Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 23: BỊ THƯƠNG NHƯ VẬY CÒN MUỐN SÀM SỠ
“Lát nữa em sẽ xử lý.” Lệ Vĩnh Duy lắc đầu: “Quan trọng là anh không sao.”
Nhìn thấy Hạ Vãn Song nhem nhuốc nước mắt, Lệ Tuấn Hải xin lỗi cô: “Thật ngại quá… Vãn Song, anh như thế này… dọa em đúng không…”
Hạ Vãn Song lắc đầu lia lịa, giọng nói vẫn có chút nghẹn ngào: “Không, từ lâu em đã không sợ rồi… Tuấn Hải, anh yên tâm nghỉ ngơi đi, không cần sợ gì cả. Bọn em sẽ bảo vệ anh!”
Hạ Vãn Song thấy Lệ Tuấn Hải như vậy, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ anh thật tốt, đám người Lệ Lâm Hùng thật sự quá ghê tởm! Tuyệt đối không thể để bọn họ đến gần Tuấn Hải.
Lệ Vĩnh Duy có chút bất ngờ lại có chút cảm động, cô gái này có vẻ cũng thật lòng muốn bảo vệ anh mình, nếu không vừa rồi sẽ không đến mức suýt bị Lệ Lâm Hùng đâm bị thương. Nhưng nghĩ lại, nói không chừng cô chỉ muốn bảo vệ tài sản của nhà họ Lệ, không muốn nó rơi vào tay kẻ khác mà thôi.
Lòng hắn lại lạnh.
“Em đưa Vĩnh Duy ra ngoài xử lý vết thương trước được không? Bác sĩ Trần có nhà không? Hôm nay anh ta có chuyện ra ngoài, không biết… đã về chưa…” Lệ Tuấn Hải nói đến câu cuối càng gằn giọng hơn, cổ họng khàn khàn khô khốc. Hơn nữa anh không muốn lộ diện trước mặt Hạ Vãn Song quá lâu, có thể là vì anh tự ti.
Tuy Hạ Vãn Song cũng lo lắng cho vết thương của Lệ Vĩnh Duy, nhưng bản thân hắn không chịu đi, mình cũng hết cách.
“Bác sĩ Trần vẫn chưa về, em gọi bác sĩ Vương tới.” Lệ Vĩnh Duy đợi một bác sĩ gia đình khác đến, xác nhận chắc chắn Lệ Tuấn Hải không sao xong hắn mới chịu đi băng bó vết thương.
Bởi vì thuận tiện nên mọi người đến phòng cưới của bọn họ.
Đương nhiên, Hạ Vãn Song không hề biết đây đồng thời là phòng cưới của Lệ Vĩnh Duy. Chẳng qua cô cảm thấy không cần để ý những thứ này, để hắn băng bó vết thương xong rồi nói.
Bác sĩ Vương ngồi trên ghế, lấy đồ cầm máu và khử trùng vết thương ra: “Cậu hai, phiền cậu cởi áo ra.”
Lệ Vĩnh Duy chậm rãi cởi áo vest ra, áo sơ mi trắng bên trong đã bị máu tươi nhuốm đỏ từ ban nãy, hắn thấy Hạ Vãn Song căng thẳng. Sau khi cởi áo sơ mi ra, vóc dáng khỏe khoắn đẹp đẽ, tràn ngập sự nam tính mạnh mẽ lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Thân thể màu đồng hòa quyện với màu đỏ chói mắt của máu tạo nên một vẻ đẹp hoang dã đẫm máu lạ lùng. Hạ Vãn Song cảm thấy bị hấp dẫn đôi chút, lại cảm thấy không khỏi thẹn thùng.
Bác sĩ Vương khử trùng và làm sạch vết thương cho Lệ Vĩnh Duy trước.
Dao găm quân dụng vốn là thứ vô cùng sắc bén, Lệ Lâm Hùng ra tay với sức mạnh như vậy, con dao cắm vào người Lệ Vĩnh Duy khoảng mấy centimet. Bởi vì lúc rút con dao ra, ông ta còn kéo nó xuống, tự nhiên kéo thêm vệt máu dài khoảng mười centimet nữa.
Nhìn mà thấy kinh hãi.
Hạ Vãn Song nhìn bờ môi trắng bệch của Lệ Vĩnh Duy, lập tức khóe mắt chua xót, cổ họng nghẹn lại.
Khó khăn lắm bác sĩ Vương mới hoàn thành bước băng bó cuối cùng, anh ta dặn dò Lệ Vĩnh Duy một câu: “Mấy hôm này cậu hai đừng đụng vào nước, kể cả tắm, chủ yếu là đừng để vết thương dính nước. Nếu không tiện thì có thể để người làm thay. Tôi đến xem cậu cả thế nào một chút.”
Lệ Vĩnh Duy khẽ ừ một tiếng: “Đi đi.”
Vừa rồi để tránh xung quanh vết thương đổ mồ hôi, bác sĩ Vương đặc biệt bảo Hạ Vãn Song bật điều hòa thấp xuống. Cô nhìn Lệ Vĩnh Duy cởi trần, lo hắn sẽ lạnh nên đưa cái chăn bên cạnh mình cho hắn đắp.
Động tác của cô gái dịu dàng, sợ đụng đến vết thương của hắn. Nhìn cô gái cẩn thận từng ly từng tí, Lệ Vĩnh Duy không khỏi ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Song, trong lòng đột nhiên chấn động.
Trong mắt cô có nước mắt, nhưng lại ngoan cố không chịu rơi xuống, là vì lo lắng cho mình sao…
Lúc này Hạ Vãn Song không giương nanh múa vuốt như bình thường nữa, cô trở nên dịu dàng, xinh đẹp động lòng người. Yết hầu của Lệ Vĩnh Duy khẽ cuộn, tâm tình khác thường khiến bầu không khí xung quanh nóng lên. Do đó, ham muốn nguyên thủy nhất của đàn ông cũng bắt đầu dâng lên, hắn chỉ cảm thấy thân thể co thắt lại.
“Hạ Vãn Song, cô đang sợ sao? Sợ tôi cứ vậy mà chết?” Giọng nói Lệ Vĩnh Duy trầm thấp lại quyến rũ. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Vãn Song lại có vẻ gian manh, mắt sáng như sao.
Hạ Vãn Song khẽ nhíu đôi mày thanh tú, mím đôi môi đỏ mọng, mở miệng nói: “Lần này nếu không phải có anh, e là tôi đã mất mạng rồi. Cảm ơn anh, Lệ Vĩnh Duy.” Cảm giác sợ hãi đó vẫn còn, hơn nữa nhìn vết thương của Lệ Vĩnh Duy, nếu lúc đó con dao găm cắm lên người Hạ Vãn Song, có lẽ cô đã mất mạng rồi.
Thật sự rất cảm động. Cảm giác này giống như sắp chết đuối thì vớ được một cọng cỏ cuối cùng, sau đó sống sót được vậy. Cô cảm thấy ấm lòng lại khó hiểu. Đó là thứ đáng tin nhất.
Lệ Vĩnh Duy nở nụ cười, hắn chưa từng nghĩ cô gái này lại nói cảm ơn hắn. Hơn nữa lúc đó thấy con dao kia đáp xuống, thân thể hắn đã hành động theo phản xạ tự nhiên nhất. Hắn không muốn để người phụ nữ này chết trước mặt mình.
“Vậy sao? Vậy cô định báo đáp thế nào? Dù sao cũng nên báo đáp có tính thực tế một chút chứ?”
Lúc Lệ Vĩnh Duy nói chuyện, vị trí đang ngồi trùng hợp đối diện với ngực của Hạ Vãn Song. Có lẽ bởi vì tình cảm dao động, lúc này bộ ngực đẹp đẽ không ngừng phập phồng.
Lệ Vĩnh Duy đột nhiên muốn thử cảm giác ở nơi đó.
Có lẽ là ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy quá nóng bỏng, trải qua chuyện đó Hạ Vãn Song đã rút ra được bài học, lập tức lùi ra phía sau một bước, duy trì khoảng cách mà cô cho là an toàn.
“Tôi sẽ bàn bạc với Tuấn Hải, tìm cho anh một người vợ tốt!” Hạ Vãn Song thấy được ham muốn từ ánh mắt hắn, không phải người đàn ông này có thể bộc phát thú tính bất cứ lúc nào sao? Tìm một cô vợ cho hắn chắc là báo đáp tốt nhất rồi.
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy lập tức tối lại, thật muốn banh não cô gái này ra, xem bên trong cấu tạo như thế nào mà lại có mấy ý tưởng cùi bắp như vậy chứ. Nếu cô biết mình đang tìm bà vợ khác cho chồng của mình, cô sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Cánh tay dài không bị thương của hắn kéo Hạ Vãn Song lại, đè xuống ghế sofa. Hạ Vãn Song bị vây trong hai cánh tay hắn, ngay cả hơi thở của nhau cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lệ Vĩnh Duy bắt đầu thực hành quyết định muốn thử cảm giác vừa nãy!
Nhìn nụ cười gian xảo ở khóe miệng người đàn ông, tim Hạ Vãn Song không khỏi đập thình thịch, hai tay chống lên lồng ngực của Lệ Vĩnh Duy, không ngừng vùng vẫy. Đáng tiếc những ma sát nhỏ này chỉ khiến cảm xúc nào đó châm lửa.
“Lệ Vĩnh Duy! Anh lại muốn làm gì? Phải chăng là muốn dùng lại chiêu cũ…”
Cuối cùng Hạ Vãn Song hét lên một tiếng sợ hãi, cô không ngờ người đàn ông này lại trực tiếp đặt tay lên ngực cô!
“Không phải nói có báo đáp sao? Tôi muốn được báo đáp cái này.” Lệ Vĩnh Duy cảm thán, quả nhiên cảm giác này tuyệt vời như trong tưởng tượng của hắn.
Hạ Vãn Song chỉ cảm thấy sự xấu hổ đua nhau ùa về, người đàn ông này thật sự quá đáng!
“Lệ Vĩnh Duy! Anh có lương tâm hay không? Vừa nhìn anh trai mình xong, bây giờ anh ấy vẫn còn trên giường bệnh, anh lại xem thường vợ của anh ấy như thế? Rốt cuộc anh có ý gì?” Hạ Vãn Song kích động đến đỏ bừng mặt, giống như một trái táo đỏ.
Lệ Vĩnh Duy nuốt nước miếng: “Đây không phải là cảm xúc bình thường giữa nam và nữ sao? Anh trai tôi sẽ không để ý những điều này.”
Hạ Vãn Song là vợ của mình, anh có gì phải để bụng chứ?
Sự vô liêm sỉ của hắn khiến Hạ Vãn Song không còn lời nào để nói. Không biết tư duy của người đàn ông này sắp xếp kiểu gì, dù sao cô cũng không nói lại được hắn. Thôi thì khỏi nói luôn, trực tiếp để hắn nhớ lâu một chút.
Hai tay cô không có lực, nhưng cái đầu cứng nhất chắc có thể khiến mặt của Lệ Vĩnh Duy bị thương chứ? Cô phải khiến cho gương mặt tuấn tú của hắn nở hoa, đây mới là báo đáp của cô!
Vừa nghĩ như thế, Hạ Vãn Song lập tức đánh đầu về phía mũi của Lệ Vĩnh Duy. Tôi cho sống mũi của anh cong luôn này!
Lệ Vĩnh Duy không ngờ con mèo hoang nhỏ bình thường chỉ biết tỏ ra ngoan ngoãn lại thật sự tập kích mình. Hắn chỉ bật một cái đã nhanh chóng né được.
Hạ Vãn Song thấy không đánh đầu vào mặt hắn được, cô nhấc chân đá vào phần bụng không bị thương của hắn. Lệ Vĩnh Duy bị đau, rời mình khỏi người cô. Hạ Vãn Song lập tức được trả lại tự do, bò dậy khỏi ghế sofa, chạy về phía cửa.
Toàn thân rực lửa của Lệ Vĩnh Duy không có chỗ bộc phát, cảm giác ở tay vẫn khiến hắn nhớ mãi không quên. Hắn lớn tiếng quát: “Người phụ nữ xấu xa, cô còn chưa lau người cho tôi nữa!”
Lau người cái con khỉ! Hạ Vãn Song thầm chửi trong lòng, lập tức chạy xuống dưới lầu. Cô vừa chạy vừa nhớ ra, bác sĩ Vương đã nói vết thương của Lệ Vĩnh Duy phải kiêng nước ba ngày, cũng tức là hắn không thể tự tắm rửa, chỉ có thể nhờ người khác lau giùm.
Hừ, ai bảo hắn chọc giận cô, để hắn thối chết thì thôi!
Hạ Vãn Song xuống đến phòng khách mới phát hiện trong nhà đã có hai vị khách. Bác sĩ Trần đang nói gì đó với bọn họ, bác sĩ Vương lúc nãy băng bó vết thương cho Lệ Vĩnh Duy cũng ở đây.
Bác sĩ Vương thấy vẻ mặt hoảng hốt của Hạ Vãn Song, không khỏi lên tiếng: “Cô Hạ sao vậy? Vẫn thấy sợ vì chuyện vừa rồi sao? Có cần tôi kê cho cô đơn thuốc an thần không?”
Hạ Vãn Song phất tay lia lịa, cô không phải là hoảng hốt, cô đang tức giận, thuốc an thần vô ích với cô: “Tôi không sao. Đúng rồi, bác sĩ Trần, hai vị này là…”
Bác sĩ Trần cười cười, giới thiệu hai người đàn ông trung niên ăn mặc nghiêm túc kia với cô: “Hai vị này là bác sĩ Triệu và bác sĩ Phương, tiến sĩ ngoại khoa nổi tiếng. Bọn họ đều vô cùng có kinh nghiệm trong ngoại khoa điều trị bỏng da, cũng là bạn tốt của tôi. Cho nên tôi mời bọn họ đến xem qua tình trạng của cậu cả. Dù sao một mình tôi cũng hơi quá sức mà không làm gì được.”
Hạ Vãn Song hiểu ra, gật đầu mỉm cười nói: “Chào hai vị, làm phiền các vị rồi.”
“Cô Hạ khách sáo rồi.” Hai người kia cùng đáp lại.
Bác sĩ Trần lại nói thêm: “Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi lên trên trước.”
“Mọi người lên đi.”
Nhìn theo mấy người này lên lầu, Hạ Vãn Song chỉ lặng lẽ hỏi thím Hoàng đang thu dọn đồ đạc ở một bên: “Thím Hoàng, vì sao bệnh tình của Tuấn Hải lại nghiêm trọng như vậy?” Cô nghĩ bình thường thím Hoàng cũng chăm sóc Lệ Tuấn Hải, chắc là ít nhiều cũng biết một ít.
Thím Hoàng não nề thở dài một hơi: “Ài, tình hình của cậu cả rất phức tạp. Bây giờ nhiều chuyên gia như vậy nhưng có lẽ cũng vô ích. Cậu ấy không có ý chí cầu mong sự sống, đương nhiên thuốc không có tác dụng.”
Hạ Vãn Song giật mình, không có ý chí cầu mong sự sống ư? Nhưng Lệ Vĩnh Duy vẫn còn, anh ấy không thể cố gắng sống tiếp vì em trai sao? Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một cái tên: “Thím Hoàng, không phải là bởi vì cô Nhã Linh kia chứ?”
Thím Hoàng không trả lời, nhưng đáp án đã rõ rành rành.
Nhưng rốt cuộc cô Nhã Linh kia là ai mà lại khiến Lệ Tuấn Hải không buông bỏ được như vậy. Nhưng nếu như anh ấy thích cô Nhã Linh kia đến vậy, vì sao lại cưới cô? Lẽ nào chỉ là để Lệ Lâm Hùng tin rằng anh ấy vẫn là đàn ông khỏe mạnh bình thường?