Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, luôn luôn không thích quan tâm người khác, Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái chủ động bắt chuyện với anh trước. Cảm xúc của anh bị cô thấu hiểu, anh có chút kinh ngạc nhìn cô.
Anh quả thực không vui, thừa lúc mẹ cùng viện trưởng nói chuyện với nhau, anh ngồi ở trên bậc thềm này ngẩn người. Anh giật giật cánh môi, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên một tiếng nói không hề báo trước ngắt lời bị nén trong cổ họng không nói ra được.
“Tâm Nhu, chúng ta đi thôi.”
Cô gái xinh đẹp ngoái đầu nhìn thoáng qua, nói: “Mẹ, con tới liền.”
“Anh trai, em đi đây. Em tên Thủy Tâm Nhu, hy vọng lúc em về nước còn có thể gặp anh. Có điều, khi đó anh nhất định phải vui vẻ a…, cuộc sống sẽ tốt đẹp, chuyện không vui đều sẽ qua đi.”
Thủy Tâm Nhu nở nụ cười ngọt ngào với Đường Diệc Sâm, sau đó cô xoay người bỏ đi.
Ngóng nhìn bóng dáng màu trắng uyển chuyển, Đường Diệc Sâm nắm chặt sô cô la trong lòng bàn tay. Từ giây phút đó, anh nhớ kỹ cô tên là Thủy Tâm Nhu, anh nhớ kỹ nụ cười ngọt ngào của cô, anh nhớ kỹ đôi mắt biết nói chớp to kia của cô, anh góp nhặt toàn bộ về cô.
Cô ở nước ngoài đạt giải thưởng gì, cô thích cái gì… Anh đều biết!
Cô đi rồi, anh mở giấy gói sô cô la, bỏ sô cô la vào trong miệng, trơn trơn mềm nhẵn, trong chua chua có một chút ngọt ngào thấm vào trong lòng. Vừa vào miệng liền tan ra, là sô cô la đen, người bình thường đều thích vị quả phỉ, khẩu vị của cô rất độc đáo.
Anh nhớ kỹ cô, nhưng cô lại quên anh, thậm chí cũng không biết tên anh là gì.
Bàn tay to ẩn chứa thâm tình nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Thủy Tâm Nhu, trên khuôn mặt tuấn tú cùng ánh mắt Đường Diệc Sâm đều là nhu tình quyến luyến.
Tề Duệ hỏi anh muốn bôi thuốc sát trùng lên miệng vết cắn không, anh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối. Chỗ ấy còn có hơi thở tàn nhẫn của cô, mặt trên còn có mùi hương của cô, anh không muốn quên đi.
Môi mỏng khêu gợi hôn lên dấu răng đỏ sậm, Đường Diệc Sâm thương tiếc khẽ vuốt qua, chậm rãi, mũi anh kề sát.
Ánh mắt chậm rãi nhắm lại, anh không dễ dàng khóc vậy mà lại chảy xuống hai dòng nước nóng ẩm…
Lớn như vậy, anh chưa bao giờ oán hận bản thân uỷ khuất thế nào, mà giờ phút này, trái tim của anh thật khó chịu, thật sự khó chịu.
Giống như ép anh cũng sắp không thở nổi!
—————————
Trong lòng không thoải mái, khuôn mặt tuấn tú đen thui của Phí Lạc cũng cực kỳ lạnh lẽo, môi mỏng khêu gợi cũng mím chặt!
Chỉ tới khi thấy Thuỷ Tâm Nhu thay đồ bệnh nhân sạch sẽ, từ phòng giải phẫu đẩy về phòng bệnh VIP, đôi mắt lãnh ngạnh kia của anh mới lấp đầy sự dịu dàng.
Chết tiệt, Đường Diệc Sâm rốt cuộc đã làm cái gì, Nhu Nhu làm sao có thể sảy thai rồi hả?
Hai tay theo bản năng nắm chặt thành hình quả đấm, không tự giác run rẩy, khớp ngón tay đều đã trở nên trắng bệch. Thất thần đứng một hồi, kéo ghế dựa ra, Phí Lạc ngồi trước giường bệnh Thủy Tâm Nhu, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, khóe mắt vẫn còn nước mắt, mi tâm nhíu chặt, cô thương tâm đến cỡ nào rồi!
Lòng anh thật sự rất đau!
Di động của cô đến giờ cũng không reo, Đường Diệc Sâm thật sự không để ý tới cô sao?
Khốn kiếp chết tiệt, nếu để cho anh biết Nhu Nhu vì anh ta mới biến thành bộ dạng này, anh sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Phí Lạc đau lòng lại thương tiếc vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của Thủy Tâm Nhu, nhẹ nhàng an ủi lau đi nước mắt nơi khoé mắt cô. Không biết ngủ bao lâu, thân thể mảnh khảnh trên giường đột nhiên động đậy.
Sau khi chớp mí mặt nặng trĩu, Thủy Tâm Nhu hốt hoảng mở mắt, mà trong nháy mắt tỉnh lại kia, cô lại vẫn cảm giác được bụng dưới rất đau, phía dưới lại còn chu đáo lót băng vệ sinh cho cô.
Vẻ mặt hoang mang cùng với mọi thứ hiện rõ trước mắt cũng không làm cô hiểu rõ tình hình, cô đang ở bệnh viện sao? Cô ngửi được mùi thuốc sát trùng.
“Nhu Nhu… em tỉnh rồi, đừng lộn xộn, bác sỹ nói em phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Phí Lạc… em rốt cuộc bị sao vậy? Em sao lại ở bệnh viện?”
Nhìn Thủy Tâm Nhu yếu ớt như đóa hoa lay động trong mưa gió, Phí Lạc có phần không đành lòng nói ra miệng. Anh nhìn ánh mắt bức thiết muốn biết của cô, do dự vài lần, mới chậm rãi nói: “Nhu Nhu, em mang… anh ta… không biết hai người phải làm ba mẹ sao?”
Rũ mí mắt, không nhìn thẳng Thủy Tâm Nhu, dừng một chút, Phí Lạc khó khăn nói tiếp: “Con của hai người.. thật xin lỗi, anh đến chậm, lúc đưa em tới bệnh viện, bác sĩ nói đã bị sẩy, chỉ có thể giải phẫu phá bỏ. Là anh ký giấy đồng ý, bảo vệ người lớn! Anh cũng không gọi điện cho Đường Diệc Sâm, em xem… muốn gọi anh ta tới hay không?”
Tiếng nói vừa ngừng, Phí Lạc nâng mắt, anh thấy được nước mắt tràn đầy trong mắt Thủy Tâm Nhu, cô không khóc, lại nở nụ cười. Cô không biết cô cười khó coi đến cỡ nào sao? Nó rất xấu a!
“Nhu Nhu, hai người sao vậy? Đừng khóc, cũng đừng cười, đừng làm khó chính mình. Bác sỹ nói con sau này sẽ có, nếu không anh hiện tại gọi điện cho anh ta qua đây cùng em nhé.” Nói xong, Phí Lạc lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
“Phí Lạc, đừng gọi, em không muốn gặp anh ấy… Hu hu hu…” Giọng nói Thủy Tâm Nhu run rẩy, khóc nức nở, nước mắt thương tâm lập tức tràn mi mà ra.
Nói là không được khóc, không được tiếp tục chảy nước mắt, cô thật sự không ra sao, vừa nhắc tới Đường Diệc Sâm, cảm xúc khổ sở của cô liền tuôn trào.
Bả vai yếu ớt không ngừng run rẩy cho thấy bi thương khó nén, Phí Lạc như bị cuốn hút vào trong bi thương của cô, ngực cũng trở nên nặng nề, trái tim của anh cũng trở nên đau nhói.
“Được được được… Anh không gọi, anh ở đây cùng em.” Rút mấy tờ khăn giấy, Phí Lạc vội vàng giúp Thuỷ Tâm Nhu lau nước mắt nước mũi.
“Phí Lạc… cảm ơn anh.”
Thủy Tâm Nhu ngằm nghiêng người đưa lưng về phía Phí Lạc, cô luôn luôn kiêu ngạo như thế, lúc này, cô thực không muốn để cho anh thấy bộ dạng yếu đuối của cô.
“Em nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ nữa… Em còn có anh. Nếu em không muốn nói, anh cũng không hỏi.”
Đột nhiên phòng bệnh trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc thút thít của Thủy Tâm Nhu, tiếng mũi sụt sịt ngắt quãng. Thật lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Phí Lạc, phiền anh sáng sớm mai thay em báo cảnh sát, tối hôm qua ở trên đường em bị một chiếc xe máy cướp túi xách, bên trong có giấy tờ, còn có chi phiếu.”
“Được, sáng mai anh báo.”
“Em và Đường Diệc Sâm… Anh ta là tên khốn nạn, em muốn ly hôn với anh ta. A… đứa bé, không có cũng được, hức ….” Cho dù khoé miệng nở nụ cười tươi đau khổ chua xót, hốc mắt Thuỷ Tâm Nhu cũng không thể ngăn cản nước mắt khó chịu đau đớn kịch liệt tràn ra, chảy qua gương mặt cô, nhỏ lên trên gối đầu.
“…”
“…”
Trong phút chốc, tất cả mọi người trầm mặc.
Phí Lạc biết cho dù chính mình nói gì đều không thể lấp được vết thương trong tim Thuỷ Tâm Nhu, anh càng an ủi, cô kiêu ngạo chỉ càng thêm thương tâm. Cô không nói rõ, anh cũng đoán được cô vì chuyện gì mà thương tâm như thế, nhất định Nhu Nhu đã biết chuyện xấu xa anh ta làm rồi.
Đường Diệc Sâm thật cực kỳ đáng chết, anh thật sự hối hận ba năm trước đây sao lại không đánh chết anh ta.
Buổi tối này chỉ sợ là một đêm muộn phiền không ngủ, không chỉ có bọn họ không ngủ, còn có rất nhiều người ngủ không được, có lẽ là vì nhớ, có lẽ là vì quá hưng phấn thôi!
———————-
Hội nghị thường kỳ kết thúc, Đoạn Vô Ngân cùng Nguyễn Hàm lần lượt đi vào văn phòng Đường Diệc Sâm.
“Sam, tay anh sao vậy?” Ánh mắt giảo hoạt hưng trí vô cùng liếc khuôn mặt tuấn tú có chút trầm của Đường Diệc Sâm, lúc họp ánh mắt sắc bén của Nguyễn Hàm đã sớm lưu ý dấu răng dễ chú ý trên tay phải của anh.
Không chỉ có như vậy, buổi sáng hôm nay anh cũng không cạo râu, râu ria trên cằm rất dài.
Gợi cảm phóng túng không kiềm chế được, anh chính là đẹp trai khó tin như thế, chỉ bình tĩnh nhìn anh, cô liền có cảm giác tim đập thình thịch, giống như lúc trước khi cô lần đầu tiên thấy anh.
Được lắm, bọn họ rốt cuộc trở mặt rồi!
Khẳng định không có người phụ nữ nào chịu được người đàn ông mình yêu đối xử với mình như thế, huống chi người kia là Thủy Tâm Nhu kiêu ngạo. Mừng thầm, ánh mắt Nguyễn Hàm cũng lấp lánh sáng.
“Không có gì, chút vết thương nhỏ mà thôi, tối hôm qua lúc gọt táo không cẩn thận.” Đường Diệc Sâm trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
“À… vậy về sau anh cẩn thận một chút, lát về để cho chị dâu giúp anh bôi thuốc, rất nhanh sẽ khỏi.”
Đường Diệc Sâm không nói, trong mắt anh hiện lên chút cảm xúc không vui.
“Em còn có chuyện phải làm, ra ngoài trước, các anh nói chuyện đi.” Khoé miệng quét xuống nụ cười nhạt hứng thú, Nguyễn Hàm uyển chuyển bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Cuối cùng, cô vẫn cực kỳ thức thời thay bọn họ đóng cửa lại.
Nghe được tiếng cửa đóng, Đường Diệc sâm rốt cuộc đặt câu hỏi: “Vô Ngân, tra được chưa?”
“Tra được rồi, ngoài email nặc danh gửi cho chị dâu ra, địa chị IP này cũng khớp với địa chỉ email.”
“Email nặc danh này là ai gửi cho cô ấy?”
“Địa chỉ IP là Thương mại điện tử Hoàn Vũ, do phòng thư ký Tổng giám đốc gửi ra.”