Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, Lục Sâm bị tiếng đập cửa đánh thức. Quý Thức vẫn còn đang ngủ, tay vòng trên eo anh, Lục Sâm cẩn thận xuống giường, mở cửa đã phát hiện là trợ lý của Quý Thức.
Trợ lý vẻ mặt không thể tin được, ngẩng đầu nhìn về phía bảng số trên cửa phòng, xác định mình không đi nhầm, liền hỏi: "Lục tổng? Ngài như thế nào..."
"Hư..." Buổi tối bị Quý Thức lăn lộn một hồi, anh căn bản không ngủ được bao nhiêu, lúc này còn có chút say ke, chưa tỉnh táo được "Quý ca của cậu còn đang ngủ, đừng đánh thức em ấy".
"À, Vâng". Trợ lý theo bản năng hạ giọng, ngơ ngác phụ khoa. Nhớ tới Quý Thức từng nói câu: "Quan hệ trên giường" kia, giờ này nhớ lại mới là được tận mắt chứng kiến.
Tuy rằng như bị đánh một cú trọng thương, nhưng trợ lý còn không quên mục đích mình tới đây.
"Chuyện là, Quý ca giữa trưa nay phải bay, Lục tổng ngài một lát nữa nhớ gọi anh ấy dậy, ngàn vạn không thể chậm trễ được".
Nói xong, trợ lý nhẹ nhàng đóng cửa lại, cả tâm trí như trôi dạt về cõi thần tiên mà rời đi.
Lục Sâm ngáp một cái quay về giường, một lần nữa đem quy kéo vào trong ngực, nhắm mắt lại... ngủ tiếp.
Một tiếng sau, Lục Sâm bị động tĩnh trong ngực đánh thức, mở mắt ra liền đối diện với ánh mắt vô cùng kinh ngạc của Quý Thức.
Quý Thức tránh thoát từ trong ngực anh, ngồi dậy với vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh: "Anh sao lại ở trên giường em?"
Lục Sâm khẽ cười một tiếng, đưa tay túm lấy cánh tay Quý Thức một cái. Quý Thức không kịp chống đỡ đã ghé vào trên người anh, ngửa đầu không thuận theo không cào mà nhìn anh chằm chằm.
"Như thế nào giờ quên sao, đêm qua ai gọi điện thoại cho anh vừa khóc vừa nháo đòi anh phải đến đây ôm em?"
Quý Thức không tin cái lý do này của anh, cảm thấy mình không có khả năng sẽ làm chuyện không có tiền đồ như thế, liền há miệng cắn trên vai Lục Sâm một cái cho hả giận.
Lục Sâm a một tiếng, nắm trên tóc cậu một cái: "Em là cẩu sao? Nóng nảy liền cắn người".
Quý Thức trả lời: "Anh thì có!"
Lục Sâm đè đè đầu cậu rầu rĩ cười rộ lên. Dù cách một tầng da thịt cậu cũng có thể cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, tiếng tim cũng truyền đến, trầm ổn mà có quy luật.
Quý Thức lẳng lặng nghe một lát mới không tình nguyện bò dậy, từ trong vali lấy ra một bộ quần sao vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lục Sâm nằm trên giường, nghe phía trong cửa truyền ra tiếng nước, có chút hoài niệm mùa hè điên cuồng năm đó.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Sâm lái xe đưa Quý Thức ra sân bay.
Trợ lý đi làm thủ tục đăng ký, Quý Thức mang khẩu trang chọt chọt di động, một ánh mắt cũng không thèm nhìn Lục Sâm.
Lục Sâm vô cùng bất mãn, đưa tay lấy điện thoại trong tay cậu đi: "Đừng chơi nữa".
Quý Thức ngẩng đầu nhìn anh, chỉ lộ ra một đôi mắt, hình như cười vô cùng vui vẻ: "Được a, vậy có thể chơi Lục tổng không?"
Lục Sâm nhướng mày, cúi đầu tới gần bên tai Quý Thức nói: "Lần sau sẽ cho em chơi".
Quý Thức cười ra tiếng, nhân lúc không ai để ý nhào tới véo eo Lục Sâm một cái, lại sợ bị trả thù mà náy mắt lui ra sau hai bước, kéo ra khoảng cách với người kia.
"Đến tết, đoàn phim của em có nghỉ không?"
"Cũng không tệ lắm, được nghỉ sáu ngày". Quý Thức hướng về trợ lý đằng kia vẫy vẫy tay, quay đầu hỏi: "Sao vậy, Sâm ca nhớ em à?"
Lục Sâm muốn gật đầu, muốn nói đúng vậy, muốn thừa nhận mình không muốn Quý Thức rời đi, dù là một người cũng không được. Nhưng lời nói đến bên miệng lại không biết tại sao lại thay đổi: "Nhớ em cũng phải có một lý do chứ. Hai ta có quan hệ gì đâu?"
Anh nói lời này là có tư tâm, chờ đợi Quý Thức có thể đáp lại anh. Nếu đúng như anh mong đợi, nhất định sẽ không chút do dự mà đáp ứng, lại tiếp tục nhịn xuống.
Nhưng anh cũng biết Quý Thức sẽ không nói, Lục Sâm đang giận lẫy, đợi người kia chủ động một lần. Nhưng Quý Thức sẽ nghĩ như thế nào? Có lẽ em ấy căn bản không muốn bước thêm một bước. Lục Sâm cũng không còn cách nào. Tính tình anh cứ so đo trẻ con, một bên muốn, một bên lại không chịu nói.
Quý Thức cười thu liễm lại, giọng có chút nhẹ, trả lời theo kiểu ba phải sao cũng được: "Anh nói sao thì là vậy đi".
Vấn đề lại bị vứt trở về.
Nhưng có lẽ, Quý Thức cũng đang đợi một đáp án.
Lục Sâm đứng một mình ở sân bay rất lâu mới trở về, lúc đến nhà trời đã tối sầm. Tính thời gian thì Quý Thức hẳn cũng đã đến đoàn phim rồi, đang muốn gửi một tin hỏi thăm chút tình huống, vừa mới lấy di động ra thì đã có một tin được gửi đến.
Là của Quý Thức.
Chỉ có một tấm hình, là hình chụp tấm vé Tết Âm lịch trở về.
# Hết chương 19