Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hỷ Tước tỷ tỷ! Hỷ Tước tỷ tỷ! Trên Thiên cung, một nàng tiên hoa nhỏ nhắn chạy theo một chú chim khách, miệng không ngừng gọi.
Nàng tiên hoa cũng y như nguyên thần của mình vậy thôi, môi màu hồng phấn mềm mại, mắt như vì sao đem, làn da trắng như hạt gạo trân châu, ai thấy cũng thích.
-Mễ Bối! Lại muốn gì nữa đây!
Chim khách quay đầu lại, đề phòng hỏi.
Mỗi lần đến ngày 7 tháng 7, khi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau là Mễ Bối lại bám lấy chim khách hỏi nọ hỏi kia.
- Vâng? vâng? Lần này dẫn cả muội đi được không?
- Gì hả? Chim khách giật mình hoảng hốt:
- Chúng ta đi thi hành nhiệm vụ, dẫn theo con quỷ nhỏ như muội đi, lỡ hỏng chuyện, Vương Mẫu trách phạt thì Cửu Hoàng tử của muội cũng không cứu được đâu!
Khắp Thiên đình ai ai cũng biết Cửu Hoàng tử của Ngọc Đế rất yêu thương Mễ Bối, hơn nữa hai bọn họ đã đính hôn từ nhỏ, vì vậy, mặc dù Mễ Bối có khi rất phóng khoáng, cử chỉ bừa bãi nhưng chúng thần không ai dám làmgì bất lợi cho nàng.
- Không có chuyện gì đâu mà! Dẫn muội đi đi! Muội thật sự rất tò mò, tại sao nhân gian lại có yêu có hận, có máu, có đau đớn, tại sao tiên nhân chúng ta lại không thế?
Mễ Bối vừa nói, cái đầu nhỏ vừa mặc sức tưởng tượng.
- Thế thì muội xuống trần đi. Chim khách đùa cợt. – Được đấy! Muội cũng đang muốn xuống nhân gian một chuyến! Nhưng mà Cửu Hoàng tử không cho! Mễ Bối đùa cợt.
- Này! Ta chỉ nói đùa thôi đấy, muội đừng tưởng là thật! Thôi được rồi, giờ ta phải đi đây, mai là ngày 7 tháng 7 rồi, Ngưu Lang Chức Nữ sẽ gặp nhau. Ta phải về chuẩn bị một lát.
- Ngưu Lang Chức Nữ, bọn họ có tình yêu không?
- Có chứ?
Chim khách nói, rồi trừng mắt lên với Mễ Bối:
- Còn nhỏ như muội, biết tình yêu là cái gì chứ?
Mễ Bối như không nghe thấy, lại hỏi tiếp:
- Bọn họ gặp nhau chắc là cảm động lắm phải không?
- Phải, phải, phải! Trẻ con sao hỏi nhiều thế?
Chim khách nói xong, liền vỗ cánh bay vút đi.
- Tình yêu cảm động chăng?
Mễ Bối ngồi trên bậc cầu thang đá, chống cắm suy nghĩ, một lát sau, cặp mắt xinh đẹp của nàng tiên hoa khẽ chớp chớp, vẻ như mưu tính điều gì.
Ngày hôm sau, tất cả chim khách đều bay đến Ngân Hà, bắc thành một chiếc cầu nối liền hai bờ sông, đen ngòm cả một khoảng trời. Ngưu Lang và Chức Nữ xuất hiện rồi! Ngưu Lang trông rất cao lớn,Chức Nữ thì thật xinh đẹp, bọn họ hạnh phúc tay trong tay, ôm nhau, tình cảm thắm thiết lộ ra trên gương mặt, ánh mắt chan chứa tình yêu khiến người ta phải cảm động.
Chức Nữ xúc động rơi lệ.
- Ồ, có nước chảy ra từ mắt của vị tỷ tỷ kia kìa!
Chim khách nhỏ kêu lên kinh ngạc.
- Đó gọi là nước mắt, nhân gian ai cũng có thứ này.
Một chú chim khách khác già dặn hơn giải thích.
- Nước mắt? Mùi vị thế nào nhỉ? Thật ngưỡng mộ họ quá!
- Hừm, hừm, ngươi thử chảy vài giọt nếm thử là biết ngay. Thực ra thì ta cũng không biết nữa, chắc là ngọt.
?
Đột nhiên, giữa cầu, một chú chim khách nhỏ vì quá chăm chú, nên vỗ cánh loạn nhịp, lảo đảo mấy cái rồi rơi thẳng xuống dưới?
Nhân gian. Tây Thành
Hoa tiên Mễ Bối biến thành chim khách, nhất thời không cẩn thận đã rơi xuống trần gian.
Cánh đã gãy, máu chảy lênh láng. Mắt nhắm nghiền, không mở ra được.
Một con vật giống như con chó lớn chạy tới chỗ nàng, chun chun mũi hít lấy mùi máu, lè lưỡi liếm.
Mễ Bối? sắp chết tới nơi rồi.
Mễ Bối không hối hận. Nàng đã bắt một chú chim khách nhốt vào, rồi hoá thân làm chim khách, đã nhìn thấy tình yêu chân chính khiến người ta ngưỡng một, thật ngọt ngào, cả hơi thở của họ dường như cũng nối tiếp nhịp nhàng? cho dù phải chết? cũng không hề tiếc nuối.
Trong lòng Mễ Bối nở một nụ cười thoả mãn, hơi thở mỗi lúc một yếu đi.
Con chó nhe răng, định nuốt chú chim khách nhỏ vào bụng, thì chợt có một cậu bé tầm mười tưổi, mặc bộ quần áo cũ kỹ chạy tới, hét lớn đuổi nó chạy đi.
- Chú chim khách thật đáng thương?
Cậu bé bồng chim khách lên tay.
- Ồ, hình như vẫn còn ấm.
Cậu bé ôm lấy chim khách, chạy như bay đến một nhà kho vắng vẻ, lấy thuốc và bông băng, cẩn thận băng bó cho nó. Chim khách nhỏ từ từ mở mắt, cảnh tượng đầu tiên chính là đôi mắt trong sáng thuần khiết trên gương mặt xinh xắn của cậu bé.
Nhờ sự chăm sóc của cậu bé, thật thần kỳ, chim khách sống lại, càng lớn càng khỏe mạnh.
Cậu bé ngày nào cũng đến thăm nó, cho nó ăn những hạt gạo ngon nhất. Những hạt gạo này, ngay cả cậu, bình thường cũng không nỡ ăn, vì nhà cậu rất nghèo.
Vết thương của chim khách đã khỏi hẳn, mỗi ngày đều đập cánh luyện tập, rồi cũng đến một ngày, nó bay cao, cao mãi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt cậu bé tốt bụng. cậu cảm thấy hụt hẫng, ngồi bên cạnh chiếc ổ của chim khách, nhặt lên một sợi lông, nhìn ngắm đến ngẩn người ra.
Đột nhiên, trên không có một chấm đen nhỏ bay tới, chim khách! Nó trở về rồi! Chim khách đậu lên vai cậu bé, dùng chiếc mỏ nhỏ màu vàng của mình ra sức quệt lên má cậu, dường như đang tỏ ý cám ơn.
Tê tê, buồn buồn, cậu bé phá lên cười.
Đột nhiên cậu có cảm giác, đây không phải là một chú chim khách bình thường, mà là một nàng tiên tràn trề tình cảm.
- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nhé!
Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.
Chim khách khẽ lắc lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.
Không lâu sau, cậu bé vì bị đói, nên đã chết. Để báo đáp ơn cứu mạng, Mễ Bối đã tìm đến kiếp sau của cậu bé, sắp xếp cho cậu vào một gia đình lương thiện.
Mạc Ngôn Hy, cậu phải sống cho thật tốt. Cậu có hạnh phúc không?