Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nội tâm Lục Sâm cực kỳ không bình tĩnh mà đẩy cửa ra ngoài, tùy tiện ăn hai chén cơm chiều liền đến khách sạn của đoàn phim ở, đặt phòng sát vách Quý Thức.
Sau khi đưa cho Quý Thức số phòng, Lục Sâm mở notebook ra chuẩn bị xử lý công việc một chút.
40 phút sau, notebook bày trước mặt, trên màn hình vẫn là giao diện đăng nhập hòm thư. Lục Sâm từ bỏ đóng màn hình lại.
Không muốn xem mail, không có tâm trạng công tác, Lục Sâm trong lòng yên lặng không bình tâm được, ấn ấn tay trên màn hình di động nhìn thời gian.
Tám giờ bốn mươi sáu phút, từ lúc anh rời phòng hóa trang đã qua hai giờ, Quý Thức còn chưa lại đây.
Nghĩ đến câu "Tối nay anh đợi em" kia, Lục Sâm cảm thấy mình biểu đjat ý đã rất rõ ràng rồi, Quý Thức không có khả năng nghe không hiểu đó là có ý gì, kia đây là.... Không muốn gặp anh?
Hẳn là không phải.
Biểu hiện của Quý Thức hôm nay không giống như có ý này, còn chơi xỏ anh một cú, trêu chọc người ta càng thêm hăng hái.
Thấy thế nào cũng không giống ý chống đối anh.
Hơn nữa những lời Quý Thức nói tối hôm đó làm Lục Sâm thấy cuối cùng cũng có thể thấy được một khe hở trong nội tâm chặt chẽ của Quý Thức, như phảng phất trở về bộ dáng bảy năm trước của cậu, nuông chiều, đáng yêu, mê người, ỷ lại anh.
Lục Sâm giờ phút này vô cùng rõ ràng ý thức được mình có bao nhiêu khát vọng một câu "Thích".
Lúc đang thất thần, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, thanh âm không lớn, vừa lúc có thể nghe được.
Lục Sâm đứng bật dậy, bước nhanh tới mở cửa: "Như thế nào lại......"
Chưa nói xong lại đột nhiên im bặt, người đứng ngoài cửa không phải Quý Thức.
Lục Sâm thu hồi khóe môi đang mỉm cười, mặt vô biểu tình nhìn người trước mát, đúng là tên tiểu bạch kiểm lôi kéo Quý Thức ban sáng.
"Có chuyện gì không?"
Đường Xuyên dáng thon nhỏ, cười lên vô cùng đáng yêu, đôi mắt đen láy, so với Quý Thức một chút cũng không giống nhau.
Lục Sâm âm thầm so sánh, cảm thấy không có bất kỳ ai có thể so sánh được với đôi mắt khẽ nhếch lên kia, ai cũng đều kém rất xa.
Đường Xuyên nhìn vào trong phòng thăm dò: "Lục tổng, em có chút việc tìm ngài, có thể vào trong không?"
Biểu tình như có chút khó xử. Lục Sâm không nghĩ nhiều, nghiêng người cho cậu bước vào.
"Chuyện gì?"
Không nghe được câu trả lời, Lục Sâm nghi hoặc quay đầu lại nhìn thấy Đường Xuyên dùng vẻ mặt ngượng ngùng nhìn anh.
"Lục tổng, ngài như thế nào...". Đường Xuyên bước lên một bước, thiếu chút nữa đã là bám vào trên người Lục Sâm "Không phải ngài bảo em tới đây sao?"
Lục Sâm nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chóng tránh thoát khỏi đôi tay kia, nhíu mày hỏi: "Tôi nêu cậu tới lúc nào?"
Đường Xuyên sờ sờ mũi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Sâm: "Ban ngày a, em cùng với Quý ca nói chuyện, ngài đột nhiên kéo Quý ca, trước khi đi còn liếc mắt nhìn em một cái, không phải muốn bảo em tối nay đến tìm ngài sao?"
Lục Sâm có chút đau đầu, mỏi mệt nói: "Cậu lý giải sai rồi, tôi không có ý này, cậu nhanh ra ngoài đi".
"Vậy cũng không sao, ngài có thể nếm thử một chút".
Lục Sâm lạnh nhạt cự tuyệt: "..... Không được".
"A, vì sao?" Đường Xuyên có chút nghi hoặc, nhỏ giọng lẩm bẩm "Mình vì sao lần nào cũng thất bại..."
Mỗi lần?
"Còn có ai?"
"Quý ca a". Đường Xuyên đột nhiên ghé sát vào, bát quái nói: "Em theo đuổi Quý ca đã lâu, anh ấy thế nào cũng không chịu chạm vào em".
Tên tiểu bạch kiểm không biết trời đất này quả nhiên là câu dẫn Quý Thức.
Lục Sâm bội phục mình có thể nhìn rõ mọi việc.
"Cậu..." Lục Sâm không biết nên bày ra biểu tình gì, vừa sắp xếp từ, vừa gian nan hỏi: "Vì sao phải làm cái loại chuyện này?"
"Người đại diện của em bảo". Đường Xuyên đương nhiên trả lời "Ôm đùi mới có tài nguyên a".
Lục Sâm càng đau đầu, anh cảm thấy tiểu bạch kiểm này có chút thiếu tâm nhãn.
"Nhưng như vậy kỳ thật là không tốt..." Lục Sâm xoa xoa ấn đường "Cậu là diễn viên, lo diễn kịch tốt mới là quan trọng nhất, chờ lúc cậu giống như Quý Thức liền không lo không có tài nguyên".
Đường Xuyên "A" một tiếng, vẫn là bộ dạng mờ mịt ngây thơ, lẩm bẩm nói, "Nhưng Quý ca rất là lợi hại..."
Lục Sâm thở dài, không trông cậy vào việc có thể làm người lạc đường biết quay lại, một lần nữa mở cửa phòng ra nói: "Nhanh về đi".
Đang muốn xoay người, dư quang như thấy gì đó, Lục Sâm quay lại đối diện với khuôn mặt cười như không cười của Quý Thức.
Trong lòng lập tức thôi qua hai chữ viết hoa, bôi đậm: "XONG RỒI".
Lục Sâm còn chưa biết phải giải thích như thế nào, phản xạ có điều kiện mà muốn giấu Đường Xuyên bên trong cánh cửa đi. Không ngờ tiểu diễn viên kia lập tức bước ra, thấy Quý Thức liền ngẩn người: "Quý ca".
Lại phất phất tay với Lục Sâm: "Lục tổng, tái kiến".
Đường Xuyên thoải mái hào phóng đi, một chút cũng không nhận ra có chuyện gì không đúng, chỉ còn lại Lục Sâm có chút xấu hổ nhìn Quý Thức.
Lục Sâm vội vàng nói: "Anh và cậu ta không......"
"Hử". Quý Thức đột nhiên tiến thêm một bước, đưa một ngón tay chọc chọc ở ngực của Lục Sâm, cười tủm tỉm nói: "Năm phút, Lục tổng à, không được rồi nha".
Lục tổng: Tôi khổ thiệt mà, đã muốn cải tạo tiểu diễn viên lầm đường lạc lối, lại phải dỗ vợ đang xem náo nhiệt, còn bị nói không được......
# Hết chương 14