Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 41: SAY RƯỢU NÓI LỜI CHÂN THÀNH
Vừa hay lúc này trong lòng Ngọc Thắng cũng buồn bực vô cùng, hắn hếch mi lên: "Được thôi, uống một chén thì uống một chén."
Hai người đàn ông trưởng thành cứ thế lôi nhau tới quán bar.
Quán ba vào lúc một hai giờ đêm, nhộn nhịp như ban ngày.
Hai người bao một căn phòng, mua mấy chai bia bình dân.
Vào lúc như thế này, chai này nối tiếp chai kia mới đủ hương đủ vị.
Uống qua ba lượt, hai người đã hơi ngà ngà.
Trình Gia Minh cầm lấy một chai bia, ha ha cười lạnh, hắn nói: "Nhìn cái vẻ ngu xuẩn kia của anh kìa, ngay cả một người phụ nữ cũng không buông bỏ được. Trước đây anh làm cái trò gì thế? Vì sao khi đó không biết trân trọng?"
Ngọc Thắng uống say bí tỉ. Hắn nửa nằm trên ghế sofa, một tay xoa xoa mi tâm, câu được câu chăng nói, "Ừ.... đúng thế, sao tôi không sớm biết trân trọng. Tôi... Ngọc Thắng, chính là tên khốn không hơn không kém, là tên khốn... Anh... anh cứ mắng đi..."
"Anh vốn là tên khốn."
Trình Gia Minh đứng trước mặt Ngọc Thắng lung lay chực ngã, hắn ta nói: "Anh có biết không? Trong năm năm qua, chưa được hai ngày Linh đã phải tới bệnh viện một lần. Mỗi lần tới, ánh mắt đều đỏ ửng vì khóc. Cô ấy nói với tôi, đời này của cô ấy thật sự là yêu tên Ngọc Thắng anh tới thê thảm. Ngay cả sinh mạng, cô ấy cũng không tiếc mang ra đặt cược với anh. Nhưng anh cưới cô ấy rồi, lại chưa từng coi cô ấy là vợ, chỉ là thứ đồ có cũng được mà không có cũng chẳng sao..."
"... Cô ấy nói cô ấy thật đáng thương. Rất nhiều lần cô ấy muốn tự sát, anh có biết không hả?"
"Cô ấy từng hỏi tôi, uống thuốc ngủ tự sát rồi có phải sẽ không đau khổ nữa không...."
"Tên khốn nhà anh, anh xem đi, anh dồn ép một người phụ nữ tới mức nào rồi? Không ngờ cô ấy còn nghĩ tới việc uống thuốc ngủ tự sát...."
"Về sau cô ấy lại nói với tôi, thứ anh yêu chỉ là đôi mắt của cô ấy, nói cô ấy đã dùng giác mạc mối tình đầu của anh... Ha ha.... Ngọc Thắng, anh nói xem mình có biến thái không? Dùng một người đã chết để hành hạ một người sống? A, trên đời này cũng chẳng còn chuyện biến thái hơn thế đâu. Nếu là hai người sống, ít ra còn có thể đối mặt cạnh tranh, nhưng một người đã chết mất rồi, anh bảo người còn đang sống cạnh tranh thế nào đây?"
Trái tim Ngọc Thắng xiết lại.
Những chuyện này hắn chẳng hề hay biết. Hắn đâu biết Nguyễn Khánh Linh lại đau khổ tới mức này, đau khổ tới mức muốn tự sát.
Hắn vẫn luôn cho rằng, đó là đáng đời, là thứ cô ấy phải chịu...
Lúc này hắn mới phát hiện, đó là hắn khốn khiếp, căn bản không cho Nguyễn Khánh Linh cơ hội tự mình giải thích.
"Anh có biết? Lúc tôi làm phẫu thuật cho cô ấy, lòng tôi đau khổ bao nhiêu?" Đôi mắt của Trình Gia Minh bỗng nhiên ửng đỏ. Những lời này, hắn chẳng có nơi để xả, bây giờ đã nói được ra, có lẽ tâm trạng không còn nặng nề như thế nữa. Một tay hắn vỗ vào ngực, gằn từng câu từng chữ, "Cô ấy nói với tôi, cô ấy muốn nhìn thấy thế giới này bởi vì trên thế giới này có Ngọc Thắng anh. Nhưng mà anh lại không chịu yêu cô ấy, thậm chí còn vô cùng ghét bỏ cô ấy. Cô ấy lựa chọn không nhìn thế giới này nữa, cũng không muốn nhìn thấy anh nữa..."
"... Là tôi tự tay gỡ giác mạc của cô ấy, là tôi trao cho cô ấy một thế giới tối tăm. Anh biết trong lòng tôi khó chịu tới mức nào không?”
Trình Gia Minh tu một hớp rượu lớn.
Nguyễn Khánh Linh cũng rất tàn nhẫn với hắn, không phải sao?
Tình cảm trên đời này thật sự rất phức tạp. Hắn đày đọa cô ấy, cô ấy lại hành hạ hắn ta. Cứ qua qua lại lại, sóng này nối sóng kia như thế.
Ngọc Thắng cũng uống từng hớp rượu to, nước mắt lại rơi xuống không ngừng.
Từ trước đến nay, hắn là một người lạnh lùng về mặt tình cảm. Người phụ nữ duy nhất khiến hắn rơi lệ, chính là Nguyễn Khánh Linh...