Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết có phải là ngày nghĩ gì thì đêm mơ cái đó không.
Trong giấc mơ tối hôm đó, Hạ Vãn Song mơ có một kỵ sĩ bảo vệ mình. So với hoàng tử, cô càng thích kỵ sĩ hơn, bởi vì kỵ sĩ cho cô cảm giác an toàn hơn.
Kỵ sĩ cưỡi con ngựa cao lớn chậm rãi giơ tay về phía cô, mời cô đi tới.
Có thể đây mới là tình yêu hoàn mỹ nhất trong lòng Hạ Vãn Song, có một người che chở cho mình, yêu quý mình. Đây là tự lựa chọn chứ không phải là vội vàng ép buộc.
Nhưng còn không chờ Hạ Vãn Song tiếp nhận lời mời của kỵ sĩ thì bóng dáng anh đã dần dần mơ hồ, cuối cùng tự nhiên biến mất.
Nửa đêm, cô chợt tỉnh giấc và phát hiện mình nằm trong một vòng tay ấm áp, tay của người đàn ông vòng qua thắt lưng cô, đặt nhẹ ở trên bụng cô. Không biết có phải bởi vì lòng bàn tay của người đàn ông ấm áp hay không, Hạ Vãn Song vốn hơi đau bụng vì đến kỳ kinh nguyệt, không ngờ lúc này lại không thấy đau mấy nữa.
Thật giống như một miếng dán giữ nhiệt ấm áp tự nhiên. Trước đây Hạ Vãn Song từng thấy chị em nhà họ Du dùng qua, số cô chắc chắn không có khả năng có những thứ này rồi. Cho nên khi cô đau đến chết đi sống lại còn phải đi rửa chén, cho dù là mùa đông cũng không ngoại lệ, nước lạnh buốt tới tận xương làm cho cả người cô như rơi vào trong hầm băng.
Hạ Vãn Song từ trong ký ức lấy lại tinh thần, khi cô cử động thì cánh tay kia cũng cử động theo. Cánh tay mạnh mẽ lại mịn màng này tuyệt đối không phải là của Lệ Tuấn Hải.
Trong lòng cô hoảng hốt. Ở nhà họ Lệ cũng chỉ có một mình Lệ Vĩnh Duy dám làm chuyện này với cô!
Nhưng không phải mình đã khóa cửa rồi sao? Anh vào bằng cách nào chứ? Người đàn ông này đúng là âm hồn không tan... Vì tránh né anh, mình đã trốn vào trong phòng khách rồi, anh rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?
Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu từ phía ngoài cửa sổ xuống, soi lên gương mặt đẹp trai của người đàn ông. Bởi vì hai mắt nhắm lại, hàng lông mi dài lại dày dày càng cong hơn. Ánh trăng chiếu qua sống mũi cao thẳng của anh soi xuống đôi môi hơi mím chặt. Các đường nét trên gương mặt đầy vẻ đẹp trai lạnh lùng cùng với khí chất cao quý. Người đàn ông như vậy lại khiến cho Hạ Vãn Song không ngỡ đánh thức anh dậy.
Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa. Cô rất sợ mình sẽ lại lạc mất phương hướng trong đêm tối. Hạ Vãn Song cẩn thận kéo cánh tay người đàn ông đang vắt ngang trên thắt lưng cô ra, muốn dịch dần về phía mép giường. Nhưng cô vừa thoáng cử động, người đàn ông lại phát ra một tiếng thì thầm, không biết đang nói gì. Cả người Hạ Vãn Song đều cứng đờ.
Cô vốn muốn chờ Lệ Vĩnh Duy ngủ say lại dịch ra nhưng không ngờ trên người cô bỗng nhiên có thêm một cánh tay. Người đàn ông hạnh kiểm xấu bắt đầu động loạn ở trên người cô.
Động tác của người đàn ông này quen thuộc như vậy, cũng không biết đã tập luyên qua với bao nhiêu người phụ nữ. Hạ Vãn Song khẽ cắn môi. Nếu trước mặt có một con dao, cô chắc chắn sẽ chặt tay Lệ Vĩnh Duy xuống mà không hề do dự.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống. Cô ở nhà họ Du nhiều năm như vậy, thần công Ninja không phải để luyện không, nói không chừng sau khi cô đánh thức người đàn ông này dậy sẽ phải đối mặt với chuyện còn đáng sợ hơn. Cô cố nén xuống sự khác thường của cơ thể, chỉ mong người đàn ông nhanh chóng dịch tay anh đi.
Nhưng người đàn ông này hình như bắt đầu càng xấu xa hơn, đến mức cô cũng phải nghi ngờ liệu có phải anh đang giả vờ ngủ không! Không được, nhất định phải chuyển cái tay heo của anh đi. Nếu lần này không chuyển đi được, Hạ Vãn Song tính sẽ cắn chết anh, cắn vào ngực giống như lần trước vậy.
Nhưng lần này sẽ không nhẹ như vậy nữa, cô hẳn phải cắn xuống một miếng thịt, cho anh biết sự lợi hại của mình!
Hạ Vãn Song đã hạ quyết định lại giơ tay lên đẩy, không ngờ lần này lại dễ dàng đẩy được tay anh dời đi. Cô sửng sốt vài giây liền nhanh chóng lăn từ trên giường xuống nền nhà, bước chân rất khẽ đi tới phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, Hạ Vãn Song mới hít một hơi thật sâu, lại thở hắt ra. Suýt nữa thì cô bị Lệ Vĩnh Duy chọc cho tức chết mất. Anh không thể an phận ngủ lại ở trong phòng mình sao? Nếu bị Tuấn Hải biết được thì phải làm sao? Em trai mình giở trò đồi bại với vợ mình, sự thực này quá xấu hổ, nói ra đủ khiến cho người ta không có chỗ dung thân!
Không có cách nào sống qua ngày hôm nay mất thôi!
Dưới mắt thâm quầng khiến Hạ Vãn Song ý thức được cô phải tìm một chỗ để cố gắng ngủ bù. Vì vậy cô lén lén lút lút mở cửa phòng tắm ra... Không đúng, sao cô phải lén lút nhỉ? Cô nghĩ vậy lại đàng hoàng ra khỏi phòng tắm.
Nhưng chân cô vẫn bất giác đặt nhẹ, rất sợ đánh thức con sư tử đực đang ngủ mê. Anh vẫn ngủ say ở trên giường ngủ. Dưới ánh trăng, dường như anh càng thêm quyến rũ, tràn đầy mùi hormone nam tính.
Hạ Vãn Song nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, sợ bị yêu nghiệt này câu mất hồn.
Sáng hôm sau, Hạ Vãn Song với đôi mắt thâm quầng đi xuống tầng, sắc mặt mệt mỏi ngồi xuống trước bàn ăn.
"Chào buổi sáng, vú Hoàng."
"Chào mợ chủ buổi sáng. Mợ chủ uống một cốc mật ong dưỡng da trước đã." vú Hoàng đưa một cốc nước qua, lại từ trong phòng bếp múc một bát cháo nhỏ và thịt xông khói cho cô.
Cô híp mắt vừa ăn vừa nói: "vú Hoàng, thím có thể nhờ người thay khóa phòng khách giúp tôi được không?"
vú Hoàng sửng sốt. À, hóa ra là vậy. Tối hôm qua bà nhìn thấy cậu hai đi vào trong phòng mợ chủ, chắc cả tối cũng không đi ra. Xem ra quan hệ giữa hai người đã có tiến triển. Vẻ tươi cười của vú Hoàng không khỏi trở nên mờ ám.
"Sao lại phải đổi khóa ạ?" vú Hoàng với 'vẻ mặt nghi ngờ', biết rõ còn hỏi.
Hạ Vãn Song bị vú Hoàng hỏi như vậy, trong giây lát mới tỉnh táo lại. Mình nên trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói nửa đêm Lệ Vĩnh Duy chạy vào ôm cô ngủ nên cô bị giật mình?
Nhưng loại chuyện này làm sao nói ra miệng được chứ, hơn nữa có tố cáo căn bản cũng vô dụng, bọn họ đều đứng ở bên phía Lệ Vĩnh Duy.
Thật ra Hạ Vãn Song cũng không thể hiểu được vì sao Lệ Vĩnh Duy lại quấn quít lấy cô. Những người phụ nữ bên ngoài muốn nhảy vào vòng tay yêu thương của anh hẳn cũng rất nhiều đi? Nhưng anh cứ dây dưa với người chị dâu là cô như vậy, cũng chưa bao giờ sợ anh trai Lệ Tuấn Hải tức giận. Nếu anh kính trọng anh trai mình, vì sao không thể tôn trọng chị dâu mình một chút chứ? Hơn nữa việc làm của anh rõ ràng là có lỗi với Lệ Tuấn Hải.
"À, bởi vì... Vĩnh Duy hình như thường đi nhầm phòng, tôi sợ có chút xấu hổ mà thôi."
vú Hoàng ồ một tiếng: “Hóa ra là vậy." Cậu hai không có khả năng đi nhầm vào bất kỳ phòng nào đâu. Đáng tiếc mợ chủ không ý thức được điểm ấy.
Mà Hạ Vãn Song chỉ cảm thấy vẻ mặt cùng những lời nói của vú Hoàng giống như nhìn thấu được tất cả vậy?
"Được rồi, buổi chiều tôi sẽ gọi người tới." vú Hoàng đáp ứng. Dù có đổi bao nhiêu lần thì bà vẫn có cách đưa chìa khóa cho cậu hai thôi.
"Vậy làm phiền vú Hoàng nhé." Hạ Vãn Song thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn bữa sáng ngon miệng.
Hôm nay là chủ nhật, là ngày Du Bình Sang hẹn Lệ Vĩnh Duy đến nhà họ Du.
Lúc này, nhà họ Du bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, bận đến mức đám người giúp việc còn tưởng sắp tới tết rồi.
Thức ăn tinh tế, rượu vang được cất kỹ, trang trí cẩn thận tỉ mỉ. Tất cả những điều này đều là chuẩn bị cho một mình Lệ Vĩnh Duy.
Du Ngân Huệ kiểm tra từng thứ trên bàn xem có thiếu gì không, sau đó quay đầu nói với Tô Ngân Chinh: "Mẹ, còn thiếu món bánh ngọt vị kiwi, đừng đặt loại quá ngọt là được rồi."
Tô Ngân Chinh khẽ cau mày: “Con không thấy dáng vẻ Thiên Tinh hôm qua khổ sở thế nào à? Rõ ràng Lệ Vĩnh Duy không thích ăn quả kiwi, tất cả đều tại con nhóc đê tiện Hạ Vãn Song kia làm ra. Cho nên món vị kiwi kia không đặt nữa, để tránh cho cậu hai Lệ tức giận, khiến chuyện của ba con lại khó bàn được."
Du Ngân Huệ hé miệng cười, giọng điệu tương đối sâu xa: “Không, Lệ Vĩnh Duy nhất định sẽ ăn. Mẹ cứ chuẩn bị một cái, nếu anh ấy không ăn thì chúng ta ăn là được rồi."
Hạ Vãn Song ăn sáng xong, tính hôm nay sẽ yên tĩnh viết luận văn. Cô đã lâu không viết rồi, còn không viết nữa thì sẽ bị giáo viên mắng mất.
Hạ Vãn Song đang bật laptop lên thì có điện thoại gọi tới. Cô vừa cầm lên xem, thấy trên màn hình báo là cuộc gọi của Du Bình Sang. Cô chợt nhớ ra, hôm nay là ngày Lệ Vĩnh Duy đi tới nhà họ Du gặp mặt.
"Alo, cậu ạ."
"Vãn Song à, hôm qua cháu đã nói với Thiên Tinh là cậu hai Lệ sẽ đến, bao giờ thì cậu ấy mới xuất phát? Bọn cậu đã chuẩn bị xong rồi."
Hóa ra lại là vì chuyện này. Trong lòng thầm Hạ Vãn Song phỉ nhổ người cậu này. Cậu muốn mời người ta, sao không tự mình gọi điện thoại hỏi chứ? Cô cũng đâu phải con giun trong bụng Lệ Vĩnh Duy, làm sao biết được anh sẽ đi lúc nào.
"Cháu không rõ lắm. Đợt lát nữa cháu sẽ hỏi." Dù sao mới chỉ là buổi trưa, vẫn còn có thời gian. Vấn đề là hôm qua Lệ Vĩnh Duy không nói rõ có đi hay không. Hạ Vãn Song lo lắng chính là điểm này.
Du Bình Sang cũng không nói gì, chỉ căn dặn cô nhanh chóng hỏi.
Cô bị Du Bình Sang giục tới phiền lòng, quyết định lập tức qua tìm Lệ Vĩnh Duy.
Hạ Vãn Song ra khỏi phòng, vừa lúc gặp người đàn ông cao ráo đẹp trai đi từ trên cầu thang xuống. Anh mặc lễ phục, xem ra đang muốn ra ngoài.
Hạ Vãn Song cuống lên, chạy thẳng đến trước mặt anh và cản đường đi của anh. "Lệ Vĩnh Duy, anh muốn đi đâu? Hôm nay là ngày cậu tôi hẹn gặp anh, anh không thể tùy tiện đi loạn được!"
Đôi mắt đen như mực cảu Lệ Vĩnh Duy thoáng nhìn xuống, hờ hững quan sát người phụ nữ đáng yêu đang ngăn cản trước mặt mình, khóe miệng hơi cong lên: “Tôi nói sẽ đi bao giờ?"
Hạ Vãn Song nhất thời không nói được lời nào. Hình như anh không nói thật. Nhưng người nhà họ Du đã nói nhất định phải dẫn anh qua, nếu không chắc chắn sẽ trút những lời lẽ gay gắt, khó nghe vào mình. Cô vốn muốn nói, không phải cô không muốn giúp mà thật sự bất lực, ở nhà họ Lệ mình chỉ là một người ngoài.
Người nhà họ Du cứ nhất quyết cho rằng cô vì lợi riêng mà vong ân phụ nghĩa. Lúc này cô không dẫn Lệ Vĩnh Duy đi qua. Sợ rằng về sau bước một vước vào nhà họ Du cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Lệ Vĩnh Duy, anh lại đi một chuyến đi, cậu tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh đấy." Hạ Vãn Song nghĩ: nói về chuyện liên quan tới phương diện làm ăn, Lệ Vĩnh Duy làm doanh nhân chắc hẳn sẽ cảm thấy có hứng thú. Chỉ cần anh đi thì coi như mình có kết quả để báo cáo công tác được rồi.
"Cô muốn tôi đi à? Dễ thôi, cô lại làm nũng, vờ đáng yêu đi. Điều kiện này đủ tốt chứ?" Bóng dáng cao lớn của Lệ Vĩnh Duy che khuất cơ thể nhỏ bé của Hạ Vãn Song, thoạt nhìn chính là một con sói xám lớn muốn ăn thỏ trắng nhỏ.
Anh giơ tay nắm lấy cằm tinh tế của Hạ Vãn Song, ngón cái đặt nhẹ trên bờ môi với ánh mắt nóng bỏng.
Đôi mắt hạnh của Hạ Vãn Song mở to. Có phải người đàn ông này không đùa giỡn cô một ngày thì sẽ chết không? Muốn một chị dâu tỏ ra đáng yêu làm nũng trước mặt em chồng à? Ôi, chỉ nghĩ thôi cũng thấy ớn lạnh rồi. Hơn nữa cho dù cô có làm theo, người đàn ông này cũng không chắc sẽ như cô mong muốn đâu. Anh chỉ là đang trêu cô mà thôi. Cô mới không ngu ngốc như vậy!
Cô đẩy bàn tay to đang đặt ở trên cằm của mình ra: “Anh không đi thì thôi! Cùng lắm thì chờ sức khỏe của Tuấn Hải tốt hơn, tôi bảo anh ấy đi cùng tôi tới nhà họ Du nhận lỗi là được rồi."