Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Moá!
Cái gì? Dám nói Lâm Bắc thô tục? Moá! Nơi này nói năng thô tục không sai, nhưng nhập gia tùy tục, có hiểu hay không?
Không hiểu? Sỉ nhục! Thật ngu ngốc, còn muốn để Lâm Bắc giải thích.
Ngồi chắc, đứng vững nghe cẩn thận, tối hôm qua Lâm Bắc đi ra ngoài tranh địa bàn đánh nhau suốt đêm, đánh cho mưa gió biến sắc, nhật nguyệt lưu mờ, cuối cùng đánh cho vùng kế bên "Kêu nước sẽ kết đông lạnh" Đao Ba ngã trên mặt đất, phục tùng, kêu Lâm Bắc một tiếng lão đại, Lâm Bắc cũng rất rộng lượng nhận hắn làm tiểu đệ.
Tên tiểu đệ này đối với lão đại rất trung thành và tận tâm, rất sốt ruột nói cho lão đại đầu năm nay lưu hành Local!
Local có hiểu không? Lãnh địa, chính là Lãnh địa!
Đao Ba còn nói, lão đại nói Shit là lạc hậu không hợp với nơi này, hơn nữa một chút dũng mãnh cũng không có, lão đại suy nghĩ một chút, cảm thấy không sai, moá chỉ cần phát một âm, so với Shit có khí thế hơn, vừa dũng mãnh lại phù hợp với nơi này.
Cho nên Lâm Bắc quyết định nhập gia tùy tục, đem từ ngoài miệng đổi thành Móa!
Cái gì? Còn hỏi tôi tại sao từ "đại gia tôi" biến thành"Lâm Bắc" ? Móa! nói Lâm Bắc cho ngắn, chưa từng nghe sao? Lâm Bắc mới hợp a!
Cuối cùng, lần nữa lại nói —— Móa!
"Meo meo ——"
Tiếng kêu này. . . . . .
Chợt nghe phía sau tiếng mèo kêu quen thuộc truyền đến, bận rộn tới trưa, vừa mới dọn dẹp sân sạch sẽ, đang chuẩn bị ngồi xuống lấy hơi Đường Dĩ Kỳ lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên chỉ thấy một con mèo mập sắp thành heo đột nhiên xuất hiện ở trên tường.
"Vòng đen. . . . . ." Nhìn thấy trên mặt con mèo mắt trái có một vòng đen, cô không nhịn được bật cười, buột miệng gọi nó với cái tên mà lần đầu tiên nhìn thấy cô đã gọi.
"Meo meo!" Móa! Ai là vòng đen? Lâm Bắc đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, gọi Độc Nhãn á!
"Ha ha ha. . . . . . Thật sao! Độc Nhãn thì Độc Nhãn." Chẳng biết tại sao, mặc dù nghe không hiểu ngôn ngữ của mèo, nhưng Đường Dĩ Kỳ biết nó bất mãn kháng nghị, lập tức vừa cười vừa vội vàng đổi cách xưng hô.
"Meo. . . . . ." Cực kỳ hài lòng, Độc Nhãn kiêu ngạo ngồi ngay ngắn trên tường, ung dung liếm móng vuốt.
Di? Móng của nó sao giống như. . . . . .
Nheo mắt lại chăm chú nhìn động tác liếm móng của Độc Nhãn, Đường Dĩ Kỳ tỉnh bơ đi về phía trước, đang muốn thừa dịp bất ngờ bắt nó . . . . . .
"Meo meo ——" cảnh giác phát hiện người trước mắt có hành động gây rối, Độc Nhãn cong người lên, lông trên người dựng lên, ánh mắt tà ác, nhìn chằm chằm cô gầm gừ đe doạ.
"Đen, chớ khẩn trương. . . . . ." Biết mình chưa lấy được sự tin tưởng, tay Đường Dĩ Kỳ vội vàng rút về, cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng khuyên bảo dụ dỗ, "Tao chỉ là muốn xem chân trước có phải bị thương hay không. . . . . ."
Móa! Lâm Bắc không phải bị thương, mà là chiến tích vinh quang, cô có hiểu không à?
Liếc mắt nhìn một cái, Độc Nhãn không còn dựng lông nữa, lại ngồi ngay ngắn ở trên tường liếm láp móng trước, mặc dù không còn đề phòng cô nữa, nhưng không có ý định để cô ấy tiếp cận mình.
Trên tường rào, Đường Dĩ Kỳ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu quan sát móng trước của nó, quả nhiên thấy phía trên rách ra mặc dù không nghiêm trọng nhưng vết thương cũng không phải là nhẹ, hình như còn có vết máu rỉ ra, mà nó cứ như vậy thong thả nhẹ nhàng liếm.
"Mày chạy đi tìm mèo hoang đánh nhau? Đừng tưởng rằng dùng nước miếng mà có thể trừ độc, như vậy không được!" Hai tay chống nạnh, cô giống như đang dạy một đứa trẻ.
"Ngoan ngoãn đợi ở đây không được cử động, tao đi lấy thuốc giúp mày bôi, lập tức sẽ trở lại, không được cử động đó. . . . . ." Vừa nói xong, người đã ra tới ngoài cửa sơn đỏ, chạy về nhà lấy hộp thuốc mang đi.
"Meo meo ——" Móa! Bôi thuốc gì? Bôi thuốc là người yếu ớt mới cần, nước miếng Lâm Bắc là thuốc thần, liếm liếm là tốt á!
Đưa mắt nhìn thân hình mảnh khảnh chạy vào bên trong nhà bên cạnh, Độc Nhãn lại liếm móng vuốt, ngay sau đó liếc mắt vào bên trong cửa sổ thủy tinh có bóng người thì nó hưng phấn nhảy xuống tường rào, hoàn toàn không để ý trên chân có thương tích, động tác nhanh nhẹn chạy như bay tới ngoài hành lang thì rèm cửa sổ bằng lụa mỏng vừa lúc được cũng mở, trong mắt vẫn còn vài tia máu mờ mờ, mặc dù vẻ mặt so vời vài giờ trước có đỡ hơn, nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mệt mỏi của người đàn ông này, chỉ thấy bàn tay anh ta chụp tới, nhanh chóng đem con mèo yêu ôm vào ngực.
"Đêm qua mày lại chạy đi đánh nhau, hử?" Cầm cái chân bị thương lên, Tề Thiệu Khải nhìn xuống kiểm tra, từ trước đến giờ giọng nói trong trẻo lạnh lùng thế nhưng lúc này trầm nhẹ dễ nghe giống như đang nói chuyện yêu đương với người yêu, mà không phải là với một con mèo mập thoạt nhìn rất hung ác.
Đúng vậy! Vừa rồi anh ở trong nhà cạnh cửa sổ, đều nghe thấy những gì Đường Dĩ Kỳ nói với Độc Nhãn ở tường rào.
Trên thực tế, lúc trước dù trong lòng không vui vì bị cô quấy rầy, bỏ lại một câu "Tùy cô" rồi quay đầu vào nhà định tiếp tục ngủ, nhưng không biết vì sao, khi nằm trên giường, dù rất buồn ngủ, nhưng anh cứ lăn qua lộn lại không cách nào ngủ say.
Sau một giờ trằn trọc, anh đành đầu hàng với chính mình, biết mình rất để ý người lao công miễn phí ở trong sân, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chấp nhận ngồi dậy, nhất quyết không ra mặt, nhưng lại lòng tràn đầy uất ức nên đứng ở cửa sổ nhìn hai gò má cô bị mặt trời chiếu mà hồng lên, thoải mái vui vẻ dọn dẹp lại cái sân hỗn độn.
"Meo ô. . . . . ." Lâm Bắc vì địa bàn mà chiến, đây là khí phách của đàn ông.
Nằm trong ngực "Người làm", Độc Nhãn thích thú mắt cũng híp lại thành một đường.
Nhìn mặt nó thích thú như vậy, khóe miệng Tề Thiệu Khải không tự chủ được khẽ nâng lên, ngồi lên tấm ván gỗ ở hành lang, cúi xuống vừa giống như tâm sự với con mèo đang cuộn mình trên đùi, giọng nói thì thầm lại giống như đang lầm bầm lầu bầu ——
"Mày nói, rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ gì. . . . . ."
Trừ một tuần trước, cô trèo lên trên tường chào hỏi, tối hôm qua bọn họ mới coi là thực sự tiếp xúc, nhưng cũng bắt đầu từ tối hôm qua, cuộc sống bình yên của anh cứ như vậy không giải thích được bị cô quấy rầy.
Đầu tiên là đem anh lôi đi ăn bữa tối làm anh không giải thích được đứng ngồi không yên, hôm nay lại tự nhận làm lao công miễn phí, hứng thú giúp anh sửa sang lại sân, coi như dù có là người hàng xóm tốt, nhiệt tình như thế cũng quá kỳ lạ.
"Meo meo ——" Móa! Lâm Bắc là đực, làm sao sẽ biết con cái đang suy nghĩ gì? Hôm nào tôi giúp anh hỏi ý kiến mèo cái một chút.
Híp mắt liếc xéo"Người làm" một cái, Độc Nhãn lắc lắc cái đuôi, tiếp tục liếm móng vuốt.
"A. . . . . . Mày cảm thấy tao hỏi rất ngốc sao?" Đường cong đẹp trên khóe môi lại hiện lên, một tay Tề Thiệu Khải khẽ vuốt ve lông mèo, tay kia nhẹ nhàng cầm chân bị thương của Độc Nhãn lên quan sát tỉ mỉ, đang suy nghĩ trong nhà hình như không có đồ cứu thương, có thể ra hiệu thuốc mua về giúp nó chữa thương, thì nghe một nghe thấy tiếng kêu gọi quay đầu lại thì một cô gái xuất hiện.
"Độc Nhãn! Độc Nhãn! Mày đang ở đâu? Tao lấy thuốc tới. . . . . ." Vừa tới cửa nhà đã gọi, khi Đường Dĩ Kỳ cầm theo cái hòm thuốc đến sân, nhìn thấy cái người mà cách đây hai ba giờ sắc mặt rất khó coi nói muốn lên giường tiếp tục ngủ, giờ lại đang ôm con mèo mập ngồi ở hành lang liếc cô, trên mặt lúng túng cười.
"Ách. . . . . . Anh, anh tỉnh ngủ rồi à?" Hỏng bét! Chẳng lẽ do cô làm ồn ?
Căn bản là anh không ngủ!
Có chút áo não thầm nghĩ, ánh mắt Tề Thiệu Khải bí ẩn nhìn cô, thật lâu không trả lời.
Thế nào ngay cả trả lời cũng không muốn, người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Trong lòng thầm nhủ, đối mặt với hàng xóm lạnh nhạt như thế, Đường Dĩ Kỳ chỉ có thể nặn ra nụ cười, tự động ngồi xuống bên cạnh anh ta, cầm theo cái hộp thuốc nói."Con mèo nhà anh bị thương, tôi mang thuốc tới để bôi cho nó."
Nghe vậy, Tề Thiệu Khải nhướng mày, nhìn cô một lúc, mặc dù như cũ không có lên tiếng, nhưng lại rất phối hợp cầm chân bị thương của Độc Nhãn lên đưa về phía trước mặt cô.
"Meo meo ——" Móa! Lâm Bắc không cần bôi thuốc.
Người làm, anh phản bội tôi!
Không nghĩ anh ta sẽ chủ động phối hợp, lại thấy mèo mập giùng giằng muốn chạy trốn, nhưng bị anh ta khống chế nên chỉ có thể kêu những tiếng thê lương, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được bật cười, lại làm cho anh ta nghi ngờ dò xét.
"Cười cái gì?" Hơi nhíu lông mày, đây là lần đầu tiên anh chủ động mở miệng.
"Không có gì!" Vừa cười vừa lấy thuốc bôi lên vết thương, Đường Dĩ Kỳ trêu: "Chẳng qua là cười con mèo mập này cũng có một ngày bị người khống chế." Ha ha, quả nhiên là chủ nhân của mèo mập, chỉ có anh ta mới có biện pháp với nó.
Độc Nhãn là có chút núng nính, nhưng là. . . . . . Mập?
Nhìn động tác bôi thuốc của cô thật nhanh nhẹn, lại cúi đầu nhìn Độc Nhãn một chút, Tề Thiệu Khải mặt nghiêm túc thận trọng giải thích."Độc Nhãn tuyệt không mập."
Không mập? Anh ta bị mù à, mắt có cấu tạo không giống người bình thường sao?"Độc Nhãn không mập" lời như thế, anh ta không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng?
Quả thật không thể tin được vào lỗ tai của chính mình, động tác tay của Đường Dĩ Kỳ hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn chằm chằm anh ta, lại thấy ánh mắt anh ta trong trẻo lạnh lùng đầy vẻ nghiêm túc, lập tức khóe miệng run run. . . . . .
Trời ạ —— anh ta không phải nói giỡn, mà là thật lòng thấy con mèo mập này không mập.
". . . . . . Được rồi! Nó không mập, nó chẳng qua là khổng lồ." Nếu chủ nhân nó không cảm thấy mập, Đường Dĩ Kỳ rất thức thời đổi ý kiến, cúi đầu nhanh chóng giúp con mèo mập này bôi thuốc, quấn băng, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu nó, vui vẻ cười nói: "Tốt lắm, có thể để nó tự do!"
Nghe vậy, hai tay Tề Thiệu Khải thả lỏng, chỉ thấy Độc Nhãn giống như bị quỷ đánh vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa tức giận quay đầu lại.
"Meo meo ——" Móa! Mấy người coi thường Lâm Bắc, Lâm Bắc sẽ bỏ nhà đi, tỏ vẻ kháng nghị.
"Oa —— nó giống như rất tức giận! Chẳng lẽ chạy đi mà không về à?" Nhìn thấy Độc Nhãn như một làn khói chạy trốn không còn thấy bóng dáng nữa, vẫn không quên trước khi đi còn trợn mắt đầy tức giận, Đường Dĩ Kỳ không khỏi bật cười.
"Không có chuyện gì! Ra ngoài đi bộ một lát, đến giờ, sẽ tự động về ăn cơm." Dù sao mười mấy năm qua không phải nuôi giả, Tề Thiệu Khải hiểu rất rõ tập tính của loài mèo, vì vậy không lo lắng, nhưng ngược lại không cách nào hiểu được cô.
Thành thật mà nói, thái độ của anh đối với cô rất lạnh nhạt, thậm chí vẻ mặt cũng không có chút thiện cảm, nếu là người bình thường, đã nhanh chóng cách xa rồi, nhưng cô lại giống như hoàn toàn không để ý, còn tự tìm tới cửa giúp anh dọn dẹp lại sân, hơn nữa dù miệng luôn than phiền về Độc Nhãn, nhưng khi thấy nó bị thương thì lại vội vàng mang hộp thuốc sang bôi thuốc băng bó cho nó, thật sự. . . . . . làm người ta không thể hiểu nổi.
Chỉ là, mặc dù không hiểu cô ấy đang suy nghĩ gì, nhưng có câu, anh vẫn phải nói.
"Cám ơn!" Nhẹ nhàng, Tề Thiệu Khải thấp giọng cảm ơn, vì cô giúp Độc Nhãn chữa thương, cũng vì cái sân trước mắt đã trở nên sạch sẽ gọn gàng.
"Là vì Độc Nhãn, hay là vì tôi miễn phí tiền công?" Nháy mắt, Đường Dĩ Kỳ cố ý cười hỏi.
Hiếm khi, ở trước mặt cô Tề Thiệu Khải chịu mở miệng nói chuyện, trong nháy mắt vẻ mặt lạnh lùng biến thành dịu dàng."Cả hai."
Thình thịch!
Trong nháy mắt hình như nghe được trái tim đập mãnh liệt, Đường Dĩ Kỳ bị dáng vẻ tuấn tú đột nhiên dịu dàng làm cho kinh ngạc, nhịp tim lại không tự chủ được lỗi mất một nhịp, hơi nóng xông lên hai gò má, hoảng sợ cô liên tục không ngừng xoa lên mặt mình. . . . . .
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mọi người là thích nhìn cái đẹp, tính háo sắc trong lòng ai cũng có, chẳng qua là giấu được hay không, nhất định không được lộ ra ngoài, làm người ta phát hiện ra, nếu bị gắn danh hiệu sắc nữ, chẳng phải là một đời oanh liệt bị hủy trong chốc lát.
Bất quá. . . . . . Không nghĩ anh ta chỉ cười yếu ớt, suýt nữa hại cô nhất thời mê sắc, mà chảy nước miếng thèm thuồng.
Chột dạ nói thầm, Đường Dĩ Kỳ không tự chủ lấy tay lau môi, xác định không có chất lỏng khả nghi nào chảy ra.
"Cô. . . . . . đang làm gì?" Đột nhiên thấy mặt cô đỏ bừng cùng những hành động kỳ lạ, chân mày Tề Thiệu Khải nhíu lại, thật sự không thể nào hiểu được.
"Ha ha ha. . . . . . Không có, không có gì." Lúng túng cười gượng, cô cười cho qua chuyện, dù thế nào cũng không dám thú nhận vừa rồi bị nụ cười của anh ta làm cho rung động, vội vàng nói sang chuyện khác."Đúng rồi! Anh ăn chưa?"
Tuy hỏi vậy, chỉ là tối hôm qua sau khi biết anh chỉ có "Sữa tươi tủ lạnh", cô dám lấy đầu đảm bảo, trong bếp nhà anh ta nhất định không còn thứ gì khác để ăn—— trừ khi anh ta ăn thức ăn của mèo.
Lắc đầu, Tề Thiệu Khải nghĩ thầm. . . . . . Đợi cô đi về, có thể anh sẽ uống sữa tươi, sau đó yên tâm tiếp tục ngủ.
Nhưng hiển nhiên, Đường Dĩ Kỳ không biết tính toán này của anh, nhảy lên."Tốt lắm! Bây giờ đúng lúc là giờ ăn trưa, mẹ tôi đã nấu cơm xong, tôi đi lấy một bát cho anh." Nói chưa xong, đã cầm hộp thuốc lên, hấp tấp chạy ra ngoài.
Thấy mình còn chưa kịp từ chối, đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa, Tề Thiệu Khải lần nữa im lặng, đồng thời nhận ra, từ đêm qua tiếp xúc với cô, mới có hai ngày, anh thường xuyên bị rơi vào tình trạng này.
Này. . . . . . Thật sự không phải chuyện tốt!
Tim đập mạnh và loạn nhịp, anh cũng không định đóng cửa vào nhà, chỉ là ngồi ở hành lang ngây ngốc.
Không tới năm phút, lại thấy Đường Dĩ Kỳ một tay cầm cái tô còn nóng hổi, khác hẳn với vừa nãy hấp tấp, giờ "Từng bước từng bước", thận trọng đi tới trước mặt anh.
"Này! Mau cầm đi, rất nóng."
Người ta cũng đã mang tới trước mặt, Tề Thiệu Khải chỉ có thể tiếp nhận ý tốt. "Cám ơn."
Sau khi đưa cho anh tô và đũa, lúc này Đường Dĩ Kỳ mới cầm bát của mình, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, vui vẻ vừa ăn vừa thúc giục."Mau ăn đi! Mặc dù mẹ tôi nấu không phải cao lương mỹ vị, nhưng là ít nhất so với sữa tươi của anh tốt hơn."
"Sữa tươi không có gì là không tốt. . . . . ." Chẳng biết tại sao, đối với cô, Tề Thiệu Khải không thể đối xử lạnh lùng giống như với người khác, ngược lại không ngừng giải thích hoặc tranh cãi.
Một bên, Đường Dĩ Kỳ ăn vội vàng như hổ đói, cho dù trong đầu có rất nhiều câu để đối lại, nhưng giờ phút này không có thừa miệng để nói chuyện, chỉ có thể phát ra"Y ê a đừng" bày tỏ mình không đồng ý.
Làm như không nghe thấy những ê a kia, Tề Thiệu Khải không giống tướng ăn "Hùng hục" của cô, ngược lại ăn rất từ tốn nhai kỹ nuốt chậm.
Thành thật mà nói, tô mỳ nóng này cũng không dùng nguyên liệu cao cấp gì để nấu, cũng không phải ăn xong sẽ xuất hiện tiên nữ xuống nhảy múa, chẳng qua là sợi mì, cải trắng cộng thêm nước cà chua cùng cá ngừ hộp, nhưng làm cho anh ăn xong cảm thấy ấm áp hơn. . . . . .
"Như thế nào? Ăn ngon không?" Thừa dịp vừa nuốt xuống, Đường Dĩ Kỳ cười hỏi thăm.
"Ăn thật ngon. . . . . ." Nhẹ nhàng, anh thấp giọng thì thầm, cúi xuống nhìn để che dấu điều gì đó.
Mì này, vừa đơn giản lại bình dị, lại làm cho anh nhớ lại mùi vị đã lãng quên.
"Ăn ngon thì ăn thêm một chút, không đủ, nhà tôi còn có một nồi lớn." Vừa nói vừa cúi đầu ăn, hoàn toàn không nhận thấy được vẻ khác thường của người đàn ông bên cạnh.
Khóe miệng khẽ nâng lên, nhìn sân đã được dọn gọn gàng, bỗng dưng Tề Thiệu Khải khẽ hỏi thăm: "Vì sao lại muốn sửa sang lại nhà này?"
Anh nghĩ, nhất định cô có nguyên nhân rất quan trọng, nếu không sẽ không kiên trì như vậy.
Nghe vậy, Đường Dĩ Kỳ dừng một chút, từ từ uống một hớp canh, rồi nhìn góc cây lựu, cô chậm rãi nói: "Bởi vì tôi muốn ăn lựu."
"Quả lựu?" Nhìn theo tầm mắt của cô, có cây đang ra trái lựu, chỉ là Tề Thiệu Khải cảm thấy lý do này không đủ sức thuyết phục, hừ nhẹ."Muốn ăn lựu có thể mua, không cần phí sức như vậy."
"Mua tôi không cần, phải là quả từ cây này ra mới được." Vô cùng kiên trì.
"Tại sao?" Đuôi lông mày khẽ nhếch, anh tò mò.
"Bởi vì gốc cây lựu này có mùi vị tuổi thơ, cũng là hương vị của cha." Con mắt ươn ướt, Đường Dĩ Kỳ khẽ cười.
"Cha?"
"Ừ." Khẽ gật đầu, cô nhớ lại tuổi thơ, ánh mắt mơ mơ màng màng ."Khi hai chị em tôi còn nhỏ cha tôi đã qua đời, đối với ông ấy, tôi không có ấn tượng gì, mà bác Trương. . . . . . chính là chủ cũ ngôi nhà này, từ nhỏ rất thương chị em tôi, trong trí tưởng tượng của tôi hình ảnh người cha, đại khái giống như ông ấy, trong lòng cũng coi ông ấy là cha."
"Bác Trương rất thích trồng cây cỏ, khi ông ấy chăm sóc khu sân vườn này, cây cối tươi tốt, xanh tươi, hơn nữa cây lựu kia cũng luôn ra những quả lựu lớn, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi quả chín, tôi đều sang cùng bác Trương hái về ăn, cho nên vị chua ngọt của cây lựu này chính là hương vị tuổi thơ của tôi, cũng là mùi vị của cha."
Nói xong, cô đỏ mặt, không biết tại sao cô lại nói những điều thầm kín trong lòng này và đó là cũng những cảm xúc thực sự trong tâm của cô.
Yên lặng đưa mắt nhìn cô, Tề Thiệu Khải cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng trong lòng rất rõ, bắt đầu từ giờ, sẽ cho cô tự do ra vào sân vườn này.
Trên tấm ván ở hành lang, hai người không nói chuyện với nhau nữa, lẳng lặng sóng vai ngồi ăn mì,.nhưng trong lòng hai người đều hình thành những điều khó nói.
"Đúng rồi! Cỏ dại trong sân này, tôi gần như đã dọn sạch rồi, chiều chúng ta cùng đi đến tiệm cây cảnh mua một ít về trồng nha!" Ăn xong tô mỳ, Đường Dĩ Kỳ ợ lên sau khi đã ăn no, cuối cùng cười lên tiếng.
Cái gì gọi là "Chúng ta" ?
Phát hiện không biết tại sao mình lại bị gộp lại với cô ấy, Tề Thiệu Khải bình tĩnh nhìn cô, mặt không chút thay đổi hỏi: "Tại sao tôi cũng phải đi?"
"Tại sao?" Giống như cảm thấy vấn đề của anh rất ngu xuẩn, Đường Dĩ Kỳ trợn mắt nhìn, vẻ mặt tố cáo."Thứ nhất, sân là của anh, đương nhiên anh phải tự mình đi chọn loại cây mà anh thích về trồng; thứ hai, anh không đi, ai trả tiền? Tôi đã hy sinh miễn phí công sức, anh không thể để tôi tự móc tiền túi chứ? Tôi chỉ là người nhỏ bé, đi làm thuê, rất nghèo nha!"
". . . . . ." Im lặng, Tề Thiệu Khải tuyệt vọng phát hiện, lý do của cô quá đầy đủ, khiến mình không tìm được lời nào để phản bác.
Chẳng lẽ buổi chiều phải cùng cô đi đến tiệm cây cảnh sao? Anh. . . . . . chỉ muốn nằm trên giường thôi!
bbs. . cn
"Thật ra thì, anh là trạch nam sao!"
Sau khi bị bắt đến tiệm làm vườn, hơn nữa ôm về một đống mà chính anh cũng không thể nói rõ là thích hay không thích, chẳng qua là chọn đại cây về trồng. Hơn một tháng sau, vào buổi tối một ngày nọ, khi Tề Thiệu Khải ngồi ở trước máy vi tính nhìn thị trường chứng khoán nước ngoài thì sau lưng trên ghế sa lon bỗng dưng truyền đến một câu như vậy làm anh không biết nên trả lời, hay là tức giận vì bị nhận xét không đúng.
"Trạch nam?" anh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nhìn người đang xếp chân ngồi ở trên ghế sa lon ăn lựu, dùng ánh mắt muốn cô tốt nhất cho lời giải thích.
"Không sai, chính là trạch nam!" Gật đầu thật mạnh, Đường Dĩ Kỳ liếm ngón tay bị nước quả lựu nhuộm thành màu đỏ tươi, cười hì hì nói: "Anh nhìn anh đi, trừ mua thức ăn cho mèo cùng sữa tươi bên ngoài, có thể liên tục mấy ngày nhốt ở nhà không ra cửa, đây không phải là trạch nam thì là cái gì?"
Hơn một tháng quan sát, cô phát hiện anh thật sự là trạch nam tiêu chuẩn, nếu không phải cần thiết, cửa lớn sẽ không ra, cửa sau không gần, có thể so với các thiên kim đại tiểu thư thời xưa, thật sự quá lợi hại.
"Ngày mai cô không cần đến hái lựu ăn." Không nặng không nhẹ lạnh lùng nói một câu, lại đánh trúng điểm yếu.
"Không cần a ——" như bị tên lửa đánh trúng, trong nháy mắt Đường Dĩ Kỳ nhảy bật lên, kêu thảm nhào tới, ôm cánh tay của anh, cũng không quên dùng đầu ngón tay dính nước miếng quệt lên khóe mắt giả bộ khóc thút thít."Ô. . . . . . Là tôi sai rồi, tôi không nên nói anh trạch, anh chẳng qua là tự bế mà thôi. . . . . ."
Cô cho là cô đổi thành tự bế, anh sẽ vui vẻ sao?
Giễu cợt thầm nghĩ, nhìn khóe mắt có một chút "Huyết lệ" của cô, sau đó lại nhìn xuống một chút đáng lý ra phải trắng không tỳ vết, nhưng giờ lại có mười dấu tay đỏ tươi trên tay áo, Tề Thiệu Khải thật. . . . . . không còn gì để nói.
"Ách. . . . . ." Theo tầm mắt của anh, Đường Dĩ Kỳ cũng phát hiện “chuyện tốt” mình làm, thật nhanh rút mười ngón tay dính chất lỏng màu đỏ tươi, bộ mặt lúng túng cười gượng."Ha ha ha. . . . . . Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý. . . . . ."
Anh nghĩ, người không thể phạm sai lầm, nếu không thì phải gánh chịu sự sai lầm này.
Nhìn cô mặt không thay đổi, Tề Thiệu Khải thấy rõ chỗ nào là sự thực ——
Anh sai lầm rồi! Từ khi biết cô có tình cảm với cây lựu kia, thì ngầm cho phép cô tự do ra vào sân nhà mình, anh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Người, cũng có tính xâm lược đấy! Khi cô chiếm được sân, không bao lâu sau, liền bắt đầu xâm nhập vào bên trong nhà, lẻn vào cuộc sống của anh, dùng phương pháp từng bước xâm lược để chiếm hết, trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi, từ hàng xóm mới, biến thành kéo anh cùng về nhà ăn cơm, hơn nữa cô ta còn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, gác chân dơ dáy ngồi trên sofa nhà anh mà ăn.
Có thể tất cả những điều trên đều không phải quan trọng, thực ra là anh cảm thấy kỳ lạ, từ trước đến giờ anh lạnh lùng không quá thân thiết với ai, vì sao lại để cô bước vào cuộc sống của anh, chấp nhận bị cô quấy nhiễu, vả lại rất kỳ lạ là anh không có chút cảm giác chán ghét nào, không giống mình bình thường, rốt cuộc anh bị làm sao?
Nhíu lông mày, Tề Thiệu Khải vô cùng nghiêm túc tự hỏi.
Thấy anh cau mày, thật lâu không nói gì, Đường Dĩ Kỳ vội vàng thể hiện thành ý."Đừng như vậy mà! Cùng lắm là tôi cầm quần áo bị dính nhựa lựu đi giặt sạch sẽ, bảo đảm rất sạch sẽ, thế nào?" Nếu như ngay cả như vậy cũng so đo, vậy thì mắt nhỏ, mũi quá nhỏ.
"Quên đi!" Tìm không ra nguyên nhân sự bất thường của mình, Tề Thiệu Khải lơ đễnh nói nhỏ, không nghĩ tiếp nữa.
"Hắc! Là chính anh nói thôi nha, quần áo này của anh tự mình giặt, không liên quan đến tôi nha!" Vừa nghe quyết định của anh, lập tức Đường Dĩ Kỳ nhanh chóng nói tiếp, không cho anh cơ hội hối hận.
Cái gì không liên quan cô? Cô đang nói cái gì?
Đột nhiên hoàn hồn, đầu tiên Tề Thiệu Khải bị lời của cô làm cho sửng sốt, ngay sau đó kịp phản ứng, lạnh lùng liếc cô một cái, chính thức đáp lại lời nói lúc trước."Đúng, quên đi!"
Thật ra không tính đến khả năng này? Anh còn chưa có nhàm chán đến mức vì một bộ đồ mà so đo với cô.
Thấy anh quay lại với máy vi tính, Đường Dĩ Kỳ một bên mút đầu ngón tay dính chất lỏng, một bên cũng theo nghiên cứu những con số tùy thời thay đổi trên màn hình cùng đường cong, không tới ba phút, cô không nhịn được tò mò hỏi ——
"Anh cả ngày trạch ở nhà, cuộc sống ngày đêm đảo lộn, là vì xem thị trường chứng khoán nước ngoài?"
"Tôi không có trạch!" Lạnh lùng giải thích, anh không muốn làm trạch nam.
"Được rồi! Được rồi! Không trạch thì không trạch." Trả lời rất qua loa, tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là anh làm cái gì? Người phân tích cổ phiếu sao?" Nếu không thì làm sao lại thức đêm nhìn chằm chằm thị trường chứng khoán nước ngoài.
Đối với câu trả lời qua loa của cô, Tề Thiệu Khải âm thầm không vui, nhưng không nói gì cả, nhẹ nhàng hừ một tiếng, rồi mới đáp: "Không làm cái gì cả, đầu tư một chút cổ phiếu cho vui mà thôi."
Chẳng qua là số tiền mà anh chơi có chút lớn, chỉ là cái này không cần nói.
"Oa —— anh chơi một chút chẳng lẽ nói một giây đồng hồ anh sẽ có mấy trăm vạn?" Ôm mặt cố giả bộ sùng bái, Đường Dĩ Kỳ không nhịn được cười trêu chọc.
". . . . . ." Một giây đồng hồ trên dưới mấy triệu không sai, nhưng mà anh nghĩ dù anh có nói, cô cũng sẽ không tin, chỉ biết coi như chuyện cười.
Thầm nghĩ trong bụng, Tề Thiệu Khải lười phải nói thêm cái gì, nhưng khi nhìn thấy hai gò má của cô có năm vết chất lỏng màu đỏ tươi, bộ dạng buồn cười đó làm người ta phải phì cười, mà đúng là, anh đang nở nụ cười.
"Cô biết giờ cô giống cái gì không?" Khóe môi nhếch lên, anh khẽ hỏi.
"Cái gì?" Ngây ngốc hỏi ngược lại, không biết trên mặt mình "Trang điểm" vài vệt màu đỏ.
"Thoa thuốc màu của người Indian." Dứt lời, hướng chỗ "Trang điểm" trên mặt cô nhẹ nhàng lau, sau đó đem đầu ngón tay dính nhựa lựu ngậm vào miệng, lạnh nhạt bình luận, "Mùi vị không tệ!"
"Oa ——" cuối cùng ý thức được mình mới vừa "Tự làm tự chịu", Đường Dĩ Kỳ kinh sợ kêu thảm thiết vội vàng túm lấy áo của anh mà lau, vừa lau nhưng không quên cáu giận oán trách."Sao không nói sớm? Lại còn nói tôi giống như người Indian, thật quá đáng. . . . . ."
Yên lặng không nói gì nhìn chằm chằm cô đang lấy vạt áo của anh thay khăn lau mặt, Tề Thiệu Khải im lặng thở dài một cái.
Ai. . . . . . Cái áo này của anh coi như vứt đi, tuỳ cô!
Tay chân luống cuống lau sạch mặt, Đường Dĩ Kỳ nhanh chóng nhìn xung quanh không thấy con mèo mập đâu, lập tức nghi ngờ."Độc Nhãn đâu?"
Từ lúc đến đã không thấy nó, là chạy đi đâu rồi?
"Gần đây cả đêm đều không thấy bóng dáng nó, trời sáng mới về, có thể lại chạy ra ngoài!" Đối với mèo yêu, Tề Thiệu Khải không hạn chế hoạt động, thường xuyên mặc nó tự do đi khắp nơi lêu lổng.
"A!" Đáp một tiếng vô nghĩa, nhìn quanh, thấy sự chú ý của anh lại vào màn hình Computer thị trường chứng khoán, hình như Đường Dĩ Kỳ có lời muốn nói, chần chờ một chút, rốt cuộc quyết định ——
"Ừ. . . . . . Việc này. . . . . . Cả ngày anh ở trong nhà, rất nhàm chán, rất buồn bực đi?" Trước tiên phải thả mồi.
Liếc cô một cái là thấy rõ ràng trên trán có khắc hai chữ "Âm mưu", Tề Thiệu Khải không mắc câu."Không!"
"Oa —— anh cần gì phải một lời liền dập tắt hy vọng của tôi như vậy?" Uất ức tới cực điểm.
Ô. . . . . . Nào có bao giờ mới thả mồi lại đòi cá cắn câu ngay, đây là cái lý gì!
Quả nhiên có âm mưu!
Suy đoán trong lòng trở thành sự thật, màng nhĩ lại chịu đủ "Tạp âm" tàn phá, làm anh không nhịn được nhíu mày, nhưng mà vẫn cho cô cơ hội thú nhận âm mưu."Rốt cuộc cô có ý đồ gì, nói đi!"
Vừa nghe cơ hội tới, hai mắt Đường Dĩ Kỳ sáng lên, ngừng kêu gào, cười nịnh hót, thật nhanh nói ra mục đích muốn nhờ anh tối nay."Ngày kia công ty chúng tôi tổ chức hoạt động thịt nướng, có thể mang theo bạn tham gia, anh cùng đi với tôi chứ!"
"Không đi!" Một giây đồng hồ cũng không do dự, anh nhất quyết cự tuyệt.
"Coi như là giúp tôi một việc, làm ơn!" Chắp tay trước ngực đáng thương cầu khẩn, chỉ kém không quỳ xuống thôi.
"Tại sao?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, anh tin số người một mình đến tham gia hoạt động của công ty tuyệt đối không ít, không có lý do gì mà cô không được.
"Ai nha! Nhất thời khó giải thích rõ!" Cong môi ảo não, Đường Dĩ Kỳ nghĩ đến tình trạng bi thảm gần đây, trong lòng liền đầy oán hận."Nói đơn giản, chính là trong công ty có một chủ quản, gần đây không biết là bị sét đánh, hay thần kinh có vấn đề, tự nhiên nói muốn theo đuổi tôi, ngày ngày dây dưa không nghỉ, bất kể tôi công khai, ám hiệu, thậm chí ngay cả nói dối là đã có bạn trai, anh ta cũng không từ bỏ, thật là phiền chết đi!"
Ô. . . . . . Mặc dù cô không đào hoa, nhưng loại đào hoa này, cô không muốn a!
Có người thích cô, còn theo đuổi cô?
Chẳng biết tại sao, khi nghe tin này, Tề Thiệu Khải lại sửng sốt, cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ cảm thấy. . . . . . cảm thấy căm tức!
Đúng vậy, trong đầu của anh cảm thấy buồn bực, nhưng lại không hiểu tại sao mình lại như vậy.
"Có người đàn ông nào thích cô, cô cứ để cho anh ta theo đuổi a!" Hít một hơi thật sau, đem vẻ ủ dột cùng cảm giác không thích cố đè xuống, anh lạnh lùng nói như tảng băng lạnh thấu xương.
Cực kỳ tức giận, Đường Dĩ Kỳ ôm đầu gào khóc."Tôi thừa nhận là tôi nông cạn, không cách nào tiếp nhận một tên đàn ông đầu trọc, bụng bự, miệng thối cùng hơi chút là động tay đông chân a!"
Ô. . . . . . Thứ lỗi cô chỉ là một cô gái trẻ bình thường, tu luyện còn chưa cao đến mức có thể thưởng thức loại đàn ông"Cực phẩm" biến thái như vậy.
Vô thức sờ sờ mặt, biết cô không có hứng thú với người đàn ông kia, cảm giác chán nản trong lòng Tề Thiệu Khải bỗng chốc biến mất, thậm chí khóe miệng còn cong lên, sau đó nghĩ đến cái gì đó, bỗng dưng nghiêm mặt, cau mày hỏi: "Người kia động tay động chân với cô?"
"Phần lớn tôi đều tránh được ~~ chỉ là có lúc rất khó tránh. . . . . ." Than thở, nước mắt ròng ròng ôm lấy anh mà khóc.
"Cầu xin lòng từ bi của anh, đi tham gia hoạt động thịt nướng với tôi, giả vờ làm bạn trai tôi một chút, khiến cái tên đầu trọc biến thái từ bỏ!" Ô. . . . . . Cô yêu cầu không nhiều lắm, chỉ có như vậy mà thôi a!
". . . . ." Không nói gì nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đột nhiên Tề Thiệu Khải cảm thấy đau đầu.
"Này! Thân là hàng xóm, anh có nghĩa khí hay không?" Thấy anh thật lâu không trả lời, Đường Dĩ Kỳ nóng nảy, mặt đỏ uy hiếp.
"Cho dù không nói tới nghĩa khí, hai ngày liền tôi mời anh sang nhà ăn cơm, cũng nên báo đáp ân tình này!" Làm người phải biết cảm ơn!
". . . . . ." Im lặng một hồi, cuối cùng Tề Thiệu Khải mở miệng nói, "Cô chưa từng nghe qua ân tình lớn không lời nào cám ơn hết được sao? Huống chi chuyện đó không phải ân tình lớn!"
"Quả thật không phải ân tình lớn, chỉ là coi như là ân tình nho nhỏ." Chậm rãi, Đường Dĩ Kỳ mỉm cười. "Thật đúng là ân tình lớn không lời nào cám ơn hết được, ân tình nhỏ muốn báo, đến lúc để báo đáp rồi."