Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 20: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY ĐƯỢC YÊU MẾN NHƯ VẬY SAO
Du Thiên Tinh lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt bắt đầu khó chịu: "Nếu chị không mang thai đứa con của bạn trai chị, chắc chị còn cuồng nhiệt hơn em ấy chứ, chị gái nhỉ." Cô ta gằn từng chữ nói ra hai chữ cuối.
"Con nhóc con này, chị cuồng nhiệt hơn em sao? Ăn nói hỗn láo như vậy hả!" Du Hiền Chân tức giận nhảy dựng lên giống như bị người khác nói trúng tim đen.
Du Thiên Tinh khinh thường cắt ngang: "Không biết mấy hôm trước ai nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy, mắt còn không thèm chớp cơ?"
"Hừm, chị đoán chắc là em chứ ai."
"Là chị, chính chị đấy!"
...
Hạ Vãn Song chỉ im lặng nhìn hai chị em họ vạch mặt nhau, cảm thấy buồn chán liền đi ra ngoài, cô không quên hôm nay cô đến đây để làm gì.
Trực tiếp đi lên tầng hai, khi đến phòng của Du Ngân Huệ, thấy cô ấy không có ở đó, Hạ Vãn Song nhíu mày, đi xung quanh tìm một lượt, cuối cùng cũng thấy cô ấy ở cửa sổ sát đất trên tầng hai.
Du Ngân Huệ đứng trước ban công cửa sổ sát đất, nhìn khung cảnh bên ngoài, vẻ mặt u buồn, mặt ủ mày chau trông chẳng có tinh thần chút nào. Không biết cô ấy biết Hạ Vãn Song đến đây nên cố tình giả bộ, hay là cô ấy thật sự buồn bã ủ rũ như vậy.
Hạ Vãn Song cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đi tới, đưa thẻ ngân hàng tới trước mặt cô ấy: "Ngân Huệ, trả lại thẻ cho em này. Số tiền trong đó chị vẫn chưa tiêu đâu."
Du Ngân Huệ quay lại, nhíu mày: "Sao vậy? Ngay cả chị Vãn Song cũng ghét em đúng không?"
Hạ Vãn Song kinh ngạc khi nghe thấy lời nói của cô ấy: "Em nói gì vậy? Tất nhiên là không phải chị ghét em gì gì đó, chị biết lòng tốt của em đều là vì đứa bé. Lệ... Lệ Tuấn Hải đã giúp chị trả tiền cho viện trưởng Hàn, nên tạm thời chưa cần dùng đến tiền của em."
Hạ Vãn Song cuối cùng vẫn nói là Lệ Tuấn Hải, không biết vì sao cô không muốn nhắc tới Lệ Vĩnh Duy trước mặt Du Ngân Huệ.
Nhưng cô không nhắc đến, không có nghĩa là người khác cũng không nhắc đến, Du Ngân Huệ không hề liếc mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, trực tiếp hỏi Hạ Vãn Song: "Chị Vãn Song, chị nói xem có phải cậu hai nhà họ Lệ rất ghét em đúng không?"
Quả nhiên là vì chuyện ngày hôm qua, bị Lệ Vĩnh Duy đuổi về cho nên cô ấy mới buồn bã như vậy. Cô ấy thật sự thích loại đàn ông như Lệ Vĩnh Duy sao?
Có điều quả thực là như vậy, xét về ngoại hình, khuôn mặt Lệ Vĩnh Duy tinh tế, đôi mắt đào hoa sâu thẳm mê người, sống mũi cao thẳng tắp làm cho khuôn mặt của hắn lại càng sắc sảo hơn, mặc dù đôi môi hơi mỏng, nhưng nhìn vào lại vô cùng gợi cảm. Xét về gia thế, hắn tự khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, thành lập nên một công ty không hề thua kém tập đoàn Lệ thị, là ông chủ đứng đầu nền kinh tế của thành phố W.
Vừa có ngoại hình, gia đình lại giàu có, cô gái nào chả muốn gả cho hắn.
Nếu Hạ Vãn Song không biết tính cách thật của người đàn ông xấu xa này, nói không chừng cô cũng sẽ thích hắn. Có đôi khi, con người lại nông cạn như vậy.
Hạ Vãn Song vừa cười vừa nói: "Không thể nào? Ngân Huệ là cô chủ nhà giàu nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố W, nhan sắc xinh đẹp hơn người, hình tượng cũng đẹp, cách cư xử, mỗi cử chỉ hành động đều vô cùng chuẩn mực, bao nhiêu thiếu gia nhà giàu còn đang xếp hàng tranh giành em kìa. Tối qua Lệ Vĩnh Duy suy nghĩ chuyện của anh trai hắn, cho nên mới không để ý đến em thôi."
Lời này của Hạ Vãn Song không hề khoa trương chút nào, Du Ngân Huệ được thừa hưởng vẻ ngoài xinh đẹp của Tô Ngân Chinh, mặc dù không đẹp bằng Hạ Vãn Song, thế nhưng cũng coi như là một người đẹp thanh tú.
Ai mà chẳng thích nghe người khác khen mình, tất nhiên Du Ngân Huệ cũng không ngoại lệ, sau khi nghe xong những lời này của Hạ Vãn Song, sắc mặt của cô ấy dễ chịu hơn nhiều, đoán chừng tâm trạng cũng tốt hơn.
Du Ngân Huệ nở nụ cười: "Thật sao?"
Hạ Vãn Song gật đầu: "Anh ta đối xử rất tốt với anh trai mình, hai anh em bọn họ từng sống chết có nhau, vì vậy Lệ Vĩnh Duy vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh trai mình. Tối qua cũng bởi vì chuyện này mới không yên lòng, em không nhận ra sao?"
Du Ngân Huệ mím môi, mặc dù cô không cảm thấy hắn lo lắng như Hạ Vãn Song nói, thế nhưng cô chỉ có thể tự an ủi mình: "Có nhận ra, nhưng mà em thấy anh ấy cũng đối xử rất tốt với chị Vãn Song, còn đồng ý đích thân qua đây đón chị về."
"Cái gì, ha ha." Hạ Vãn Song gượng cười, tên này đối tốt với cô? "Bị anh trai anh ta ép đấy. Em cũng biết anh trai anh ta đi lại không tiện, cho nên mới giao nhiệm vụ này cho anh ta."
Du Ngân Huệ im lặng nhìn Hạ Vãn Song, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Chị Vãn Song, có phải chị cũng hơi thích Lệ Vĩnh Duy đúng không? Anh ấy xuất sắc như vậy, chắc chắn được rất nhiều người yêu mến."
"Sao chị có thể thích loại người..." Hạ Vãn Song theo bản năng mở miệng phủ nhận, nhưng đột nhiên nhận ra mình nói không đúng, nhanh chóng đổi lí do thoái thác.
"Chị là chị dâu của Lệ Vĩnh Duy, anh ta là em chồng của chị, sao chị có thể thích anh ta chứ? Huống hồ Ngân Huệ, em nói như vậy, vậy em đặt Tuấn Hải ở chỗ nào rồi? Anh ấy là chồng của chị, cho dù anh ấy có như thế nào đi nữa thì chị vẫn sẽ tôn trọng, yêu thương anh ấy. Em mà nói nữa là chị sẽ giận đấy."
Nói đến phần sau, Hạ Vãn Song liền nhớ tới những chuyện Lệ Vĩnh Duy đã từng làm với cô, thực sự cảm thấy rất có lỗi với Lệ Tuấn Hải vẫn đang nằm trị liệu trên giường bệnh. Cho nên cô bắt đầu nghẹn ngào.
Du Ngân Huệ nhìn vẻ mặt khổ sở của Hạ Vãn Song, bị dọa sợ vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi chị Vãn Song, em không nên hỏi câu này, đều tại cái miệng này của em! Em xin lỗi, chị đừng buồn nữa được không?"
Nếu như sau này gả cho Lệ Vĩnh Duy, thì cô ấy với Hạ Vãn Song chính là hai chị em dâu, đương nhiên bây giờ phải lấy lòng Hạ Vãn Song trước.
Hạ Vãn Song thấy mình đã thể hiện cảm xúc ra bên ngoài quá nhiều, cho nên cô lập tức kìm nén cảm xúc xuống: "Không sao, em cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi mà, là do chị chuyện bé xé ra to."
Lúc này ở dưới tầng, Tô Ngân Chinh đang dạy dỗ đứa con gái không ra gì của bà ta, rõ ràng là một cô gái tốt, tại sao khi nhìn thấy Lệ Vĩnh Duy lại giống như biến thành một người khác vậy?
Hơn nữa Tô Ngân Chinh gả vào nhà họ Du, sinh ba đứa con cho Du Bình Sang nhưng đều là con gái. Mặc dù ông ấy ngoài miệng không nói gì, thế nhưng Tô Ngân Chinh biết Du Bình Sang rất muốn có một người con trai. Trước đây ông không thể hiện rõ ràng ra ngoài, nhưng những hành động gần đây đã bán đứng ý nghĩ của ông.
Du Bình Sang bắt đầu cảm thấy thất vọng với mấy người con gái này, nhìn thái độ của ông đối với Du Thiên Tinh ngày hôm qua là nhận ra liền.
Con gái cả Du Hiền Chân đã có bạn trai, mặc dù gia cảnh của tên Trình Giang kia cũng rất tốt, thế nhưng vẫn còn kém xa Lệ Vĩnh Duy. Cho nên ông đặt hết hy vọng vào đứa con gái thứ hai Du Ngân Huệ, nếu như cô có thể gả vào nhà họ Lệ, chắc chắn thái độ của Du Bình Sang sẽ khác ngay.
"Du Thiên Tinh, con có biết mình hiện giờ mới bao nhiêu tuổi không? Mà học đòi người khác yêu đương? Giờ con phải học tập thật giỏi trước đã rồi tính tiếp. Hơn nữa Lệ Vĩnh Duy là bạn trai của chị hai con, con không thể tranh giành với chị được. Hiểu chưa?"
Du Thiên Tinh biết người mẹ này thiên vị không phải là chuyện ngày một ngày hai, lần này con bé thực sự tức giận: "Tuổi còn nhỏ thì không thể yêu đương sao? Hơn nữa Lệ Vĩnh Duy cũng là người con thích, dựa vào cái gì mà chị hai thích thì con không thể tranh giành chứ?"
Du Thiên Tinh nói đến đây liền hừ lạnh một tiếng: "Nói không chừng người Lệ Vĩnh Duy thích là con, mẹ không nhìn thấy bộ dạng thê thảm của con gái cưng của mẹ khi trở về tối hôm qua sao? Còn tưởng rằng theo Hạ Vãn Song qua đó có thể gần quan được ban lộc, chẳng phải bị người ta đuổi về sao?"
"Du Thiên Tinh, con nói cái gì đó?! Như vậy..." Tô Ngân Chinh giơ tay chuẩn bị đánh cô ta, nhưng đột nhiên nhìn thấy Hạ Vãn Song và Du Ngân Huệ đang đi xuống tầng. Trong lòng thầm nghĩ, không bị Ngân Huệ nghe thấy chứ? Con bé Thiên Tinh này ăn nói không biết chừng mực gì cả.
"Mẹ, mẹ không đánh nữa đúng không? Không đánh thì con đi đây!" Khóe mắt Du Thiên Tinh chứa đầy nước mắt, trước giờ vẫn luôn bướng bỉnh không chịu nghe lời, nói xong liền chạy ra ngoài.
Ánh mắt Hạ Vãn Song nhìn lướt qua Du Ngân Huệ đang cắn môi, hai chị em nhà này thật sự cãi nhau vì Lệ Vĩnh Duy rồi.
Có điều cô cũng không quan tâm đến chuyện này, liền đi xuống dưới tầng chào hỏi Tô Ngân Chinh: "Mợ, không còn sớm nữa, cháu về trước đây."
Tô Ngân Chinh mới vừa bị Du Thiên Tinh chọc tức, lúc này nghe thấy Hạ Vãn Song nói muốn về mới lấy lại tinh thần, vội vã đi tới kéo tay cô: "Vãn Song, sao vội về vậy. Mợ còn chưa ngồi nói chuyện với cháu mà."
Hạ Vãn Song thấy hôm nay Tô Ngân Chinh nhiệt tình như vậy, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một câu nói: Khi không lại tỏ ra ân cần, không phải làm chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
Quả nhiên, Tô Ngân Chinh dẫn Hạ Vãn Song tới phòng khách ngồi xuống, liền lập tức đi ra ngoài chuẩn bị trà với bánh mà cô thích ăn.
Rất nhanh sau đó Tô Ngân Chinh liền bê đồ vào, Hạ Vãn Song cũng không khách khí với bà ta, bởi vì mình vốn rất thích ăn, liền bắt đầu ăn.
"Vãn Song, có ngon không?"
Hạ Vãn Song gật đầu.
"Thích là tốt rồi." Tô Ngân Chinh cười nói: "Thực ra hôm nay mợ muốn ngồi tâm sự với cháu. Cháu cũng biết Ngân Huệ thích cậu hai nhà họ Lệ đúng không? Hôm qua sau khi bị cậu ấy từ chối, nó vẫn luôn rầu rĩ không vui, mợ cũng không biết phải làm sao bây giờ. Bình thường có rất nhiều người thích Ngân Huệ, nhưng con bé từ chối hết người này đến người khác, chỉ thích mỗi Lệ Vĩnh Duy thôi."
Hạ Vãn Song im lặng ngồi nghe, quả nhiên là vì chuyện của Lệ Vĩnh Duy, nhưng nói với cô thì có tác dụng gì chứ? Cô với Lệ Vĩnh Duy xung nhau như nước với lửa.
Không đánh nhau đã là tốt lắm rồi, còn muốn cô làm bà mối sao?
"Mợ nghĩ, bây giờ cháu là vợ của Lệ Tuấn Hải, cũng chính là chị dâu của Lệ Vĩnh Duy. Tạo nhiều cơ hội cho hai đứa trẻ này làm quen, như vậy thì tốt biết bao. Quan hệ của cháu với Ngân Huệ từ nhỏ đã rất tốt, nếu như hiện giờ có thể trở thành hai chị em dâu thì vui biết bao."
Hạ Vãn Song biết ngay mà, Tô Ngân Chinh muốn cô nói tốt về Du Ngân Huệ trước mặt Lệ Vĩnh Duy, để hắn có ấn tượng tốt với cô ấy.
Thế nhưng người như Lệ Vĩnh Duy, nếu Du Ngân Huệ thật sự gả cho hắn, vậy chẳng phải cô ấy sẽ phải chịu ấm ức sao, lúc đó mợ chắc chắn sẽ lại đổ tội lên đầu mình.
"Mợ à, chuyện của Ngân Huệ cháu cũng muốn giúp, thế nhưng, tính khí của Lệ Vĩnh Duy không được tốt cho lắm, cháu sợ Ngân Huệ sẽ phải chịu ấm ức."
Qua thái độ khi Lệ Vĩnh Duy nói chuyện với cô và những việc hắn làm với cô là biết tính cách của hắn xấu xa cỡ nào. Nói không chừng Du Ngân Huệ lấy hắn, chưa được hai ngày đã tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.
Nhớ tới ngón tay của Lệ Vĩnh Duy đã từng đưa vào bên trong người cô, ấn tượng của cô đối với hắn không thể nào tốt lên được. Loại người không biết tôn trọng chị dâu với anh trai mình như vậy, có điểm nào đáng để mọi người thích hắn chứ?
"Haiz, mợ tưởng chuyện gì chứ? Người đàn ông nào mà chả hay cáu kỉnh? Tính cách không tốt ư? Mọi người thường nói đàn ông không hư, phụ nữ không thương mà. Lệ Vĩnh Duy có thể trở thành ông chủ đứng đầu trong lĩnh vực thương mại ở thành phố W, tất nhiên sẽ có chỗ khác người. Mợ tin Ngân Huệ nhất định sẽ không gả lầm người."
Giọng nói kia dường như đã coi Lệ Vĩnh Duy là vật nắm chắc trong tay Du Ngân Huệ. Hạ Vãn Song nghĩ: Không biết Lệ Vĩnh Duy biết mình bị người khác thảo luận như vậy có tức giận hay không?
Có điều thật đúng là trong mắt người tình hóa Tây Thi, trong mắt bố mẹ vợ là con rể tốt. Tô Ngân Chinh đã khen Lệ Vĩnh Duy như vậy, cô còn có thể nói thêm gì chứ? Chỉ có thể im lặng chờ đợi.