Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Xong việc, hai người nằm trên thảm trải sàn, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ bao phủ lên toàn thân, nhiệt độ vừa mới giảm xuống lại muốn ngoi đầu lên.
Nhưng cả hai đều không ai động đậy.
Quý Thức nâng tay lên cha đôi mắt bị hoảng đến có chút đau đớn. Lục Sâm quay đầu qua, sửa sửa tóc mái hỗn độn trên trán cậu, vừa định kéo tay ra đã bị Quý Thức nắm lấy.
Quý Thức khẽ hôn lên ngón tay của Lục Sâm, từng ngón từng ngón, cuối cùng nghiêng đầu cười với anh. Hàng mi dài rũ bóng xuống đáy mắt, vẻ mặt càng có vẻ thâm thúy.
Hầu kết Lục Sâm lăn lộn, giọng nói có chút trầm thấp: "Sao vậy?"
Quý Thức xoay người ghé vào bên người anh, nhéo nhéo vành tai: "Biểu hiện cũng tốt a, miễn cưỡng có thể xem là tốt nhất".
"Xem ra đây là có so sánh". Lục Sâm ra vẻ thương tâm, thấp giọng nói.
Quý Thức cười nhìn anh, không nói lời nào.
Lục Sâm có chút bất mãn: "Thật là đã từng làm? Anh là người tốt nhất trong bao nhiêu người?"
"Thật là ngại quá". Quý Thức vùi đầu vào hõm vai Lục Sâm, điều chỉnh tư thế thoải mái "Đệ nhất từ trên xuống hay từ dưới lên đều là anh, tự mình nghĩ đi".
Lục Sâm ôm nhẹ lấy vai Quý Thức, vuốt ve trên da thịt trắng nõn bóng loáng: "Tuy rằng không có tham chiếu, không thể so sánh, nhưng anh muốn nói rằng anh và em giống nhau".
Nói xong, anh nâng cằm Quý Thức lên, cúi đầu đặt lên một nụ hôn triền miên.
Khi môi răng tách ra, Lục Sâm nghe Quý Thức ở bên tai hắn kêu một tiếng "Sâm ca". Đây là lần đầu tiên Quý Thức kêu anh như vậy.
Từ hôm đó, mối quan hệ giữa hai người đã khác. Trước mặt người lớn, hai người vẫn là anh em hàng xóm thân thiết, nhưng lúc riêng tư, bọn họ lăn giường với nhau, dùng thân nhiệt an ủi lẫn nhau.
Mỗi góc trong nhà đều trở thành nơi ân ái, mãnh liệt quay cuồng như sóng triều, đem ái dục gắt gao đến khắc vào trong xương tủy.
Thanh niên tuổi trẻ tình cảm mãnh liệt, một khi bộc phát thì rất khó có thể khắc chế. Rất nhiều năm sau Lục Sâm nhớ đến hai tháng kia đều cảm thấy rất hoang đường. Anh chưa bao giờ biết bốn chữ "lau súng cướp cò" có thể xuất hiện thường xuyên đến vậy, nhưng nó rất chính xác với tình trạng hai tháng đó của Lục Sâm và Quý Thức, không biết tới kỳ, không hỏi đường đi.
Dường như lúc ở bên nhau, bọn họ cũng chỉ làm mỗi một việc này.
Thẳng đến khi kỳ nghỉ kia kết thúc.
Lục Sâm muốn tiếp tục đi du học, Quý Thức cũng muốn đến trường đại học báo danh. Hai người lúc bên nhau chưa từng tính đến chuyện tương lai, cả ngày ngập tràn trong đầu chỉ có tận hưởng lạc thú trước mắt cùng ấm no tư dâm, nhưng khoảng cách và thời gian xa xôi đã lôi bọn họ trở về với hiện thực.
Ngày từ đầu, Lục Sâm không lo lắng. Anh cảm thấy mình và Quý Thức thật sự rất hợp nhau, cũng vô cùng ăn ý. Chuyện chia lìa nhỏ không đáng kể này sẽ không gây ảnh hưởng bất kỳ chuyện gì đến quan hệ của họ.
Huống chi anh có thời gian liền có thể bay về, ở với Quý Thức một hai buổi tối lại quay lại đi học.
Nhưng mà dần dần vẫn có chút thay đổi.
Lục Sâm càng ngày càng bận, không thể đảm bảo mỗi tháng trở về một lần, đến cuối cùng hơn nửa năm bọn họ không gặp nhau.
Xa cách và mỏi mệt không thể tránh xuất hiện, điều này hầu như cặp đôi yêu xa nào cũng sẽ gặp phải. Lục Sâm có đôi khi nghĩ, vì sao mỗi lần đều là anh bay tới bay lui, vì sao Quý Thức chưa bao giờ bay qua đây gặp anh một lần.
Đảo mắt, một mùa hè lại đến. Kỳ nghỉ đến gần làm Lục Sâm vô cùng hưng phấn, thầm lên kế hoạch rất lâu kỷ niệm một năm quen nhau với Quý Thức. Một năm này tuy rằng vô cùng hạnh phúc, nhưng anh cảm thấy kỳ nghỉ này có lẽ là một mốc thay đổi.
Nhưng làm Lục Sâm không ngờ là Quý Thức lại đến.
Anh không kéo hành lý, đeo một cái balo to, dáng vẻ học sinh đến mười phần.
Lục Sâm một tay ôm Quý Thức vào trong lòng, có chút kinh ngạc hỏi: "Vừa mới nghỉ, sao em lại đến đây?"
Quý Thức ôm lại Lục Sâm: "Chờ không nổi".
Lục Sâm đã ước chừng nửa năm không thật sự đụng chạm đến Quý Thức, chỉ cách màn hình không thể có được độ ấm này, vì thế tối hôm đó anh gấp không chờ nổi đè Quý Thức dưới thân, dùng độ kịch liệt chưa từng có từ trước đến nay mà bức Quý Thức đến rơi nước mắt.
Quý Thức cũng phá lệ nhiệt tình đáp lại, so với trước đó đều là chủ động hơn. Tuy rằng cậu vẫn luôn phóng khoáng, nhưng Lục Sâm cũng có thể cảm nhận được thay đổi nhỏ này.
Khi mọi chuyện kết thúc cũng đã là rạng sáng, ngoài cửa một cơn mưa tí tách tí tách nổi lên, không nhỏ không lớn lại làm người ta thấy rất phiền lòng.
Kỳ thật Lục Sâm cũng không rõ mình bực bội vì chuyện gì. Rõ ràng Quý Thức lúc này đang rúc trong ngực anh, thu liễm vẻ mị hoặc của bản thân, yên tĩnh ngoan ngoãn chưa từng có từ trước tới nay.
Ngay sau đó, anh biết nguyên nhân là gì.
Quý Thức động tác không đổi, tay ôm eo anh, nói nhỏ bên tay như muốn thổ lộ một lời âu yếm.
Nhưng lời cậu nói lại là: "Sâm ca, chia tay đi".
# Hết chương 7