Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 3: EM CÓ THAI RỒI
Nguyễn Khánh Linh chỉ cảm thấy lồng ngực quặn đau từng đợt, giống như bị xé rách vậy. Chân cô chẳng còn đứng vững được nữa.
Quả nhiên Ngọc Thắng chưa bao giờ thích cô.
Dù biết rõ câu trả lời nhưng cô vẫn cứ cố chấp không chịu thừa nhận.
Nguyễn Khánh Linh như không còn lí trí, đôi mắt cô hiện rõ sự tuyệt vọng. Cô hét lớn: “Ngọc Thắng, Ngọc Thắng, anh thích em có được không? Em chẳng cần nhiều gì, chỉ một chút thôi, thật đấy! Em chỉ cần một chút thôi. Một chút thôi mà anh cũng không muốn cho em sao?”
Giọng nói của cô nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng hóa thành tiếng khóc…
Ngọc Thắng nghe thấy vậy bỗng nhiên quẳng điện thoại đi. Hắn đứng dậy, đi tới bên cạnh cô, trong đôi mắt tràn đầy ghét bỏ: “ Nguyễn đại tiểu thư, cô đang cầu xin tôi thích cô đấy à? Ồ! Không biết Ngọc Thắng tôi có tài đức gì mà lại có thể khiến Nguyễn đại tiểu thư đây phải cầu xin tôi…”
Ngọc Thắng đột nhiên vừa cười vừa vỗ tay.
Mỗi một động tác của hắn đều nặng nề đánh vào trái tim của Nguyễn Khánh Linh, từng cái, từng cái một khiến cho máu chảy đầm đìa.
Nguyễn Khánh Linh rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cô ngồi sụp xuống đất mà khóc, từng tiếng nát lòng.
Cô nới lỏng những ngón tay ra, để lộ que thử thai trong lòng bàn tay: “Ngọc Thắng, xin lỗi anh, em… em có thai rồi. Vì đứa bé, anh có thể thích em được không? Dù chỉ là giả vờ thích thì em cũng có thể tự lừa gạt mình mà tiếp tục sống.”
Khuôn mặt Nguyễn Khánh Linh thấm đẫm nước mắt.
Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ kiên cường.
Những năm nay, ngày nào cô cũng bị giày vò, cô những tưởng bản thân mình sẽ không còn cảm thấy đau như vậy nữa. Thế nhưng sự đau đớn vẫn cứ lan tràn khắp tứ chi xương cốt trong cơ thể và nuốt trọn lấy ý chí của cô từng chút một.
Cô thật sự không thể tiếp tục chống chọi nữa rồi.
Đôi mắt của Ngọc Thắng đột nhiên co lại.
Ánh mắt sắc nhọn của hắn rơi lên que thử thai, chiếc que màu trắng bệch với hai vạch đỏ hiện lên rõ rệt cực kỳ chướng mắt…
Có thai?
Thế mà cô lại có thai rồi?
Trong đôi mắt Thắng Triết Vụ thoáng hiện ra sự ngỡ ngàng, nhưng sự ngỡ ngàng đó cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ nét của hắn nhanh chóng hiện trở lại vẻ lạnh lùng, những từ hắn nói như thoát ra từ kẽ răng: “Phá đi…”
Sắc mặt của Nguyễn Khánh Linh trắng bệch, thậm chí một hồi lâu sau cô vẫn chưa thể định thần lại.
Thực ra cô đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ có kết quả như thế này. Nhưng cô không cam tâm. Trong lòng cô vẫn đang ôm ấp một tia hi vọng. Cô tự lừa bản thân, rằng có thể Ngọc Thắng sẽ chấp nhận đứa bé này.
Niềm hi vọng tan vỡ trong nháy mắt.
Hắn ghét cô và cũng ghét luôn cả đứa bé của hai người.
A…
Hóa ra khi trái tim đau đến cực độ thì sẽ trở nên tê dại.
Một nụ cười bỗng hiện ra trên khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh: đầy cô độc và đau thương…
Cô từ từ đứng dậy trước mặt Ngọc Thắng, nhìn hắn chằm chằm: “Vẫn là vì đôi giác mạc này đúng không?”
Ánh mắt của Ngọc Thắng lạnh lẽo, hắn đáp trả một cách lạnh lùng đến phát sợ: “Năm năm trước nếu không phải vì anh của cô thì Ngôn làm sao phải chết? Nếu như cô ấy không chết thì cô có thể có được đôi giác mạc của cô ấy không?”
“Nhưng anh trai em cũng đã bị cụt mất hai chân, chẳng phải sao?” Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cao giọng. Cô cuộn chặt hai nắm tay, đôi mắt toát ra sự lạnh lùng. Bờ vai cô run lên không ngừng, cô nói: “Tai nạn đó là do An Nhàn uống rượu say lái xe, do cô ấy tông phải xe của anh trai em mới dẫn đến tai nạn. Cô ấy mới là người phải chịu trách nhiệm, cô ấy mới là bên phải chịu trách nhiệm… Anh trai em vì cô ấy mà mất đi hai chân. Anh ấy là một người luôn kiêu hãnh, anh có biết mấy năm nay anh ấy đã phải sống như thế nào không? Anh có biết không? Trong lòng anh chỉ có An Nhàn, chỉ có An Nhàn…”
Có lẽ là do tâm trạng đang quá kích động mà khuôn mặt trắng bệch của Nguyễn Khánh Linh trở nên đỏ au. Ngực cô cứ phập phồng lên xuống. Cô gào thét: “Em thừa nhận! giác mạc của em là do mối quan hệ của ba mẹ em nên em mới có được, nhưng lúc đó An Nhàn đã chết rồi, cô ấy đã chết rồi. Ba mẹ của cô ấy vì muốn giảm nhẹ sai lầm say rượu lái xe của An Nhàn mới tới cầu xin ba mẹ em, mới hiến giác mạc cho em. Mà bản thân em lúc đó vốn không hề biết người đã tặng mình giác mạc là ai…”