Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Vâng, của ngài."- Lục quản gia tới cạnh bàn, đem một mảnh giấy nhỏ đưa tận tay cho Dạ Thiên
Bức thư viết không nhiều, chỉ đơn giản mấy câu ngắn gọn:
" Ông xã, xin lỗi vì để anh chờ, tối nay em có việc nên không về nhà. Ở nhà ngoan, sau khi về em sẽ mua quà cho anh."
Dạ Thiên đọc thư, anh không nhịn được cười. Lần đầu tiên trong đời anh hiểu cảm giác bị coi là trẻ con là như thế nào, không biết anh có cần cảm ơn cô vợ bé nhỏ đã cho anh một trải nghiệm mới lạ không? Còn mua quà, ha, món quà này nhất định anh phải đòi.
Dạ Thiên cầm tờ giấy gấp gọn để trong túi, sau đó vội vàng ra khỏi nhà. Khởi động động cơ xe, rời khỏi khu biệt thự Dạ gia, Dạ Thiên mở điện thoại tìm định vị của cô.
" Cố gia."- Ha, Tiểu Uyên, có phải anh nên khen em rất ngoan? Nếu thật sự ở bên ngoài, xem anh phạt em như thế nào.
***
" Ông nội."- Tử Uyên đưa túi xách cho người hầu, lễ phép chào hỏi Lão tiên sinh.
" Tiểu Uyên về rồi."- Nam Cung lão gia đứng trên lầu vui mừng nhìn Tử Uyên. Mấy ngày không gặp, cháu gái bảo bối của ông gầy đi không ít
" Ông nội, chuyện trong đại trạch..."
" Ngồi đi."
An quản gia dìu Nam Cung lão gia ngồi xuống ghế sofa, thong thả rót hai ly trà nóng.
" Chuyện đó, ông biết rồi."
" Ông nội, ông thực sự muốn trở về đó."
" Một lần xử lý sạch sẽ."
" Cũng tốt, cháu về cùng ông."
" Không được, chuyến đi này không ngắn, Tiểu Uyên, cứ ở lại bồi dưỡng tình cảm với cháu rể, sớm ngày sinh cho ta mấy đứa chắt bụ bẫm..."- Nam Cung lão gia cười tươi, nửa đùa nửa thật nhìn Tử Uyên.
" Cháu cũng nhận được thiệp mời."- Tử Uyên nhíu mày, ông nội, đàng hoàng một chút được không, chúng ta là đang bàn chính sự đó.
" Là chuyện hôn sự?"
" Vâng."
" Chuyện hôn sự với Dạ gia cứ để ta xử lý, ta muốn xem mấy lão gia kia muốn làm gì cháu gái bảo bối của ta."
" Cháu muốn tự ra tay."- Tử Uyên nhấp một ngụm trà nóng, hương thơm thoang thoảng bên cánh mũi cũng khiến cô phần nào dễ chịu hơn.
" Tốt."- Nam Cung lão gia cười hài lòng, không hổ là đích nữ Nam Cung gia, có thù tất báo, tính cách này cũng thừa hưởng từ ông một phần.
" Ông nội, ông biết chuyến đi lần này không đơn giản, đúng không?"
" Ừm..."- Ý niệm khẽ động, Lão gia chủ khẽ gật đầu một cái. Ông biết chắc chắn sẽ không giấu được Tiểu Uyên mà.
" Biết bọn họ sẽ dồn chúng ta vào đường chết, chó cùng đứt giậu, đúng không?"
" Ừm."
" Vậy tại sao ông còn muốn mạo hiểm?"
" Tiểu Uyên, ông..."
" Cháu sẽ đi cùng ông."
" Haiz, tính cách mạnh mẽ cũng không phải lúc nào cũng tốt. Tiểu Uyên, chuyện này ông có thể xử lý, mọi chuyện đều có dự tính, cho dù bọn họ có hậu thuẫn nhưng chưa chắc sẽ được lợi."
" Không ổn, cháu và Hắc Long sẽ đi theo."
"...."- Một khi cháu gái của ông quyết định rồi, cho dù trời có sập xuống cũng đừng hòng làm nó lay chuyển dù chỉ một tấc.
" Lão gia, tiểu thư, đến giờ rồi."- An quản gia nhìn đồng hồ đeo tay, lên tiếng nhắc nhở.
" Ông nội, cháu dìu ông."- Tử Uyên đứng dậy, dịu dàng đỡ lấy tay của Lão gia chủ, một đường dìu ra ngoài cổng lớn.
" Ông nội, bà xã, hai người muốn đi đâu."
Lão gia chủ vừa ngồi vào trong xe, lập tức, một "phiền phức" khác lại tới. Tử Uyên nhìn chiếc xe đang lao tới, mạnh mẽ ma sát với mặt đường, xoay đầu xe một góc 45 độ chặn mũi xe của cô.
Cô còn chưa đi mà, có cần tuyệt đường như vậy không?
Chiếc xe vừa dừng lại, cửa xe không kiên nhẫn mở ra, một thân nam tử tuyệt sắc bước xuống.