Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 36: KINH NGUYỆT TỚI
Hạ Vãn Song run lẩy bẩy trong lòng hắn, chỉ cảm thấy trên mặt có một luồng khí nóng tuôn trào, gò má mềm mại bị kích thích không ngừng run rẩy.
“Càng tối càng có không khí, không phải sao?” Giọng nói khàn khàn của Lệ Vĩnh Duy dần nhuốm lên dục vọng nồng đậm, trên tay hắn có đeo găng tay, tránh để cô nhận ra, bởi vì hắn phải nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Trò chơi giấu mặt này, phải càng tối mới càng thú vị, tin rằng có thể vực dậy ham muốn nguyên thủy mãnh liệt nhất trong cơ thể người đàn ông.
Lệ Vĩnh Duy vui vẻ hưởng thụ, không ngờ, Hạ Vãn Song lại muốn đưa tay lên sờ mặt hắn.Vừa thể hiện bản thân không sợ “Lệ Tuấn Hải”, nói: “Tuấn Hải, em đã không còn sợ anh nữa rồi. Anh xem, em cũng dám ôm đầu anh rồi này…”
Cảm giác được nhiệt độ trên bàn tay nhỏ bé đang đưa tới gần của cô, Lệ Vĩnh Duy lập tức tóm lấy cô: “Lúc làm chuyện này, em không cần động vào cơ thể anh! Không được chủ động chạm vào anh, hôn anh, càng không cho phép em nhìn anh! Em chỉ cần nhắm mắt lại, hưởng thụ tất cả những điều này thôi!”
Bị Lệ Vĩnh Duy lạnh giọng quát, Hạ Vãn Song sợ đến mức ngón tay run lên một cái, sau đó chầm chậm rút cánh tay đang tay Lệ Vĩnh Duy ra: “Thật không? Chỉ cần nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ tất cả những điều này...” Giọng nói của cô nghe có vẻ không đúng.
Lệ Vĩnh Duy không thèm bận tâm nhiều, chỉ gật đầu, sợ cô không nhìn thấy lại lên tiếng nói: “Ừ.”
“Lệ Tuấn Hải! Anh coi em là cái gì? Là con búp bê bơm hơi dùng để giao phối với anh sao? Anh có lương tâm hay không? Em là vợ anh đó!” Cô bỗng nhiên lớn tiếng mắng.
Lệ Vĩnh Duy bỗng sững sờ, hắn hoàn toàn không ngờ Hạ Vãn Song lại có phản ứng mạnh như vậy, chẳng qua là đùa vui một chút thôi mà. Dù sao, loại phụ nữ như cô, sau này kiểu gì cũng phải cúi đầu nhẫn nhục, hơn nữa chẳng phải gần đây anh cả nói gì cô đều nghe đó sao? Bây giờ lại giả bộ thanh cao?
“Em cũng biết mình là vợ của anh ư, vậy thì nên chấp nhận vô điều kiện yêu cầu của anh! Anh nói gì thì chính là như thế!”
Tuy miệng Lệ Vĩnh Duy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao lại rất khó chịu, vì giọng điệu, dáng vẻ mất hồn của người phụ nữ này mà cảm thấy nhức nhối.
Hạ Vãn Song bắt đầu kịch liệt phản kháng: “Em cho rằng giữa vợ chồng cần phải tôn trọng lẫn nhau, em tôn trọng anh, em hy vọng anh cũng có thể tôn trọng em!”
“Em tôn trọng anh sao? Kể từ đêm đầu tiên sau hôn lễ, em bỏ mặc anh mà trốn chạy, đây là cách em tôn trọng anh ư?” Lệ Vĩnh Duy lớn tiếng áp chế cô.
Khóe mắt Hạ Vãn Song nóng lên, đúng vậy, bản thân mình khi đó đúng là đã bỏ chạy. Dù biết đó là chuyện không nên làm, nhưng cô vẫn làm, cho nên đã để lại sơ hở cho người ta lấy ra chê cười bất cứ lúc nào.
Sự chống cự của Hạ Vãn Song liền buông lỏng hơn: “Tuấn Hải, thực sự, không thể bật đèn sao?”
“Không thể!” Bởi vì cô luôn miệng gọi tên anh cả nên Lệ Vĩnh Duy lại càng thêm tức giận. Giận dữ như một con thú nhỏ bị súng bắn, khom lưng ôm Hạ Vãn Song lên giường: “Đừng nói nhảm nữa, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta động phòng đi!”
Hạ Vãn Song bị hắn đè chặt từ sau lưng, hơi nóng của người đàng ông lan tỏa khắp lưng cô, len lỏi từng chút vào bên trong chiếc váy ngủ mỏng manh.
Hai tay Hạ Vãn Song bị cánh tay to lớn của Lệ Vĩnh Duy khống chế áp lên đỉnh đầu, vốn không thể cử động.
Cảm nhận được cơ thể phụ nữ đẹp đẽ yêu kiều nằm ngang dưới thân mình, Lệ Vĩnh Duy cảm thấy hưng phấn không gì sánh được. Vóc người đồ sộ của hắn bắt đầu áp sát lấy Hạ Vãn Song. Lúc sau lưng Hạ Vãn Song đã hở ra một mảng, quần áo trên người Lệ Vĩnh Duy vẫn hoàn chỉnh.
Tư thế như vậy khiến Hạ Vãn Song cảm thấy khó chịu vô cùng. Một bác sỹ tâm lý đã từng nói, nếu khi một người đàn ông làm chuyện này với bạn mà hắn vẫn mặc quần áo hoặc sau khi xong việc thì chỉ lo mặc quần áo cho bản thân, vậy thì chứng minh, bạn không có vị trí gì trong lòng anh ta.
Hạ Vãn Song nghĩ đến ngây người, bản thân rõ ràng quen “Lệ Tuấn Hải” chưa được bao lâu, sao lại có thể có vị trí trong lòng hắn chứ? Tại sao lại nhất quyết muốn làm chuyện vợ chồng chứ?
“Tuấn Hải... Anh nhẹ chút... Em đau...” Bị người phía sau đè tới đau muốn chết, Hạ Vãn Song không thể không mở lời.
Giọng nói dịu dàng lại giống như thuốc kích dục, khiến ngọn lửa trong người Lệ Vĩnh Duy bỗng nhiên cháy mạnh mẽ. Hô hấp cũng nặng nề hơn, đầu lưỡi bắt đầu liếm láp trên lưng của Hạ Vãn Song.
Cơ thể Hạ Vãn Song cứng đờ, cảm giác trơn nhẵn này khiến cô vô cùng không được tự nhiên. Cô chưa từng nghĩ sẽ xảy ra quan hệ như vậy với “Lệ Tuấn Hải”, ít nhất cũng không phải trong tình cảnh như thế này. Sau khi biết chức năng cơ thể về mặt đó của “Lệ Tuấn Hải” vẫn hoàn chỉnh, cô biết rằng bản thân không thể kháng cự lại bản năng sinh lý của chồng.
Nhưng thời khắc biến một người con gái thành phụ nữ quan trọng như vậy, màng trinh tiết mỏng manh tượng trưng cho sự trong trắng, cực kỳ trân quý như vậy, Hạ Vãn Song còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã phải giao cho hắn.
“Không, đợi lát nữa em sẽ được nếm mùi vị…” Lệ Vĩnh Duy vừa nói, vừa hôn dọc theo vết sẹo trên lưng Hạ Vãn Song: “Ở đây sao? Chỗ bị bỏng… Thật khiến anh đau lòng quá…”
Giọng của Lệ Vĩnh Duy có chút mê ly, tuy khàn khàn nhưng lại có thể khiến lòng người lay động.
Khóe mắt Hạ Vãn Song hồng hồng, cô không muốn chịu sự nhục nhã như vậy, chuyện này là gì chứ? Biết đàn ông thích mềm chứ không thích rắn, cô thử nói nhỏ nhẹ: “Tuấn Hải, anh... anh có thể cho em một chút thời gian không? Em sợ…”
“Nói bao nhiêu lần rồi! Phải gọi là chồng! Nếu không thì câm miệng cho anh!” Giống như hình phạt, Lệ Vĩnh Duy lập tức cắn lên đầu vai căng mịn của Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song bị cắn còn chưa kịp chuẩn bị, liền kêu lên, nhưng rất nhanh cô lại cắn chặt hàm răng, người đàn ông này hiện tại đúng là bị biến thái tâm lý rồi, cô không thể để hắn được như ý!
Người đàn ông rắc từng ngọn lửa lên lưng cô, ngọn lửa như ánh sao, có thể thiêu cháy cả đồng cỏ. Điều khiến Hạ Vãn Song cảm thấy xấu hổ chính là cơ thể của cô lại nóng lên một cách vô liêm sỉ…
Rất nhanh một dòng nước nóng quen thuộc trào ra từ dưới thân, bụng dưới đau đớn, làm phụ nữ nhiều năm như vậy, Hạ Vãn Song đương nhiên biết, đó là “kinh nguyệt” tới: “Kinh nguyệt” mà cô hằng mong đợi cuối cùng cũng đã đến rồi!
Dù không đúng ngày, nhưng chắc là do quá căng thẳng, nên mới đến trước ngày, trước giờ cô chưa từng khao khát đến “kinh nguyệt” như thời khắc hiện giờ: “Kinh nguyệt” khiến cô đau đến chết đi sống lại.
“Chồng... Chồng à, em đến ngày...” Hạ Vãn Song kiềm nén vui sướng trong lòng, nói với “Lệ Tuấn Hải”.
Khuôn mặt Lệ Vĩnh Duy lập tức trầm xuống, trầm hơn cả đêm tối. Sao lại có thể trùng hợp đến vậy chứ? Rõ ràng đây chính là lời nói dối người phụ nữ này bịa ra để trốn tránh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Hắn trầm giọng trách mắng: “Thật không? Trùng hợp đến vậy sao?”
“Thật đó... Không có lừa anh đâu... Thực sự tới tháng rồi...” Trên mặt Hạ Vãn Song nong nóng, trong lòng lại nghĩ sắp có thể thoát khỏi người đàn ông này rồi. Có điều ngón tay cô đã sợ đến lạnh toát, người đàn ông này sẽ không tiếp tục nữa chứ?
Cơ thể Lệ Vĩnh Duy căng cứng đến muốn nổ tung, lúc này người phụ nữ này mà dám nói dối thì thật sự sẽ bị hắn bóp chết ngay! Nhưng không ngờ, đưa tay đến chỗ đó... thực sự chạm vào một chất lỏng nhầy nhầy dinh dính như máu…
Cơ thể Lệ Vĩnh Duy cứng đờ trong chốc lát, chậm rãi nhắm mắt lại, tức giận xoay người, cuối cùng rời khỏi lưng của Hạ Vãn Song. Hắn vẫn chưa biến thái đến mức ra tay với một người phụ nữ đến “kinh nguyệt”.
Đợi đến sau khi hắn rời khỏi phòng cưới, ánh sáng đã lập tức trở về. Ánh sáng xung quanh lại sáng lên.
Hạ Vãn Song nằm trên giường, sợ hãi không thôi.
Tại sao động tác của “Lệ Tuấn Hải” lại mạnh mẽ như vậy chứ? Không phải nói còn phải dựa vào máy thở để sống sao? Hôm nay phát hiện hắn lại không bị bỏng nửa người dưới, cũng không bị bệnh đến mức đó. Với sức mạnh vừa rồi của “Lệ Tuấn Hải”, đêm nay cô chắc chắn sẽ chạy trời không khỏi nắng...
Hơn nữa động tác và lời nói tối nay của “Lệ Tuấn Hải” đều rất giống Lệ Vĩnh Duy, nghĩ đến Lệ Vĩnh Duy, đầu óc Hạ Vãn Song bỗng ngưng lại, như có thứ gì đó chợt lóe lên ở trong đầu, nhưng chớp mắt lại không bắt được nữa.
Bụng dưới lại tuôn trào, cô nhìn vũng máu dưới người mình... Nhất thời im lặng. Sau khi lấy lại tinh thần bèn đi tìm băng vệ sinh ở khắp phòng... Nhưng lại chỉ tìm thấy một miếng băng vệ sinh hằng ngày. Cũng không biết sẽ chống đỡ được đến bao lâu...
Cô cũng không muốn “máu chảy thành sông” đâu. Trước hết phải hầu hạ “kinh nguyệt” đã rồi làm gì thì làm. Mỗi lần tới tháng đều đau muốn chết.
Nhà họ Lệ chỉ có một người giới tính nữ duy nhất, mà người đó đã hơn năm mươi tuổi rồi, Hạ Vãn Song không thể làm gì khác hơn là ôm ấp hy vọng nhỏ nhoi đi tìm thím Hoàng. Chậm rãi đi xuống cầu thang, cơn đau trong bụng suýt chút nữa khiến cô đứng không vững.
Cuối cùng cũng đã tới trước cửa phòng của thím Hoàng, cô không chút lực gõ cửa: “Thím Hoàng, thím đã ngủ chưa?”
Không ai trả lời, chắc thím Hoàng vẫn đang dọn dẹp trong bếp. Cô lê bước chân, chạy đến bếp, quả nhiên nhìn thấy thím Hoàng ở đây.
“Thím Hoàng, thím...” Hạ Vãn Song vừa định mở miệng hỏi, mắt lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ngay ngắn ăn mì trên bàn ăn.
Sắc mặt cô lập tức không ổn.
Thím Hoàng thấy cô là lạ, lại còn ôm bụng, vội đi tới hỏi: “Mợ chủ, cô sao thế?”
Hạ Vãn Song liếc nhìn Lệ Vĩnh Duy, phát hiện trong mắt hắn mang theo lớp băng mỏng, giống như điềm báo của sự giận dữ. Cô hơi sững sờ, mình không hề đắc tội hắn... Không thèm bận tâm đến hắn.
Trực tiếp kéo thím Hoàng qua một bên, nhỏ giọng nói: “Thím Hoàng, tôi tới tháng rồi, nhưng không có cái kia... thím còn không?”
Trong lòng thím Hoàng lập tức hiểu ra, thảo nào vừa rồi dáng vẻ của cậu hai lại như muốn ăn thịt người, đi xuống tầng bật đèn, thì ra là bởi vì mợ chủ đến tháng. Chuyện của hai người chưa thành, chỉ có thể nói là do duyên phận chưa đến mà thôi. Bà thầm thở dài một hơi.
Hạ Vãn Song nghi ngờ nhìn thím Hoàng, dù không có cái kia cũng đâu cần than thở chứ... Thím Hoàng thật quá dễ dàng tự trách mình rồi. “Không có sao?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Thím Hoàng mới ý thức tới bản thân mình đã thể hiện sai tâm trạng, vội vã rút lại biểu cảm: “Mợ chủ, tôi đã không cần cái đó từ rất lâu rồi... Hay bây giờ tôi đi mua cho cô nhé? Cửa hàng tiện lợi ở ngay ngoài biệt thự thôi.” Thím Hoàng nói xong thì định đi ra ngoài.
Nhưng không ngờ, vừa mở cửa thì bên ngoài sấm sét đùng đùng, mưa như thác lũ. Thời tiết như vậy muốn ra ngoài quả thực rất khó.
“Thím Hoàng, hay là tôi tự đi vậy.” Hạ Vãn Song không đành lòng nhìn một người lớn như thím Hoàng lại đội mưa đi ra ngoài vì cô.
Nhưng thím Hoàng sao có thể bằng lòng cho Hạ Vãn Song tự mình đi chứ?
“Không được, cô tới tháng, vốn đã sợ lạnh rồi, hiện giờ thời tiết như vậy sao có thể ra ngoài chứ? Hơn nữa sắc mặt của cô rất kém, mau trở về nằm đi, tôi đi nhanh rồi về.” Thím Hoàng thấy sắc mặt Hạ Vãn Song tái nhợt nên rất không nỡ.