Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Vãn Song lập tức bị nghẹn lời. Đúng vậy, xét về chai mặt thì cô quả thật còn không bằng Lệ Vĩnh Duy. Vẫn là quên đi, còn dây dưa với anh nữa thì kẻ thua thiệt vẫn là mình.
"Chúng tôi có hòa hợp hay không thì liên quan gì tới anh. Anh chỉ cần biết tôi là chị dâu của anh, sau đó tôn trọng một chút là được rồi. Có câu nói vợ bạn không thể bắt nạt, như vậy vợ của anh em lại càng không thể khinh thường. Hiểu không? chú… nhỏ."
Hạ Vãn Song gần như nghiến răng nghiến lợi, gằn từng từ để nói ra mấy từ cuối cùng.
Lệ Vĩnh Duy đủng đỉnh gắp một miếng bánh khoai môn tím do vú Hoàng làm cho Hạ Vãn Song ở trên bàn ăn, chậm rãi bỏ vào miệng. Tướng ăn tao nhã kia làm cho Hạ Vãn Song nhìn thấy đã muốn đánh anh một trận rồi.
Đợi sau khi nhai nuốt xong, anh mới mở miệng nói: “Hạ Vãn Song, tôi nhớ rõ là mình đã nói với cô một lần rồi: từ trước tới nay, Lệ Vĩnh Duy tôi chưa từng xem cô là chị dâu của tôi, cho nên hoàn toàn không tồn tại đạo lý gì mà vợ bạn không thể bắt nạt. Cho dù tôi có thật sự bắt nạt cô thì anh trai tôi cũng chưa chắc đã quản đâu."
Lệ Vĩnh Duy nói với vẻ thản nhiên lại vô cùng cám dỗ.
Nhưng Hạ Vãn Song đã tức muốn nôn ra máu rồi. Cô phải không ngừng tự nói với mình: Không thể tính toán với người như thế, không thể tính toán với người như thế... Cuối cùng cô mới kìm chế được, không chửi ầm anh lên. Nói đạo lý với loại người như thế chỉ có thể làm cho mình tức gần chết mà thôi.
Cô cúi đầu, ăn từng thìa súp táo đỏ, thỉnh thoảng còn thêm mấy miếng bánh khoai môn tím, cuối cùng chỉ để lại một điểm cặn. Sau khi ăn xong, cô cầm khăn tay qua lau miệng, nhìn Lệ Vĩnh Duy giống như khiêu khích.
Dường như cô đang im lặng nói: Thế nào? Tôi cứ không để lại cho anh đấy!
Lệ Vĩnh Duy nhìn người phụ nữ vừa rồi còn tức muốn dựng lông bây giờ lại có dáng vẻ ấu trĩ như thế thì trong lòng thấy buồn cười, lời tới bên miệng lại không khỏi biến thành đùa giỡn: “Rất tốt, xem ra tôi chính là phúc tinh của cô. Vừa mới nói chuyện với tôi mà cô lại có thể ăn được nhiều như vậy. Không cần cảm ơn tôi, về sau tôi sẽ thu lệ phí đúng hạn."
Hạ Vãn Song cảm thấy may mắn vì mình vừa nuốt thức ăn xuống rồi, nếu không chắc chắn đã bị người đàn ông này nói cho nghẹn chết mất. Trời ạ, sao trên thế giới này phải có loại người kiêu căng còn thích tự luyến như thế chứ? Sao ông trời không phái một người nào đó tới bắt anh đi?
"Lệ Vĩnh Duy, bớt tự luyến có thể sẽ sống càng lâu hơn đấy." Hạ Vãn Song lạnh nhạt nói.
"Thật sao? Vậy cô tự ti như thế cũng có thấy tốt hơn chỗ nào đâu? Cô đã từng nghe qua câu tai họa lưu lại nghìn năm chưa? Về sau đừng lộ ra vẻ mặt tự ti mà cầu xin tôi làm chuyện gì cho cô đấy."
Đôi mắt hoa đào của Lệ Vĩnh Duy hơi nheo lại, hờ hững liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở phía dưới.
Cầu xin anh làm việc à? Mình chắc chắn sẽ không cầu xin. Nhưng bên phía cậu hình như rất sốt ruột. Nếu mình đã đồng ý thì bất kể thế nào cũng phải thử một lần. Chỉ tiếc là bây giờ có lẽ không phải thời cơ tốt. Lệ Vĩnh Duy nói ra những lời như vậy, lòng tự trọng của Hạ Vãn Song không cho phép cô đưa mình tới cửa cho người khác chế giễu.
Nghĩ tới đây, tâm trạng cô bất giác trở nên sa sút.
Lệ Vĩnh Duy thấy tâm trạng của người phụ nữ này thay đổi thật là nhanh. Một giây trước còn tranh cãi với anh chẳng khác gì một con mèo hoang nhỏ, một giây tiếp theo lại trở nên ủ rũ như thế... Là mình nói sai gì sao?
Anh nhíu mày: “Làm gì vậy? Sao cô lại có bộ dạng muốn chết không sống thế?"
Hạ Vãn Song bị lời nói lạnh nhạt trong miệng anh kích thích, tâm trạng vốn không tốt liền ngẩng đầu lên mắng luôn: “Ai muốn chết không sống chứ? Anh mới là bộ dạng muốn chết không chết được ấy!" Cô nói xong, đang ngồi trên ghế chợt đứng phắt dậy, cũng không thèm nhìn Lệ Vĩnh Duy thêm cái nào đã đi thẳng qua bên cạnh anh.
Lệ Vĩnh Duy bị cô hét lên liền sửng sốt. Cô gái này thật đúng là…! Mình chỉ quan tâm cô một chút, sao còn bị ăn mắng một trận chứ? Chẳng lẽ thái độ của mình đối với cô bình thường quá tốt? Bây giờ cô cũng bị nuông chiều tới mức thích làm nũng à?
Nếu để Hạ Vãn Song nghe được những lời này, cô chắc chắn lại mắng anh ấu trĩ một trận. Cậu hai Lệ nuông chiều tôi chỗ nào hả?
Gương mặt Lệ Vĩnh Duy lạnh lùng, nhấc chân tính đuổi theo cho Hạ Vãn Song thấy thái độ của mình, xem cô còn dám không để ý tới anh nữa không. Nhưng anh chợt nhớ tới bây giờ sức khỏe của người phụ nữ kia không tốt, trong lòng không khỏi phiền não. Anh dừng bước, kéo loạn chiếc cà vạt trên cổ của mình.
Hạ Vãn Song đi vào phòng khách, ngồi xuống trước bàn và bắt đầu nhìn phần đầu của bài luận văn. Sau khi được sửa lại quá nhiều lần, rõ ràng nó đã nát bét rồi. Cô quyết định bỏ đi. Cô cầm quyển sách thời trang bên cạnh qua, lại phát hiện có một tờ ghi chép rơi xuống.
Cô cúi người nhặt lên xem. Hóa ra đó chính là lời nhắn của người bán hàng viết cho cô: "Bạn thật sự hạnh phúc khi có một người tri kỉ như vậy. Chúc hai người hạnh phúc, cuộc sống vui vẻ."
Người tri kỷ à? Tri kỷ cái lông ấy, nói một con sư tử nóng nảy thì còn tạm được. Còn chẳng dính dáng gì tới người yêu nữa.
Vốn là một câu chúc tốt đẹp biết bao, đáng tiếc đến trên người hai người bọn họ lại chỉ là một vụ hiểu nhầm lớn.
Ngoài cửa bỗng nhiên vọng đến những tiếng bước chân, Hạ Vãn Song bị giật mình, vội vàng kẹp lời nhắn vào trong sách, đồng thời nhét vào ngăn kéo. Sau khi làm xong một loạt những động tác này thì đã có một người đứng ở phía sau cô.
Hạ Vãn Song nhìn lại, phát hiện ra là Lệ Vĩnh Duy. Cô theo bản năng cảm thấy người đàn ông này nhất định là đuổi theo muốn mắng cô. Tính cách của Lệ Vĩnh Duy chính là như vậy mà.
Lệ Vĩnh Duy nhìn cô từ trên cao xuống, giống như đang nhìn một động vật nhỏ bé rất buồn cười. "Có phòng cưới đàng hoàng thì không ngủ, cứ nhất quyết chạy tới phòng khách này ngủ làm gì? Cô thích tự hành hạ mình sao?"
Giọng điệu của người đàn ông quả nhiên vẫn tồi tệ như vậy, nhưng không biết vì sao, trái tim Hạ Vãn Song vừa rồi còn hoảng loạn khẩn trương lại đập thình thịch.
"Phòng tắm trong phòng cưới phía trên đã để trống cho anh đấy. Anh muốn tắm lúc nào cũng được. Trông anh rất mệt mỏi, vẫn nên nhanh đi lên đi. Đây là lời Tuấn Hải nói, bảo để lại cho anh dùng."
Hạ Vãn Song nói mà mặt chẳng hề thay đổi. Cô đang mong đợi người đàn ông sẽ có phản ứng, có lẽ sẽ mắng một trận rồi mới đi ra ngoài. Như vậy cũng tốt, như vậy anh sẽ không tiếp tục đứng ở trong phòng cô mà chẳng biết ngượng như vậy. Đồng thời cô cũng đang giễu cợt Lệ Vĩnh Duy, nói một cậu em chồng như anh lại suốt ngày chạy tới phòng cưới của anh trai và chị dâu mình, cũng không biết xấu hổ à?
Ai biết qua một lúc lâu, Lệ Vĩnh Duy vẫn không có phản ứng gì. Chỉ trong giây lát, Hạ Vãn Song cảm thấy giường bên cạnh lõm xuống một vết. Cô xoay qua nhìn, mới phát hiện ra là Lệ Vĩnh Duy đã nằm xuống!
Sao người đàn ông này cứ phải quấn quít lấy cô không tha chứ? Anh thích phòng cưới, chẳng phải cô đã nhường lại phòng cưới rồi còn gì?
"Lệ Vĩnh Duy, sao anh lại nằm ở đây?!" Hạ Vãn Song nói xong, bản thân cũng hơi sửng sốt. “Lại"? Phẩm hạnh của người đàn ông này tồi tệ tới mức nào chứ.
Thấy Hạ Vãn Song nhíu mày, tâm tình Lệ Vĩnh Duy bất giác thấy rất tốt. Anh giơ tay ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn của Hạ Vãn Song và kéo tới trên người mình.
Hạ Vãn Song đứng không vững, ngã nhào vào trên lồng ngực rắn chắc của Lệ Vĩnh Duy. Cơ thể của cô bị đụng đau, suýt nữa thì đập cho ngực cũng bằng luôn rồi.
Cô đang muốn dậy nhưng ai biết một tay khác của người đàn ông đã vòng qua theo hướng khác, giữ chặt cô ở trên người anh.
Hạ Vãn Song bị anh dọa cho sợ đến mức hoảng cả lên: “Lệ Vĩnh Duy! Anh làm gì vậy? Mau thả ra!" Cô giãy giụa nhưng lại càng bị ôm chặt hơn, cánh tay của người đàn ông lại giống như sắt thép quấn chặt lấy làm cô đau.
"Đừng động đậy, để tôi ôm một lát thôi, chỉ một lát là được rồi..." Giọng Lệ Vĩnh Duy trầm lắng lại nồng nàn giống như một chai rượu ngon lâu năm không mở, mang theo sự cầu xin làm cho người ta khó có thể kháng cự, có sự mê hoặc cám dỗ lòng người.
Vào giờ phút này, Hạ Vãn Song cảm giác được trong lòng anh rất khó chịu, chẳng biết tại sao lại ngừng giãy giụa, từ từ nằm xuống ngực anh.
Thời gian không lời, cứ như vậy, tất cả những gì tốt đẹp đều dừng lại trong giây lát này.
Cảm giác tuyệt vời như đang lơ lửng giữa không trung vậy. Chẳng lẽ đây là tình yêu sao?
Đây là một cảm giác mà tất cả các cô gái trẻ đều chờ mong...
Nhưng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông bỗng nhiên di chuyển đến ngực của Hạ Vãn Song, đồng thời có động tác. Cô chợt từ trong giấc mộng đẹp giật mình tỉnh giấc.
Cô điên rồi sao? Vì sao cô lại nằm trên cùng một giường với Lệ Vĩnh Duy? Vừa rồi cô còn nghĩ, đây có phải là cảm giác yêu đương không à? Đây chính là em chồng của mình đấy! Trong lòng Hạ Vãn Song chấn động, không biết mình bị làm sao, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Cô vẫn chưa từng nghĩ tới, em chồng trong miệng mình vừa vặn là người chồng thật sự của cô!
"Ngoan một chút, đừng lộn xộn." Lệ Vĩnh Duy đột nhiên mở miệng, giọng nói có phần gợi cảm và trêu người thật sự khó diễn tả hết được.
Anh là một người đàn ông bình thường, có phản ứng cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Nhưng Hạ Vãn Song làm sao có thể nghe lời anh được chứ? Bởi vì cô tưởng anh là em chồng của mình, trong lòng cô đã xoắn xuýt muốn chết. Đây rõ ràng là hành vi sai trái!
Cô bắt đầu giãy giụa kịch liệt: “Lệ Vĩnh Duy, anh thả tôi ra! anh biết rõ quan hệ của chúng ta, tôi lại là..." Hai chữ chị dâu lại không thể nói ra khỏi miệng được, bởi vì đôi môi cô đã bị bịt kín lại.
Biết rõ là sai nhưng Hạ Vãn Song vẫn không nhịn được mà chậm rãi đắm chìm vào trong đó.
Thật lâu sau, hai người mới thở hổn hển tách ra.
Hạ Vãn Song đột nhiên cảm giác mình thật đau khổ. Biết rõ là không thể ở cùng với người trước mặt, không thể có chút yêu thích nào. Vậy mà mình lại chìm đắm trong nụ hôn của anh. Có phải mình thật sự là người phụ nữ không đứng đắn hay không? Loại nhận thức đau khổ này làm cho cô chịu sự giày vò như muốn xé nát bản thân mình.
"Lệ Vĩnh Duy, chúng ta… không thể như vậy được... Tôi cầu xin anh, về sau đừng làm chuyện như vậy với tôi..." Hạ Vãn Song đã rưng rưng nước mắt.
Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy nước mắt của người phụ nữ thì hơi ngẩn người ra. Nhưng anh đồng thời cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng người phụ nữ. Cô đang dần chìm đắm, bị lạc mất phương hướng trong thế giới của anh, cho nên mới phải đau khổ như vậy. Không chỉ là nụ hôn kia, ngay cả trái tim của cô cũng đã hút vào rồi.
Đôi môi đầy cám dỗ của anh cong lên cười với vẻ không đứng đắn: “Chuyện như thế nào?"
"Chúng ta không nên... không nên như vậy..."
Trả lời Hạ Vãn Song lại là một nụ hôn.
Đáng tiếc lần này Hạ Vãn Song đã tỉnh táo lại, cô chợt giãy giụa. Nhưng người đàn ông lại không hề bị lay động, thậm chí còn giở trò lưu manh.