Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 29: VẾT THƯƠNG SAU LƯNG
“Không phải bên trong còn một cái hay sao? Vẫn không tính là trần truồng chạy ra, huống hồ thân hình cô không tệ, không cần tự ti.” Lệ Vĩnh Duy cười nói.
Hạ Vãn Song vô thức đưa hai tay bảo vệ trước ngực mình, ánh mắt của người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, dường như giống một tia la-ze, có thể xuyên qua quần áo nhìn cơ thể bên trong của cô. Cô tức giận mắng một câu: “Tên khốn kiếp Lệ Vĩnh Duy này!”
Lệ Vĩnh Duy nhún vai: “Không chịu xuống xe thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo tôi thôi.” Hắn chợt đạp chân ga, chiếc Ferrari màu đen tuyền lao ra ngoài như một mũi tên, chạy như bay về hướng nhà họ Lệ.
Dọc đường đi Hạ Vãn Song đều không nói gì, nhưng hơi thở đàn ông bên cạnh không ngừng hiện ra nơi chóp mũi cô, mùi hương bạc hà nhàn nhạt lẫn với mùi thuốc lá cay cay.
Hạ Vãn Song ngửi thấy hơi thở của riêng hắn quấn quanh đến mức thấp thỏm không yên, đành nghiêng đầu nhìn phong cảnh lao như bay ngoài cửa sổ.
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm phong cảnh lại ngắm em.
Lệ Vĩnh Duy nghiêng đầu nhìn Hạ Vãn Song, lạnh nhạt nói: “Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn này nữa, cô thấy da mình dày hơn tôi à? May mà lần này bị bỏng sau lưng, nếu là mặt, tôi xem cô làm thế nào? Trả lại cho nhà họ Du, sợ rằng cô sẽ khóc đến chết!”
Vừa thừa dịp có kẽ hở kiểm tra xem, cũng may lưng của người phụ nữ bị bỏng không nghiêm trọng. Nước canh lúc nãy cũng bắn lên cánh tay hắn, quả thật hơi đau, nhưng vì xử lý kịp thời, chắc cô sẽ không chịu khổ nhiều.
Hạ Vãn Song khinh thường “xùy” một tiếng: “Cho dù trả hàng cũng là anh trai anh định đoạt, em chồng không cần quan tâm.”
Lông mày của Lệ Vĩnh Duy hất lên, cảm thấy câu trả lời của người phụ nữ này vô cùng thú vị, nhưng trong lòng nhất thời cũng không biết là mùi vị gì, hơi ghen tuông lại có chút cáu kỉnh. Lại có sự kích động muốn nói cho cô biết thân phận của mình, xem khuôn mặt tuyệt đẹp này sẽ có phản ứng đặc sắc như thế nào.
Lúc đầu đồng ý với anh trai chứng hôn cũng là để anh yên tâm đi Anh chấp nhận trị liệu, mà người phụ nữ gả vào đoán chừng cũng không phải người tốt lành gì, không phải bị ép thì là vì tài sản nhà họ Lệ.
Đến bây giờ hắn vẫn không rõ mặt mũi của người phụ nữ này, nhưng dường như cô giống với những người phụ nữ bình thường khác, luôn làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc không nghĩ tới.
Khi Lệ Vĩnh Duy đến nhà họ Lệ ép buộc anh trai, cô cầm vũ khí bảo vệ chặt chẽ; khi hắn bị thương, cô lại căng thẳng như vậy; đôi khi giống như một con thỏ dịu ngoan, ở trước mặt hắn lại biến thành một con mèo rừng có móng vuốt sắc nhọn. Bị ép còn cắn người, lại nói chuyện cắn người này, Lệ Vĩnh Duy vẫn nhớ vết cắn cô cắn trước ngực, cảm giác đó có sự thoải mái và hương vị khiến người ta nhớ lại khó có thể diễn tả bằng lời...
“Người phụ nữ này, cô nói mục đích đến nhà họ Lệ đi, nói thật với tôi là được.” Lệ Vĩnh Duy lạnh nhạt hỏi.
Nhưng vào trong tai Hạ Vãn Song lại thành giọng điệu thẩm vấn, nghĩ đến trước kia người đàn ông này làm đủ chuyện với mình, cô không nhịn được tức giận, không biết vì sao lại buồn.
Nếu đã có thái độ hoài nghi như vậy, vậy thì cô sẽ “nói thật”. Cô bày ra dáng vẻ không sao cả, nói: “Còn có thể có mục đích gì, nhà họ Lệ giàu có, cô gái nào không muốn gả vào? Tôi ham tiền như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như thế này.”
Thật ra Hạ Vãn Song luôn chưa từng nghĩ sẽ gả vào nhà họ Lệ, càng chưa từng nghĩ đến tài sản của Lệ Tuấn Hải, cô có tay có chân, đương nhiên sẽ tự nuôi sống mình.
Sau khi quen biết Lệ Tuấn Hải, cô chỉ cảm thấy đau lòng cho anh, giống như đau lòng cho một người anh trai vậy, cảm thấy anh sống như vậy thật sự quá khó chịu. Hạ Vãn Song không hoàn toàn thân cận được với một người bị thương vì bỏng như vậy, nhưng làm người vợ của anh cho tốt chính là mục tiêu thấp nhất cô đặt ra cho chính mình.
Ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Vĩnh Duy quét qua Hạ Vãn Song, lời nói nghe có vẻ là thật thường đều là lời nói dối: “Vậy được, tôi sẽ thỏa mãn ước muốn của cô.”
Thỏa mãn ước muốn của cô? Ước muốn ham tiền sao? Hạ Vãn Song sửng sốt, không nghe ra được sự nhục nhã và chế giễu theo nhau mà đến trong miệng Lệ Vĩnh Duy, là vì mình là vợ của anh trai hắn sao?
“Còn đau?” Có thể vì động tác của Hạ Vãn Song quá cứng, Lệ Vĩnh Duy hỏi. Giọng nói trầm thấp vô cùng êm tai.
Đề tài này nhảy quá nhanh, Hạ Vãn Song nhất thời không kịp phản ứng. Người đàn ông này sốt hay sao? Hay là nghĩ đến anh trai hắn nên yêu ai yêu cả đường đi, nhân tiện quan tâm đến mình một chút?
“Không đau nữa rồi.” Hạ Vãn Song ra vẻ nhẹ nhàng, sau đó quáy đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thật ra vừa rồi cô cảm nhận một chút, phía sau lưng vẫn bỏng nóng lên, cũng không biết có nổi mụn nước lên không, nếu không nhất định sẽ để lại sẹo, cực kỳ xấu xí. Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, tuy để lại sẹo cũng không có ai để ý, nói không chừng lại càng xứng với Lệ Tuấn Hải hơn một chút.
Rất nhanh, Hạ Vãn Song đã cảm nhận được vị trí mình ngồi được người ta khẽ điều chỉnh, không gian lớn hơn. Sau lưng đột nhiên rời khỏi ghế ngồi, cũng không đau như vậy nữa.
Trong lòng Hạ Vãn Song đột nhiên thấy ấm áp, từ khi nào người đàn ông này lại biết săn sóc đến thế? Nhưng sự cảm động này cũng không duy trì được lâu.
Người đàn ông nói: “Tốt nhất là cởi hết áo sơ mi ra, nếu không ma sát vào miệng vết thương sẽ không tốt đâu.”
Hạ Vãn Song nắm lấy áo sơ mi trên người, rất sợ với tính xấu của người đàn ông này, hắn sẽ ép cô kéo áo. Đôi mắt hạnh của cô trợn tròn lên, vẻ mặt phòng bị quát lên: “Anh dám?”
Lệ Vĩnh Duy nhất thời không nhịn được, bật cười vì người phụ nữ này. Dáng vẻ lúc tức giận của cô rất thú vị, thật sự là vừa sắc bén vừa đáng yêu. Tâm trạng của Lệ Vĩnh Duy cũng lập tức thả lòng, tốc độ xe nhanh hơn, không bao lâu sau đã về đến nhà họ Lệ.
Nếu nói về chuyên gia chữa trị vết thương ngoài, bác sĩ trong bệnh viện chưa chắc đã tốt hơn ở nhà họ Lệ. Hơn nữa tại sao phải để cho một người đàn ông xa lạ chạm vào tấm lưng xinh đẹp của người phụ nữ của mình? Nếu là bôi thuốc, cũng phải để Lệ Vĩnh Duy hắn tự bôi thuốc thì hơn.
Xe thể thao dừng lại, Lệ Vĩnh Duy bèn đi qua bên kia vững vàng vác Hạ Vãn Song ra.
Hạ Vãn Song nhìn thấy đây là cửa nhà họ Lệ, những người bảo vệ kia còn đang len lén liếc nhìn hành động của bọn họ kìa! Bị người ngoài nhìn thấy một người em chồng đối xử với chị dâu như vậy, nói được sao?
“Lệ Vĩnh Duy! Anh điên rồi phải không? Nhanh thả tôi xuống! Tự tôi có thể đi được, cũng không phải bị thương ở chân!” Hạ Vãn Song dùng tay đấm vào lưng Lệ Vĩnh Duy, đáng tiếc không khác nào gãi ngứa cho hắn.
Khó khăn lắm mới thấy thím Hoàng, Hạ Vãn Song lớn tiếng kêu cứu: “Thím Hoàng! Mau cứu tôi...”
Trên mặt thím Hoàng lại đầy ý cười, lần này thì tốt rồi. Thấy dáng vẻ liếc mắt đưa tình của cậu hai và mợ chủ, cuối cùng cũng có tiến triển rồi. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cuối cùng cũng yêu đương hòa thuận rồi.
Lệ Vĩnh Duy để trần thân trên, rất ăn khớp với Hạ Vãn Song nhỏ nhắn xinh xắn. Ánh mắt của cậu cả quả thật rất tốt, thím Hoàng không khỏi cảm khái.
Hạ Vãn Song nhìn thấy thím Hoàng tự động bỏ quên mình, nháy mắt cảm thấy bọn họ cũng quá nuông chiều Lệ Vĩnh Duy rồi, không, quả thật là cưng chiều! Tại sao phải bảo hổ lột da, nhìn em chồng bắt nạt chị dâu như vậy, bọn họ cũng không lên tiếng ngăn cản.
Thím Hoàng cười nhìn bọn họ như nhìn thấy cái gì mà cuối cùng cũng thành người nhà vậy. Xí xí xí, cái gì cuối cùng sẽ thành người nhà! Sớm biết vậy đã không giúp Lệ Vĩnh Duy chắn nước canh rồi, để bỏng chết hắn đi!
Thím Hoàng đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, lúc đi ngang qua phòng bệnh ở tầng hai, Hạ Vãn Song không nhịn được căng họng kêu lên: “Tuấn Hải! Anh xem đi, Lệ Vĩnh Duy lại bắt nạt người chị dâu là em đây rồi!”
Tuy Hạ Vãn Song không muốn quấy rầy Lệ Tuấn Hải nghỉ ngơi, nhưng Lệ Vĩnh Duy thật sự quá quá đáng. Như vậy mới có thể sợ hãi hành vi của hắn.
“Cô gái ngốc, cô kêu anh tôi làm gì?” Lệ Vĩnh Duy quát khẽ một tiếng, tức giận đánh mông cô một cái. Hắn chỉ muốn bôi chút thuốc trị thương cho cô, cũng không phải là cưỡng bức cô, mặc dù cưỡng bức rồi cũng không sao.
Hạ Vãn Song trừng mắt, người đàn ông này lại còn đánh mông cô! Nhưng cuối cùng hắn cũng hơi sợ Lệ Tuấn Hải.
“Anh thả tôi xuống tôi sẽ không kêu nữa!”
Khóe miệng Lệ Vĩnh Duy khẽ cong lên, anh trai hình như không đáp lại gì, nói không chừng cảnh tượng thế này mới là những gì anh muốn nhìn thấy.
“Tôi cứ không thả đấy. Chờ tôi bôi thuốc cho cô xong, muốn tôi vác cô cũng khó!” Lệ Vĩnh Duy hừ khẽ một tiếng, tiếp tục mang Hạ Vãn Song đi về phía phòng cưới.
Phòng cưới vẫn bày trí như vậy, ngoại trừ hoa hồng và nến đã bỏ đi, tất cả vẫn còn bầu không khí vui mừng.
Hạ Vãn Song vừa nắm chặt quần áo vừa chui vào giường: “Anh anh đừng tới đây!”
Lệ Vĩnh Duy cầm thuốc mỡ trị bỏng, vẻ mặt bất lực: “Không phải bôi thuốc cho cô hay sao? Đừng làm như tôi muốn cưỡng bức cô vậy.”
“Anh, để ở bàn, tôi tự làm.” Hạ Vãn Song cảnh giác nhìn hắn, tiền án của người đàn ông này thật sự quá nhiều, đã không thể tin được nữa.
“Tự cô bôi được? Vết thương ở sau lưng đó.” Lệ Vĩnh Duy nheo mắt nhìn người phụ nữ mang vẻ mặt phòng bị trước mắt.
“Tôi gọi thím Hoàng giúp tôi!” Hạ Vãn Song chỉ có thể nghĩ đến thím Hoàng.
“À, tôi cứ bôi thuốc cho cô đấy thì sao?” Lệ Vĩnh Duy cười nhạt, giọng nói mờ ám trầm thấp.
Hạ Vãn Song không hiểu được vì sao hắn cứ luôn đối địch với cô, nhiều phụ nữ như vậy mà lại cứ đến nhục nhã cô, thật sự đang trừng phạt cô mang theo mục đích ham tiền mà gả vào nhà họ Lệ sao?
Nhưng hắn kính trọng anh trai hắn đến vậy, sao lại đối xử với chị dâu mình như vậy? Hắn không biết bất kính với chị dâu cũng là bất kính với Lệ Tuấn Hải sao?
Đáng tiếc ở trong nhà này, tất cả mọi người đều thiên vị Lệ Vĩnh Duy, ban nãy mình kêu lớn tiếng như vậy, không tin Lệ Tuấn Hải không nghe thấy. Không ngờ anh cũng không quan tâm, quản gia Lý và thím Hoàng lại nghiêng về phía Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song càng nghĩ càng uất ức, nếu người đàn ông này thật sự muốn cợt nhả với cô, vậy cô cũng không thể phản kháng được. Đương nhiên cô sẽ không lấy cái chết ra để bảo vệ sự trong sạch. Nếu như vậy, chi bằng lúc trước khi chưa gả và nhà họ Lệ chết đi cho xong. Mạng sống rất đáng quý.
Chỉ là như vậy thật sự rất có lỗi với Lệ Tuấn Hải.
Trong mắt Hạ Vãn Song dần tràn đầy nước mắt, cô run rẩy buông tay trên áo sơ mi ra, nhìn chằm chằm đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông: “Lệ Vĩnh Duy, nếu anh đã muốn nhìn, vậy thì nhìn cho đủ đi! Chỉ cần anh vẫn còn một chút lương tâm, cảm thấy mình xứng với người anh suýt chút nữa đã hy sinh vì anh!”
Lệ Vĩnh Duy nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Hạ Vãn Song, lòng bỗng nhíu lại, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho cô mà thôi, người phụ nữ này có phải ngốc rồi không?
Nhưng dáng người yểu điệu trước mắt này thật sự đòi mạng. Vật mềm mại đầy đặn trắng nõn được vải đen ôm lấy, sự nõn nà kia khiến Lệ Vĩnh Duy nhớ tới cảm xúc nơi bàn tay lúc trước, bỗng nhiên cổ họng căng thẳng, hắn vội vàng đưa ánh mắt nóng rực ra sau lưng Hạ Vãn Song, lúc này mới tốt hơn một chút.