Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 25: ANH LÀ ĐÔI MẮT CỦA EM
"Gia Minh, đừng tốt với em như vậy, anh sẽ bị tổn thương."
Nguyễn Khánh Linh từ từ buông mi mắt xuống, cô nói: "Em thật không còn trái tim để trao cho anh nữa..."
Tim Trình Gia Minh thắt lại đau đớn.
Hắn cũng biết cô không còn trái tim để cho hắn nữa rồi.
Thế nhưng, làm sao bây giờ? Hắn cũng đã điên cuồng mà yêu cô, chẳng biết từ lúc nào, tấm lòng chân thành cũng đã đắm chìm vào yêu.
"Anh biết, anh biết hết tất cả." Trình Gia Minh nhận lấy khăn mặt trong tay Nguyễn Khánh Linh, xoay người đặt ở một bên, "Anh đã nói với em rồi đấy thôi, một ngày cũng được, một tháng cũng được, cả đời cũng được, anh bằng lòng chờ em, vì... em xứng đáng."
Nguyễn Khánh Linh tốt nhất trên thế gian nên do người tốt nhất bầu bạn với cô, hắn tin rằng, hắn chính là người tốt nhất trên đời này, kẻ có thể làm người đi cùng cô với cô suốt quãng đời này.
Hắn khẽ cười lên, nói: "Sau này, anh chính là đôi mắt của em."
Nguyễn Khánh Linh trong lòng nặng trĩu.
Tình yêu này quá nặng nề, cô có hơi chịu không nổi.
Bây giờ cô là một người mù, giống như là nửa phế nhân, cho dù cô và Trình Gia Minh ở bên cạnh nhau thì đối với hắn, đó cũng là một hành động thiếu trách nhiệm, sẽ làm liên lụy đến hắn.
"Gia Minh, chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?" Bàn tay của Nguyễn Khánh Linh hơi vần vò cái chăn, cô không nhìn thấy được nét mặt của Trình Gia Minh, nhưng cô có thể phỏng đoán vẻ mặt của hắn nhất định là rất thất vọng.
Trình Gia Minh khe khẽ thở ra một hơi, thật lâu sau mới nói: "Được, thuận theo tự nhiên vậy..."
Chỉ cần Nguyễn Khánh Linh ở bên cạnh mình là tốt rồi...
...
Ngọc Thắng hoàn toàn suy sụp tinh thần.
Với hắn mà nói, những chuyện xung quanh mình dường như không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa.
Nằm ở trên chiếc giường to lớn, hắn nhìn trần nhà với đôi mắt chỗ trống rỗng. Động tác này, Nguyễn Khánh Linh đã từng làm vô số lần trong quá khứ...
Khi đó, hắn căn bản là không thể hiểu nỗi cô quạnh và đau đớn của cô, nhưng giờ khắc này hắn đã hiểu rồi.
Vệt râu đen mới mọc làm cho hắn trông như đã trải qua rất nhiều thăng trầm cuộc đời, hắn đã hai ngày không cạo râu.
Nguyễn Khánh Linh, cô ấy thật sự mù rồi...
Gương mặt bi thương trong đầu từng chút từng chút phóng to lên, nhất là đôi con ngươi trong veo tựa ngọc đen, một đôi mắt xinh đẹp như vậy, đã mù rồi...
Thế giới của cô ấy bây giờ là một màu tối đen.
Ngọc Thắng siết chặt nắm tay, chầm chậm nhắm mắt lại.
Hai đêm, hắn đã hai đêm không ngủ, mở mắt là nhìn thấy gương mặt ấy của Nguyễn Khánh Linh, nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là gương mặt ấy. Hắn không biết, trong lúc vô tình gương mặt ấy đã chậm rãi khắc ghi vào trong đầu mình từ khi nào.
"Thưa ngài, ngài có muốn ngồi dậy ăn một chén cháo nóng hay không?"
Người giúp việc gõ cửa.
Hắn đã nằm trong căn phòng này hai ngày. Trong hai ngày ấy, hắn không ăn, không uống, không ngủ.
Người giúp việc gõ cửa lần này đến lần khác, hắn lại không lên tiếng.
"Thưa ngài, ngài có muốn dùng bữa hay không?"
Ngọc Thắng chẳng nói chẳng rằng, hai mắt lại trống rỗng mở ra.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, trong năm năm này, hắn chưa bao giờ thử để hiểu cuộc sống của Nguyễn Khánh Linh, hiểu nội tâm của cô ấy, cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn nhưng hắn lại vẫn coi như cô không tồn tại.
Ngọc Thắng đứng dậy, mở tủ quần áo ra, quần áo của Nguyễn Khánh Linh treo bên trong vẫn còn đó, lúc rời đi cô cũng chẳng mang theo mấy món.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt ve trên những bộ quần áo kia.
"Ha, hóa ra cô ấy thích màu trắng..." Hắn khe khẽ nói trong miệng, bởi vì về cơ bản tất cả quần áo treo trong tủ đều là màu trắng.
Trước đây hắn chưa bao giờ tỉ mỉ tìm hiểu cô như vậy.
Một tầng bên dưới là túi xách.
Nguyễn Khánh Linh hình như rất thích loại túi trông thật chững chạc, không khoe khoang gì, giống như con người của cô ấy vậy.
Những điều này, trước đây hắn cũng chưa bao giờ để ý.
Ngón tay thô ráp của Ngọc Thắng lướt lên những chiếc túi kia, trên đó như thể còn đang vương lại hơi ấm của Nguyễn Khánh Linh, hắn vuốt ve mà có phần lưu luyến không rời.
Bên dưới túi xách còn có một tầng nữa, hình như là một cái hộp nhỏ.
Ngọc Thắng hơi nhíu mày, ngồi xuống đưa tay lấy cái hộp nhỏ ra.
Chiếc hộp có màu hồng, bên ngoài bọc một lớp giấy dầu, trên giấy dầu còn dùng cọ vẽ lên một trái tim thật lớn, thoạt nhìn có hơi ngây ngô...
Đây là thứ gì?