Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 36: CẦU HÔN
Ánh sáng mặt trời chiếu vào trong phòng lớn thuần trắng, Nguyễn Khánh Linh thay một chiếc đầm suông trắng tinh vào người.
Đây là kiểu dáng mà Trình Gia Minh đã tự tay chọn, không dài quá cũng không ngắn quá, vừa vặn làm nổi bật lên vóc người vừa sinh con xong của Nguyễn Khánh Linh.
Nguyễn Khánh Linh sau khi sinh con xong cũng không mập lên chút nào mà lại gầy đi rất nhiều...
Cô đứng dưới ánh mặt trời, như một cô gái đáng yêu yên tĩnh. Trình Gia Minh thấy cô thì khoé miệng vô cùng hiển nhiên tự cong lên.
Một cô gái đẹp đến thế khiến hắn ta không tài nào hiểu nỗi làm sao Ngọc Thắng có thể nhẫn tâm thương tổn cô đây?
Hắn là kẻ ngu sao?
Trình Gia Minh đứng ở cửa, trong tay nâng một bó hồng đỏ như muốn rực lửa.
"Linh, anh về rồi đây..." Hắn ta cười khẽ cầm bó hoa đến trước mặt cô.
Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn ta, thế nhưng có thể nghe được sự vui vẻ ở trong giọng điệu khi hắn ta nói chuyện, cô cười một cái hỏi: "Tâm trạng tốt à?" Còn nói: "Hôm nay không phải anh tổ chức hoạt động gì ở đây đó chứ? Em ngửi được hương hoa hồng thơm nức mũi đấy, còn nghe được rất nhiều tiếng bước chân nữa, anh có phải định tổ chức tiệc đứng ở đây đúng không? Nếu thật thì em phải tránh đi một chút nhỉ?"
Bộ dạng hiện tại của cô lúc này đúng là không muốn phải gặp bất cứ ai cả.
Trình Gia Minh trước mặt cô mà khẽ lắc đầu: "Không có tiệc đứng nào cả, chỉ có bữa cơm trưa của em với anh thôi."
"Sờ thử đi, xem đây là cái gì?"
Trình Gia Minh kéo ngón tay trắng nõn của Nguyễn Khánh Linh qua tới gần bó hoa từng chút từng chút, sợ gai đâm vào Nguyễn Khánh Linh nên hắn ta đã bỏ thêm rất nhiều tiền để chủ cửa hàng hoa cắt hết gai trên hoa hồng đi, không sót một cái nào. Như thế thì dù Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy cũng có thể yên tâm mà cầm hoa hồng rồi.
Đầu ngón tay của Nguyễn Khánh Linh đụng phải cánh hoa, trong không khí còn có hương hoa nên cô nở nụ cười bảo: "Hoa hồng à?"
"Đúng, là hoa hồng."
"Tặng em à?"
"Đúng, tặng em đấy."
Trình Gia Minh kéo cái tay còn lại của Nguyễn Khánh Linh qua, để cho hai tay cô vòng qua bó hoa lớn mà vừa khít ôm trọn vào lòng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên trong những năm tháng qua của Nguyễn Khánh Linh được tặng hoa hồng.
Rất rất lâu trước đây cô cũng từng mơ một giấc mộng đẹp tựa như vậy, trong mơ Ngọc Thắng mặc âu phục lịch thiệp, trong tay cầm theo một bó hoa đi đến phía cô...
Đáng tiếc, nó cũng chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi.
Tỉnh mộng, cô vẫn không có gì cả.
Nguyễn Khánh Linh nâng bó hoa hồng lớn này lên, bỗng nhiên đỏ mắt, nhiều hơn lại là có chút không biết phải làm sao: "Gia Minh, tại sao anh lại tặng em hoa hồng vậy?"
Trình Gia Minh không có trả lời cô mà chỉ dìu cô đi rồi bảo: "Đi, anh chuẩn bị cơm trưa rồi, chúng ta ăn cơm trước đã."
Nguyễn Khánh Linh hoảng loạn, không biết Trình Gia Minh muốn làm gì nữa.
Trình Gia Minh đỡ cô đi xuống lầu, dưới lầu đâu đâu cũng là hoa hồng, từng mảng lớn biển hoa, mỹ lệ đến mức thành một mảnh phong cảnh. Đáng tiếc Nguyễn Khánh Linh lại chẳng thấy gì cả.
Nhưng cô ngửi được hương thơm của hoa hồng, rất thơm rất thơm.
Loại hương thơm này chắc chắn không phải chỉ từ một bó toả ra được.
Trình Gia Minh rốt cuộc muốn làm gì?
Nguyễn Khánh Linh lại càng hoảng hơn.
Trình Gia Minh đỡ cô ngồi xuống xong thì dịu dàng cười nói: "Đừng nhúc nhích, sẽ có tiệc lớn ngay đây."
Hắn ta mời chuyện ra bít tết về làm một món bít tết chuẩn chỉnh nhất, mỗi đĩa hắn ta đều đã cắt thành từng khối nhỏ trước, như thế thì Nguyễn Khánh Linh không cần phải cắt lại nữa, có thể ăn thẳng luôn.
Những dụng tâm này hắn ta không cần Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy, đây là tự hắn ta muốn làm thôi, chỉ là muốn cô hạnh phúc thêm một chút.
"Gia Minh... Rốt cuộc anh muốn làm gì thế?"
Nguyễn Khánh Linh vẫn còn rất hoảng loạn, gương mặt không biết phải làm sao, mãi đến khi Trình Gia Minh nắm lấy tay cô rồi khẽ nắm chặt lại cái nĩa, lúc đấy hắn ta mới nhẹ giọng nói bên tai cô: "Linh, anh biết tất cả mọi chuyện đều quá gấp gáp, em vẫn chưa chuẩn bị gì cả, anh cũng biết rõ có lẽ anh sẽ không được như ý muốn, thế nhưng... Anh muốn nói với em rằng, sau này hãy để anh chăm sóc em có được không?"
Ban nhạc bỗng tấu lên một khúc "Marry you", Trình Gia Minh thậm chí còn mời ca sĩ đến hát bài hát này.
Lúc ca sĩ đang hát thì Trình Gia Minh bỗng quỳ một chân xuống đất, lấy nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn ra, vô cùng xúc động mà nói với Nguyễn Khánh Linh: "Nguyễn Khánh Linh, gả cho anh được không? Cuộc sống sau này hãy để anh chăm sóc cho em."
Đôi mắt của Trình Gia Minh vô cùng sáng ngời, giống như sao sáng vậy, trong mắt hắn ta chỉ có mỗi Nguyễn Khánh Linh.
Khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh hoảng loạn, tim bỗng đập nhanh lên, ngay cả môi cũng run rẩy.
Nói thật, cô chưa bao giờ nghĩ tới rằng người mới sinh con, người mới bị mù như cô sẽ được một người đàn ông xuất sắc như thế cầu hôn.
Trình Gia Minh rất xuất sắc, chuyện này không thể nghi ngờ được.
Hắn ta xuất sắc không kém gì Ngọc Thắng cả...
Phải làm sao bây giờ?
Cô đã sớm trao trái tim của mình cho Ngọc Thắng cả rồi, bây giờ cô lấy gì để đón lấy tình cảm này đây? Lấy gì để đồng ý Trình Gia Minh?
Chuyện này đối với Trình Gia Minh cũng không công bằng.
Nguyễn Khánh Linh không nhìn thấy vẻ mặt của Trình Gia Minh, môi cô run rẩy, không biết phải nói lời từ chối ra sao cả.
Cô thật sự sợ sẽ tổn thương đến Trình Gia Minh.
Mấy năm nay nếu không có Trình Gia Minh thì có lẽ cô đã sớm đi tự tử chết cho rồi. Chính là Trình Gia Minh hết lần này đến lần khác đưa cô thoát ra từ trong vực sâu tăm tối.
Lần này cũng là nhờ Trình Gia Minh đến giúp đỡ, nếu không có Trình Gia Minh thì cô cùng con của mình cũng không biết phải đi đâu nữa?
Nhưng cô biết, những thứ này chỉ là cảm kích chứ không phải là tình yêu.
Bây giờ cô không thể yêu Trình Gia Minh được...