Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô sao có thể để Yểu Yểu sống chung với mình trong một căn nhà nhỏ chật chội được.
Khi lên đại học năm nhất, quy định nghiêm ngặt, sinh viên bắt buộc phải ở ký túc xá, nhưng đến năm hai thì thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy, ngay khi bắt đầu học kỳ hai năm nhất, Tề Yểu Yểu đã bắt đầu chú ý đến các căn hộ quanh khu đại học.
Chuyện này vốn dĩ để người khác lo liệu cũng được, vừa tiết kiệm thời gian lại tiện lợi.
Nhưng Tề Yểu Yểu không yên tâm.
Nàng cảm thấy việc mua nhà cũng giống như chọn quần áo vậy, mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, nàng phải tự mình cảm thấy thích, thấy hài lòng mới mua được.
Nàng đâu chỉ ở đó trong một khoảng thời gian ngắn.
Sao có thể tùy tiện để người khác mua thay?
Thế nên, Tề Yểu Yểu tự mình lo liệu, lần nào đi xem nhà cũng kéo theo Hứa Tri. Nếu Hứa Tri bận không đi được, nàng sẽ gửi đủ loại ảnh và video về các căn hộ cho cô ấy xem.
Về việc mua nhà, Hứa Tri thực ra nghĩ rằng chỉ cần thuê một căn gần trường là đủ.
Dù sao thì cũng chỉ mấy năm đại học, tốt nghiệp xong họ sẽ quay về Lê Hải làm việc.
Tề Yểu Yểu lại không đồng ý, nhà thuê làm sao có cảm giác gắn bó? Nhà cửa, loại tài sản bất động sản, đâu phải đồ tiêu dùng, cho dù sau này có mất giá thì cũng không mất nhiều.
Người ta còn mua ồ ạt để đầu tư nữa mà!
Họ chỉ mua một căn ở đây, lỡ sau này có họp lớp hay đi du lịch, có chỗ gọi là nhà, trong lòng sẽ thấy an tâm hơn nhiều.
Nghe Tề Yểu Yểu dùng từ "nhà" để chỉ căn hộ sắp mua, Hứa Tri bỗng cảm thấy xao động, không phản đối nữa mà thu xếp thời gian cùng nàng đi xem qua mấy nơi.
Yêu cầu của Tề Yểu Yểu là vị trí đẹp, tầng cao, một thang máy chỉ phục vụ một căn hộ, không gian riêng tư tuyệt đối, còn lại thì phải hợp với sở thích.
Nhà mới hay nhà cũ không quan trọng, nàng nhất định sẽ thuê đội thiết kế nội thất chuyên nghiệp để trang trí theo ý mình.
Ít nhất phải có một phòng sách cho Hứa Tri, một phòng vẽ và phòng múa cho nàng.
Phải có một căn bếp rộng lớn nhưng không theo kiểu mở, một phòng ăn rộng rãi. Trong phòng ngủ chỉ cần có một phòng thay đồ lớn.
Quần áo của nàng sẽ để chung với Hứa Tri.
Còn phải có một phòng tập thể dục, Hứa Tri không thích vận động, nàng phải tìm cách kéo cô ấy tập cùng. Nếu mua được căn penthouse, thì tốt nhất là có thêm hồ bơi ~!
Những điều này Tề Yểu Yểu đều đã thảo luận qua với Hứa Tri.
Hứa Tri thấy kế hoạch của công chúa nhỏ rất đẹp đẽ, nhưng thực hiện thì e là hơi khó, nếu không thì mấy tháng qua sao vẫn chưa chọn được.
Gần đây còn căng thẳng hơn.
Có lẽ vì sắp đến kỳ nghỉ, chuyện mua nhà lại càng thêm gấp rút, Tề Yểu Yểu ngày nào cũng ra khỏi nhà từ sớm đến tối mịt mới về.
Thường thì họ chẳng có cơ hội ăn cơm cùng nhau.
Hứa Tri tìm thời gian để an ủi Tề Yểu Yểu, nói rằng chuyện mua nhà cũng phải tùy duyên, không thể cưỡng cầu, như câu "chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạc nhiên hồi thủ, na nhân dã tại đăng hỏa lan san xứ."
(dùng để chỉ những điều mà ta tìm kiếm rất lâu nhưng không thấy, đến khi ta từ bỏ thì lại tình cờ phát hiện ngay gần bên mình.)
Tề Yểu Yểu không rõ có nghe lọt tai không, chỉ thấy mỗi lần đối diện ánh mắt cô ấy là nét mặt đượm buồn, nhắc đến chuyện này là thở dài ai oán.
Hứa Tri chỉ có thể nghĩ cách khác để chuyển sự chú ý của Tề Yểu Yểu, liền hỏi cô ấy đã chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ thế nào rồi.
Tề Yểu Yểu lập tức nói: "Cậu đừng nói nữa!!"
Hứa Tri không nhịn được bật cười.
Ngày trước Thất Tịch, sinh viên năm nhất bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Ngay hôm đó, Tề Yểu Yểu nằm dài trong ký túc xá ngủ say, làn da trắng của nàng nổi bật hẳn lên với quầng thâm nhẹ dưới mắt.
Biết bạn gái mình đã "hao tâm tổn sức" quá lâu, Hứa Tri khi bước vào phòng đã cẩn thận bước nhẹ để không làm phiền.
Chuyện mua nhà, Hứa Tri thật sự có lòng mà không đủ sức.
Những căn nhà mà Tề Yểu Yểu dẫn cô đi xem, căn nào cũng thấy tốt, nhưng công chúa nhỏ của cô lúc thì xem xét kỹ lưỡng, lúc thì tìm ra chỗ này chỗ kia không vừa ý.
Hứa Tri cảm thấy, có lẽ trên thế giới này, thứ duy nhất khiến Yểu Yểu hài lòng chắc chỉ có mỗi mình cô thôi.
Dù nghĩ vậy có hơi tự mãn...
Nhưng Tề Yểu Yểu chưa bao giờ che giấu sự yêu thích và tôn sùng đó khi đứng trước mặt cô.
Hứa Tri mở máy tính, xem qua vài căn nhà, nhưng rất nhanh cảm thấy đau đầu, đành chuyển hướng suy nghĩ.
Cô không thể giúp Yểu Yểu trong chuyện nhà cửa, nhưng ngày mai là lễ Thất Tịch – lễ tình nhân.
Cô có thể lập một kế hoạch chu đáo.
Yểu Yểu bận rộn với chuyện nhà cửa, chắc chắn quên béng mất ngày mai là Thất Tịch rồi.
Nếu không, cô ấy đã ồn ào đòi đi hẹn hò từ mấy ngày trước.
Dựa vào sở thích của Tề Yểu Yểu, Hứa Tri dành hơn một giờ để lập ra một "Kế hoạch hẹn hò Thất Tịch".
Một năm qua học ở đây, cả hai đã thường xuyên ra ngoài hẹn hò.
Nơi nào vui, nơi nào phong cảnh đẹp, nơi nào được các cặp đôi yêu thích nhất, Hứa Tri đều đã có chút kinh nghiệm.
Sau khi hoàn thành kế hoạch, Hứa Tri duỗi người, đi tắm nhanh rồi cũng nhẹ nhàng lên giường ngủ bù.
Hồi đầu học kỳ hai năm nhất, Hứa Tri đã xin chuyển ký túc xá, đến giờ hai người đã ở chung phòng gần năm tháng. Mặc dù đã công khai với mọi người, nhưng ở trong phòng, cả hai vẫn rất ý tứ, không có những hành động quá thân mật hay tình tứ khiến người khác khó xử.
Tề Yểu Yểu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, lúc đó đã hơn tám giờ tối, đèn đường bên ngoài đã bật sáng.
Nàng chống tay ngồi dậy để tỉnh táo, nhất thời không nhớ nổi hôm nay là ngày gì.
Cho đến khi phía sau vang lên tiếng đóng cửa.
Nàng quay đầu lại, thấy Tri Tri tay xách vài hộp đồ ăn mang về, mở cửa bước vào.
Vì kỳ nghỉ hè nên hai bạn cùng phòng khác đã về nhà, chỉ còn lại hai người họ ở lại để đi xem nhà.
Hứa Tri cười nói: "Tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc, xuống ăn cơm nào."
Tề Yểu Yểu dùng đũa gẩy gẩy món ăn trong hộp cơm của căng-tin.
Mặc dù trong trường có hơn hai mươi căng-tin, món gì cũng có, nhưng nàng vẫn nhớ những bữa cơm tự nấu cùng với Tri Tri ngày trước hơn.
Không sao. Sắp rồi, sắp đến rồi!
"Ngày mai còn xem nhà không?" Hứa Tri hỏi trước về lịch trình của Tề Yểu Yểu, trong lòng đã mặc định là cô công chúa nhỏ đã quên ngày mai là Thất Tịch rồi.
"Xem chứ!"
Hứa Tri ngẩn người.
Không biết có phải vì vừa có một giấc ngủ dài không, mà so với dạo gần đây, thần sắc của Tề Yểu Yểu rõ ràng thoải mái hơn nhiều, nàng cười tít mắt nhìn Hứa Tri và nói: "Ngày mai là lễ tình nhân, mình sẽ đi chơi trước, tối về xem nhà sau ~"
Hứa Tri: "Xem nhà buổi tối sao?"
Tề Yểu Yểu chu môi: "Là hẹn với người ta tối xem mà, chẳng lẽ cậu muốn lãng phí thời gian hẹn hò quý giá của mình vào ban ngày sao?"
Hứa Tri cúi đầu ăn miếng mì, thầm nghĩ thời gian hẹn hò buổi tối cũng quý giá không kém, thậm chí còn quý hơn.
Nhưng Tề Yểu Yểu đã nói vậy, Hứa Tri đành thuận theo cô ấy, nhường nhịn: "Được, vậy thì sau khi ăn tối xong chúng ta sẽ đi xem nhà."
"Không cần, không cần đâu." Tề Yểu Yểu đáp: "Nhà đó gần lắm, khi mình kết thúc hành trình hẹn hò, mình ghé qua xem một chút, rồi mới đi ăn tối."
Hứa Tri thấy lịch trình của Tề Yểu Yểu có chút lạ lùng, tại sao lại phải chen xem nhà vào giữa buổi hẹn hò của hai người chứ?
Nhưng Tề Yểu Yểu đã kiên quyết, cô cũng chỉ biết đồng ý.
Sáng hôm sau, hai người dậy từ rất sớm.
Tháng bảy là mùa nóng nhất của thành phố này. Tháng bảy, tám, chín, mười đều nóng.
Thành phố này chỉ có mùa hè và mùa đông, không có xuân thu.
Hứa Tri dậy sớm tắm rửa, thay đồ, sau đó đi mua bữa sáng. Khi quay về, cô thấy Tề Yểu Yểu ngồi trước bàn trang điểm.
Vốn đã rất xinh đẹp rồi, Hứa Tri cảm thấy những món mỹ phẩm đắt tiền kia chỉ có tác dụng tô điểm thêm mà thôi.
Hứa Tri vẫn luôn cho rằng Tề Yểu Yểu không trang điểm trông còn đẹp hơn.
Và cũng thuận tiện hơn khi hôn.
Điều làm Hứa Tri ngạc nhiên là hôm nay Tề Yểu Yểu không thay nhiều bộ đồ như thường lệ, cô ấy mở tủ quần áo và chọn ngay một chiếc váy đã phối sẵn từ trước.
Chắc là váy mới mua, Hứa Tri chưa bao giờ thấy cô ấy mặc nó trước đây.
Dù hai người đã làm những chuyện thân mật hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng khi thấy Tề Yểu Yểu thay đồ, Hứa Tri vẫn vô thức lảng tránh ánh nhìn.
"Tri Tri, kéo khóa giúp mình với."
Hứa Tri đáp nhẹ một tiếng, đứng dậy giúp cô ấy kéo khóa váy ở bên hông lên.
Vòng eo của Tề Yểu Yểu mảnh khảnh đến nỗi gần như có thể dùng hai bàn tay ôm trọn. Hứa Tri không thể chỉ đơn thuần kéo khóa váy, cô cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô ấy, hỏi: "Có muốn đội mũ không?"
"Không, không đội!" Tề Yểu Yểu lập tức đáp: "Sẽ làm hỏng kiểu tóc của mình mất!"
Hứa Tri bật cười.
...
Buổi tối hai người bớt đi vài hoạt động trong lịch trình, và họ hẹn hò theo kế hoạch của Hứa Tri.
Đầu tiên, họ ghé thăm bảo tàng hải dương học, sau đó cầm một quả bóng bay hình cá heo nhỏ đến cửa hàng trang sức để mua vài món kỷ niệm xinh xắn. Khi xem phim, bóng bay suýt chút nữa bay mất, may mà Hứa Tri phản ứng nhanh, nắm kịp lấy dây.
Tề Yểu Yểu sợ hết hồn, vội bảo Hứa Tri buộc dây bóng bay vào ngón tay mình.
Hai người đến phố tình nhân ngắm hoa anh đào, thấy một người bán hoa bên đường, Hứa Tri mua một vòng hoa rồi từ từ gắn từng bông lên, kết thành chiếc vòng hoa đội lên đầu Tề Yểu Yểu.
Công chúa nhỏ lúc này lại không phiền việc chiếc vòng ảnh hưởng đến kiểu tóc nữa.
Tề Yểu Yểu hừ hừ trong vẻ đắc ý, dù tay ôm lỉnh kỉnh đủ thứ quà tặng lạ kỳ, nhưng vẫn là người nổi bật nhất trên phố.
Buổi chiều trời nóng, cả hai ghé vào tiệm trà sữa ngồi hơn một giờ rồi mới đi xem nhà.
Trước khi xem nhà, Tề Yểu Yểu gọi điện thoại xác nhận giờ giấc với người cho xem.
Căn nhà nằm trong một khu chung cư cao cấp.
Tầng trên cùng.
Khi bước vào thang máy, Hứa Tri vẫn thắc mắc, người dẫn họ xem nhà đâu, sao không thấy?
Tề Yểu Yểu bảo có lẽ người kia còn đang trên đường, vì họ ở khá gần.
Cũng có thể người đó đã ở trên tầng chờ sẵn rồi, ai mà biết được.
Dù sao nàng cũng đã đến đây trước rồi, quen đường đi lối lại.
Tề Yểu Yểu nói: "Mình thấy căn này khá ổn, nhưng không biết cậu có thích không."
Hứa Tri nắm tay cô ấy, cười nói: "Chỉ cần cậu thích, thì mình cũng thích."
Cô không có yêu cầu gì nhiều. Từ khi có ký ức, cô đã quen với việc sống trong những căn hộ nhỏ, cũ, tồi tàn.
Ngôi nhà mà công chúa nhỏ đã chọn chắc chắn không thể tệ.
Chỉ là, Hứa Tri thầm mong căn nhà mà Yểu Yểu mua có thể nhỏ một chút.
Dù sao thì, chỉ có hai người bọn họ.
Cô hy vọng rằng sau này khi cả hai cùng sống chung, dù là học hành, làm việc, hay nấu nướng, cô chỉ cần quay đầu lại là có thể thấy Yểu Yểu.
Nhưng mong muốn này thật quá đáng.
Cô sao có thể để Yểu Yểu sống chung với mình trong một căn nhà nhỏ chật chội được.
Thang máy lên đến tầng trên cùng.
Tầng áp mái, mỗi tầng chỉ có một căn hộ rộng thênh thang.
Chỉ cần nhìn cấu trúc này, Hứa Tri đã biết giá căn nhà này chắc chắn đắt khủng khiếp.
Đến trước cửa, Tề Yểu Yểu đưa chìa khóa cho Hứa Tri, giả vờ cúi đầu loay hoay với chiếc túi xách: "Tri Tri, cậu giúp mình mở cửa được không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");