hai chân cậu ấy đang bị tê liệt, muốn khỏi hẳn căn bản là điều không thể, chỉ có một phần vạn khả năng là trong tương lai cậu ấy có thể dùng hai chân chính mình để bước đi, nhưng mà…”
“Bác sĩ, chắc phải có cách nào chưa phải không?” Hàn Khải lãnh tĩnh một cách thần kỳ, không la lớn, tuy rằng trong thâm tâm anh hận đến mức không thể lấy súng nã cái tên đặt bom kia thành tổ ong vò vẽ, nhưng lý trí sau cùng đã khống chế anh, khiến anh có thể bình tĩnh đứng ở đây, cùng bác sĩ nói chuyện một cách bình thường.
“Với trình độ y học hiện nay, không còn phương pháp nào tốt hơn vật lí trị liệu, tăng dinh dưỡng, tập luyện định kỳ, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, anh hãy hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện đi.”
Tại sao lại như vậy, tại sao anh lại phải đứng ở đây? Bất lực nhìn Âu Dương?
“Bác sĩ, cậu ấy còn trẻ…” Hàn Khải không biết mình đang nói cái gì, chỉ là theo bản năng từ chối kết quả này.
“Bệnh tật sẽ không vì tuổi tác mà khác nhau. Hiện tại chúng ta cũng phải như bệnh nhân, trước tiên là chấp nhận sự thật này, sau đó sẽ cùng nhau đấu tranh chiến thắng nó.” Bác sĩ vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại cậu ấy rất cần sự quan tâm của anh, còn nữa, tôi nghĩ anh nên nhờ bác sĩ tâm lí can thiệp một chút, tôi đã từng thấy rất nhiều người bệnh không thể chấp nhận tình trạng bệnh của mình, tâm tình rất dễ bị kích động, nổi giận tranh cãi ầm ĩ, thậm chí… nảy sinh uất ức, đường đường là một người năng động như vậy, bỗng nhiên bị liệt nằm bất động trên giường, hơn nữa cậu ấy lại còn trẻ như vậy… Nếu như không có lòng tin kiên định, cậu ấy căn bản không thể vượt qua quá trình trị liệu, tôi mong rằng mọi người hãy làm chỗ dựa vững chắc duy trì niềm tin của cậu ấy.”
Tôi sẽ, tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực và tinh thần để thương em ấy, duy trì em ấy, giúp đỡ em ấy, nhưng… Em ấy sẽ cho tôi cơ hội đó sao?
Thời gian Hàn Khải đứng ở cửa thật sự quá dài, y tá ra vào nhìn anh nhiều lần, cuối cùng, Âu Dương Duệ cũng phát hiện, nghiêng mặt đi, quay sang hướng khác khàn khàn hỏi: “Ai đó? Nguỵ Nguỵ? Thạch Lỗi? Hiểu Điềm?”
“Là tôi.” Nghe từ miệng cậu nhóc phun ra tên của những người khác, Hàn Khải có chút không vui, đi vào phòng bệnh.
“Đội trưởng…” Âu Dương Duệ mỉm cười: “Anh không phải là nhân dịp mọi người không có ở đây đến để mắng em chứ?”
“Tại sao tôi phải mắng em?” Hàn Khải đến gần bên giường, đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu: “Em còn đau không?”
“Trách em đã làm mất thể diện của tổ chuyên án đặc biệt, có mấy quả bom mà cũng không đối phó được, lại làm phiền đội phòng chống ma tuý, đúng rồi, tổ trưởng Phương không sao chứ?”
Hàn Khải trầm mặc nhìn cậu, cậu nhóc chắc còn chưa biết chân mình sẽ bị liệt đi, cho nên vẫn tươi cười vô tư đến vậy, nhất định cậu cho rằng mình chỉ bị thương nhẹ giống bình thường, lần này cùng lắm chỉ là nghiêm trọng hơn một chút, hướng anh làm nũng đòi nghỉ vài ngày, sau đó lại có thể đứng lên tiếp tục vui vẻ…
Nếu cậu ấy biết, thì sẽ như thế nào? Còn có thể tươi cười như vậy không? Khi đó anh có thể làm gì cho cậu đây?
“Hey? Đội trưởng, anh sao thế, làm gì mà nghiêm túc vậy chứ, lẽ nào em lại làm sai cái gì rồi?” Âu Dương Duệ cố sức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy phải chờ em ra viện rồi mới viết kiểm điểm được nha, anh muốn bao nhiêu chữ?”
“Âu Dương…” Hàn Khải dùng sức hắng giọng, miễn cưỡng cười cười: “Em lo mà dưỡng thương cho tốt đi, không có chuyện gì hết, tất thảy đều đã có anh lo rồi.”
Anh sẽ từ từ nói cho em biết, nhất định sẽ ở bên cạnh em cùng em, thời điểm gian nan nhất chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua, chỉ có như vậy, em mới tin tưởng tình cảm của anh đối với em phải không? Nếu không phải tối đó anh nhất thời ngu ngốc, ở trong hoàn cảnh đó nói những lời sai lầm, nếu vậy, anh sẽ dùng tương lai của chính mình để đền bù cho em, như vậy, có thể chứ?
Ánh mắt đen láy của Âu Dương Duệ mở to, nhìn anh không chớp mắt, một lúc sau, cậu phì cười: “Đội trưởng, anh làm sao vậy? Về già rồi em cũng sẽ ngồi xe lăn thôi mà, anh làm chi mà trưng ra bộ mặt đau thương đó, người ngoài không biết còn tưởng anh sắp đậy nắp quan tài cho em nữa kìa.”
“Tôi không có ý đó… Em nói bậy cái gì thế hả?!” Hàn Khải giật mình nói không nên lời, Âu Dương Duệ mới vừa nói cái gì chứ? Lẽ nào em ấy đã biết…
“Gãy xương sống, dẫn đến liệt chi dưới.” Âu Dương Duệ thờ ơ nói, giống như đang nói bệnh tình của một ai khác: “Em là bệnh nhân, em có quyền biết tình trạng của mình, sáng sớm hôm nay lúc bác sĩ kiểm tra, em đã hỏi qua rồi, trước khi làm cảnh sát, em cũng nghĩ tới việc chọn nghề bác sĩ, đã từng dự thính vài lớp y dược, những từ ngữ chuyên ngành em nghe vẫn có thể hiểu mà không cần giải thích.”
“Không phải, Âu Dương, em nghe tôi nói đã…” Lần đầu tiên Hàn Khải cảm thấy chật vật đến vậy, anh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Duệ.
“Liên quan tới tế bào thần kinh thì y học bây giờ chưa có cách để chữa trị, nói một cách lạc quan là em vẫn có một phần vạn khả năng khôi phục, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chống gậy đi lại, không bao giờ… vận động mạnh được nữa, à, nói đúng ra là chạy bộ còn không được nữa là.” Âu Dương Duệ nói một cách thật tự nhiên, nhưng dưới chăn tay cậu đã nắm chặt thành đấm, móng tay cấu thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cậu vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào, ngược lại, nụ cười trên mặt sâu hơn vài phần: “Xem nào, đội trưởng, em còn rất nghiêm túc nghe bác sĩ nói hết, tình huống cơ bản chính là như vậy.”
Hàn Khải ngồi xuống bên giường, trầm thấp nói: “Về hành động ngày hôm qua, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Đội trưởng, anh đúng là độc ác mà, em vừa mới tỉnh lại đó, anh cứ như vậy lập tức bắt em báo cáo sao?”
“Em biết là tôi không phải hỏi cái này.”
“Vậy là cái gì?” Âu Dương Duệ nhếch miệng: “Mặc kệ là việc gì, cho em hai ngày để hồi phục đã được không? Hiện tại tác dụng của thuốc mê vừa chấm dứt, em vẫn còn bị ảnh hưởng đó.”
Hàn Khải nhìn thoáng qua đôi môi khô khốc của cậu, từ hộc tủ bên cạnh lấy qua một ly nước, cẩn thận dùng một ít bông mềm chấm nhẹ, muốn thoa lên môi cậu để cậu cảm thấy khá hơn, thế nhưng lại bị Âu Dương Duệ nghiêng đầu né tránh: “Y tá nói, qua một tiếng nữa mới được uống nước.”
“Em không uống cũng được, tôi chỉ làm môi em đỡ khô hơn thôi.” Hàn Khải ôn hoà khuyên bảo.
Âu Dương Duệ không chút cảm kích, hé miệng cười: “Không nói lời nào là được, đội trưởng anh về đi, nhớ bảo mọi người là em không sao rồi.” Nói xong, đầu cậu nghiêng qua một bên, nhắm hai mắt lại, ý muốn đuổi khách rõ ràng như vậy làm cả đống lý do Hàn Khải nghĩ ra không có chỗ phát huy tác dụng, anh chỉ có thể đưa tay tới nhẹ nhàng vì cậu mà dịch kín góc chăn, sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng bệnh.
Cho đến khi anh rời khỏi, Âu Dương Duệ mới mở mắt. Ngạc nhiên nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ ngoài cửa sổ, trời xanh, mây trắng, xa xa truyền đến tiếng chim hót véo von, vẫn giống với những gì khi sáng cậu nhìn thấy. Nhưng cậu thì sao? Cậu của ngày hôm qua giờ ở nơi nào?!
Toàn bộ nửa người dưới đều không chút phản ứng, cả người giống như một khúc gỗ, cho dù lí trí có muốn thế nào đi nữa nhưng ngay cả một đầu ngón chân cũng không động đậy được… Trong mắt Âu Dương Duệ là một mảnh mờ mịt tuyệt vọng, cậu buông lỏng hai nắm tay đang nắm chặt ra, máu từ lòng bàn tay chảy đến từng kẽ tay, uốn lượn quanh từng ngón. Cậu như một bóng ma, nhìn chằm chằm mạch máu trên cổ tay mình, cậu lấy tay đè lên nơi ấy, dưới đầu ngón tay là từng nhịp đập khỏe khoắn…
“Tiểu Duệ!?” Một thanh âm thình lình vang lên, Âu Dương Duệ vội vàng đem tay vùi vào trong chăn, quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên: “Anh hai!?”