Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói thẳng ra Khang Vũ Lan cũng không cảm thấy quá tức giận trước những lời của Lý Đại Mẫn, nhưng nhất thời cô bị những lời này làm cho á khấu, không trả lời được, cũng không có cách nào phản bác.
"Nếu có thể giải quyết chuyện cá nhân mạnh dạn, quả quyết như chuyện công việc của em thì sẽ tốt cả thôi." – Lý Đại Mẫn không cam tâm, nhất quyết châm dầu vào lửa.
Chẳng qua cô cùng Lý Đại Mẫn chỉ cùng nhau ăn vài bữa cơm, giao tình bằng hữu cũng là đủ rồi. Nhưng tư duy cả hay đều sâu sắc, không ngừng cân nhắc thời cuộc, thăm dò động tĩnh đối phương, yêu đương chưa phát sinh đã trở thành một trò chơi đấu trí.
Khang Vũ Lan trở lại nơi ở.
Cô cởi giày cao gót ra, ngửi thấy một mùi khí gas xông tới.
Cô nhanh chóng lao vào bếp, vặn chốt khóa gas, mở cửa sổ ra.
Nhất định là Lâm Tổ Ninh nấu mì tôm, nước sôi tràn hết ra nồi, tắt lửa xong còn không chịu khóa van bình gas lại.
Lâm Tổ Ninh đâu?
"Anh chết chắc!" – Thì ra, anh đang nằm trên ghế salon ngáy o o. Cô vặn tay anh một cái xem có bị bất tỉnh vì ngộp khí gas hay không.
Nào ngờ, anh bày ra bộ dáng vừa tỉnh mộng đẹp, uể oải ngáp một cái:
"Chuyện gì vậy? Em về rồi à?"
"Chẳng lẽ anh không ngửi được mùi gì lạ sao?"
"Mùi gì? Không có a!" – Lâm Tổ Ninh còn dùng mũi khịt khịt vài cái.
"Trì độn! Ngớ ngẩn!" – Anh mãi mãi thiếu đi sự sắc bén, tinh ý – tên nam nhân trì độn này sẽ làm cô bỏ lỡ cuộc đời mình mất!
Vũ Lan tiện tay nắm lấy cái gối, ném vào người anh một cái.
"Sao em lại nổi giận như thế? Anh không làm gì chọc đến em a!" – Lâm Tổ Ninh cho rằng cách tốt nhất để không phát động chiến tranh thế giới là nhường nhịn cô. Bách thiện, nhẫn vi tiên a! (ý nói trong trăm điều thiện, nhẫn nhịn là điều đi đầu)
Loại pháp bảo này không phải lần nào dùng cũng đều hữu hiệu. Giờ phút này anh nhường cô, lại càng làm cho lửa giận trong cô bộc phát.
"Anh muốn chết thì chết một mình đi! Tuyệt đối không được liên lụy đến em!" – Vũ Lan nổi giận đùng đùng, đóng cửa phòng "ầm" một cái.
Lâm Tổ Ninh cũng đã quen dần với chuyện này, anh lại ôm đầu ngủ tiếp.
Mặc dù sống chung một mái nhà, nhưng cả hai chỉ có một gian phòng. Ngày trước gắn bó bên nhau như keo sơn, dĩ nhiên sẽ không cần thành trì cố thủ. Cả hai cùng nhau chen thân trên chiếc giường lớn trong gian phòng nhỏ hẹp, ôm nhau ngủ mỗi ngày mỗi đêm, tình yêu cứ thế như dầu sôi lửa bỏng.
Đêm đến, Khang Vũ Lan còn gặp phải một cơn ác mộng:
Cô thấy mình cùng Lâm Tổ Ninh kết hôn, nuôi hai đứa bé, Lâm Tổ Ninh cột vào hông chiếc tạp dề vô cùng bẩn. Anh đứng trong phòng bếp vội vàng làm đồ ăn, còn bảo cô hôm nay mua một bao gạo, tăng giá lên 3 đồng, Đại Bảo đánh tiểu hài nhà bên một bàn tay, Tiểu Bảo tè ra quần ba lần..
Ác mộng!
Tuy cô rất nữ tính, nhưng cô không cho rằng một người chồng tốt, một người cha tốt – đối tượng mà bao người phụ nữ tha thiết, lại là một người đàn ông không có tiền đồ, khiến cô cảm thấy toàn thân muốn buồn nôn! Mà người đàn ông này lại ngày đêm sống cùng cô dưới một mái nhà dài tận hai năm!
Cô nói là làm, ngày thứ hai, dứt khoát dọn ra ngoài, sống tạm trong một gian phòng nhỏ.
Lâm Tổ Ninh phát sinh tai nạn, cô cảm thấy có chút bất an, cách một ngày sau, trước khi đi làm, cô đến thăm anh, không ngờ lại gặp phải bà mẹ "xảo trá đáng sợ" của Lâm Tổ Ninh – Lâm Chương Quỳnh Tử, chuyện này càng làm chuyện hai người chia tay trở nên buồn bã hơn, cũng vô tình hình thành một mối thù truyền kiếp sâu đậm giữa anh và cô.
* * *
Lúc này, Khang Vũ Lan đang cùng Lý Đại Mẫn ở một nhà hàng Pháp tại Đông Khu, cùng ăn một bữa tối đắt đỏ.
Lý Đại Mẫn gọi món ốc đồng nướng vì cô – nếu như cùng Lâm Tổ Ninh ăn cơm, cô sẽ lại vì anh mà gọi món.
"Nghe nói em đã chuyển ra ngoài?"
"Ồ? Tin tức truyền đi nhanh vậy à."
"Cũng không phải vì anh đó chứ?"
"Vì anh?" – Khang Vũ Lan cảm thấy câu hỏi này khiến cô không được thoải mái. Cho dù là nói đùa cũng làm tổn thương mặt mũi cô: "Anh cho rằng anh vĩ đại vậy sao?"
"Nói đùa thôi, Khang tiểu thư sao lại nổi giận chứ?" – Lý Đại Mẫn nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nói tó lại, anh rất thưởng thức chuyện em bỏ nước cờ này. Tiểu Lâm là đồng sự của anh, anh hiểu rõ cậu ấy. Loại cá tính đó, chỉ làm liên lụy đến em mà thôi."
"Chuyện quá khứ, nhắc lại làm gì.." – Khang Vũ Lan bắt đầu dùng dao nữa cắt món ốc đồng nướng. Thức ăn cao cấp nhất định phải khó cắt vậy sao? Thật vất vả ưu nhã mới kéo ra được một khối thịt ốc xoắn, cắn một cái, trời ơi, không phải là ngon bình thường đâu.
"Hương vị thế nào?"
Lý Đại Mẫn cười khanh khách đợi chờ được cô khen ngợi.
"Ừm.. rất ngon." – một nụ cười chuyên nghiệp vĩnh viễn có thể đi kèm theo bất kỳ lời nói dối nào.
Chủ đề bữa tối lại biến thành vấn đề nghiên cứu thuế khóa, phòng ốc.
Bởi vì Lý Đại Mẫn dùng xe đến chỗ công ty đón cô, nên xe của Khang Vũ Lan còn để ở gần công ty.
"Đưa em về nhà em còn đi lấy xe a!"
"Không vội." – Lý Đại Mẫn nói: "Anh chở em đi hóng mát một chút đã."
Kỹ thuật lái xe của Lý Đại Mẫn không tồi, anh đùa giỡn một chút:
"Anh cá với em, anh có thể chạy trên đường lớn hơn 100km/h a! Một tay lái xe, bình ổn dễ chịu, một tay khác sẽ ôm em không rời. Anh đây – lỡ như có tình huống khẩn cấp nào thắng gấp hoặc né tránh gì đó không được, anh sẽ thua em 10 vạn tệ!"
Cứ như vậy, bọn họ dạo quanh một vòng Bắc Hải, sau đó trở lại khách sạn sang trọng tại Đông Khu, Đài Bắc.
"Uống một ly cà phê, thấy sao?"
Tiến vào buồng trong, đương nhiên không chỉ là uống cà phê.