Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 26: BÍ MẬT GIẤU TRONG HẠC GIẤY
Ngọc Thắng khẽ nhướng mày, tiện tay mở hộp ra.
Ập vào mắt hắn đều là hạc giấy.
Những con hạc giấy này cùng một kích cỡ, làm bằng giấy màu đủ mọi màu sắc, chất đầy một hộp lớn.
Ngọc Thắng bỗng nhiên cảm thấy những con hạc giấy này có hơi quen mắt, hắn chăm chú nhìn vào hồi lâu, bỗng nhiên chợt phát hiện, hắn quả thật từng nhìn thấy những con hạc giấy này là.
Năm năm trước, khi còn ở bên kia bờ đại dương, kiện hàng đến từ An Nhàn mà hắn nhận được không phải là những con hạc giấy dùng loại giấy này xếp thành sao?
Chân mày Ngọc Thắng càng nhíu lại, hắn đứng dậy, đi đến tủ quần áo của mình, lấy ra một cái rương nhỏ có khóa, tìm chìa khóa mở cái rương ra, toàn bộ bên trong rưng đựng đầy hạc giấy.
Kích thước giống nhau, giấy màu giống nhau.
Thế giới thật có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hạc giấy An Nhàn gấp lại giống y hệt hạc giấy Nguyễn Khánh Linh gấp, nếu như dùng giấy màu giống nhau thì cũng không lạ lắm, nhưng độ cong của cái cánh hạc giấy cũng giống nhau, vậy liền có vấn đề.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ngọc Thắng tiện tay lấy ra một con hạc giấy trong chiếc hộp của Nguyễn Khánh Linh, đặt lên lòng bàn tay mà nhìn thử, bỗng nhiên, hắn phát hiện phía dưới cánh hạc giấy lại có một chữ viết nho nhỏ.
Ngọc Thắng nhìn chằm chằm chữ đó, trên đó viết: "Yêu."
Bởi vì là dùng bút cùng màu viết lên, cho nên nếu như không nhìn kỹ thì hoàn toàn không nhìn ra được.
Ánh mắt Ngọc Thắng trầm xuống, lại lấy ra một con hạc giấy nữa, chăm chú nhìn xem, phía trên vẫn là viết một chữ, "Tiểu".
Chân mày hắn càng nhíu lại, dứt khoát lấy ra một mớ hạc giấy từ trong hộp, nhìn từng chữ từng chữ, sau đó ghi nhớ lại.
Kết quả lại làm cho hắn giật nảy cả người.
Chữ viết trên những con hạc giấy này đều lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng tổ hợp những con chữ trùng lặp này sẽ thành một câu, "Nguyễn Khánh Linh yêu Ngọc Thắng."
Câu nói này, cô viết đi viết lại trên những con hạc giấy khác nhau, lần này đến lần khác...
Ánh mắt Ngọc Thắng tràn đầy đau đớn, chân mày càng lúc càng cau lại.
Nhiều hạc giấy như vậy, cô ấy rốt cuộc đã gấp bao lâu? Viết bao lâu?
Hắn lại lấy ra vài con từ trong hộp hạc giấy An Nhàn tặng cho hắn, cũng xem thử cái cánh, kết quả hắn lại kinh ngạc phát hiện, phía dưới cánh của những con hạc giấy này vậy mà cũng viết một câu giống như vậy.
"Nguyễn Khánh Linh yêu Ngọc Thắng."
Đây không phải là nét chữ của An Nhàn, mà là của Nguyễn Khánh Linh...
Tại sao là hạc giấy của Nguyễn Khánh Linh?
Lúc hắn nhận được chiếc hộp này, An Nhàn rõ ràng nói với hắn đây là hạc giấy mà cô ấy tự tay xếp từng con một.
Ngọc Thắng bỗng nhiên hoảng hốt.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
Hắn tin tưởng An Nhàn như vậy, mỗi câu mà An Nhàn từng nói, hắn đều chưa bao giờ nghi ngờ, nhưng hiện tại...
Rất rõ ràng, những con hạc giấy này hiển nhiên là của Nguyễn Khánh Linh...
Trái tim Ngọc Thắng bỗng chốc thắt lại.
Nếu hạc giấy là Nguyễn Khánh Linh gấp cho hắn, vậy vì sao nó lại đến trong tay An Nhàn?
Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Thắng xoa xoa giữa hai đầu mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn những con hạc giấy kia, phải tốn bao nhiêu thời gian mới của thể xếp được nhiều hạc giấy như vậy? Phải dày vò bản thân như thế nào mới có thể lần này đến lần khác, viết xuống những câu chữ "Nguyễn Khánh Linh yêu Ngọc Thắng" này?
Nguyễn Khánh Linh, cô ấy rốt cuộc có nội tâm mạnh mẽ đến nhường nào? Cô ấy rốt cuộc yêu hắn đến bao nhiêu mới làm ra những chuyện chấn động lòng người thế này.
Ngọc Thắng bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình cực kỳ đau đớn, đau đến mức hốc mắt hắn bỗng nhiên đỏ lên, đau đến mức hắn không dám chạm vào những con hạc giấy kia nữa.
Những con hạc giấy ấy tựa như đang cười nhạo sự vô tri của hắn, sự ngu xuẩn của hắn.
Năm năm rồi, những thứ này vẫn ở chỗ này, nhưng hắn chưa bao giờ mở chúng nó ra...
Chúng nó hẳn là đang cười nhạo hắn.
Hắn quả thực rất ngu xuẩn, ngu xuẩn đến chưa bao giờ hiểu lấy lòng dạ mình, ngu xuẩn đến chưa bao giờ đi cảm nhận tấm lòng của cô ấy...
Ngọc Thắng ngu xuẩn nhất trên đời rốt cuộc cũng đã vứt bỏ Nguyễn Khánh Linh tốt nhất trên đời...