Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lần này, cô nhất định có thể gỡ vốn, ngay cả tiền vé may bay cũng có thể thắng lại. Đôi mắt đẹp như nước hiện lên một tia giảo hoạt, giọng rống lên của Thủy Tâm Nhu không khỏi hạ thấp một chút, nhẹ nhàng một chút, không còn chanh chua, lạnh lẽo cứng rắn như vậy rồi.
“Barca có Messi, Real Madrid có CR7, em chắc chắn Barca nhất định có thể thắng Real Madrid sao? Em ngây thơ quá rồi.” Đường Diệc Sâm khiêng Thủy Tâm Nhu đi, không chút do dự.
“Barca vừa vào trận đã dẫn bóng rồi, tinh thần của bọn họ rất tốt, bọn họ nhất định có thể thắng Real Madrid. Đường Diệc Sâm, khốn kiếp, anh tới tuyệt đường tiền tài của tôi, mau thả tôi xuống!”
Vô vọng vay tiền, Thủy Tâm Nhu tức giận vô cùng giơ quả đấm đánh Đường Diệc Sâm, cũng lớn tiếng kêu gào.
Đường Diệc Sâm hơi mím môi, cảm xúc trầm mặc không chút dao động, anh nhét Thủy Tâm Nhu vào trong chiếc xe Bentley đang chờ anh ở phía trước. Anh tìm cô ròng rã cả một tháng rồi, anh há có thể tùy tiện thả cô xuống, anh không cho phép cô lại chạy thoát khỏi anh.
—————–
Trở lại phòng tổng thống trong khách sạn, Đường Diệc Sâm trực tiếp ném Thủy Tâm Nhu lên chiếc giường lớn kia, trong lúc cô giãy dụa muốn bò dậy, thân thể cao ráo thẳng tắp của anh áp xuống. Anh đặt cô dưới thân, một mực khóa chặt. Chóp mũi anh lấn tới gần khuôn mặt cô, khóe môi lướt qua một chút không đứng đắn, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Theo phản xạ, Thủy Tâm Nhu chống tay lên lồng ngực Đường Diệc Sâm, muốn giãn khoảng cách với anh. Chớp đôi mắt to ngập nước, cô rõ ràng nhìn thấy hai đóm lửa giận nhảy nhót trong mắt Đường Diệc Sâm, trong lòng cô không hiểu sao lại run sợ.
Hàng mày đẹp không tự giác nhếch lên, “Đường Diệc Sâm tôi có phòng khách sạn của mình, không làm phiền anh rồi. Cho dù bây giờ tôi không có tiền, nhưng tôi có thẻ, tôi có thể quẹt thẻ, không đến mức lưu lạc tới Luân Đôn làm ăn mày.”
Đôi mắt giảo hoạt chớp động, Thủy Tâm Nhu giật giật, cô muốn chui ra ngoài từ dưới người Đường Diệc Sâm. Shit, cô cử động vài lần vậy mà bị anh áp chế không thể động đậy.
“…”
“Đường Diệc Sâm, tôi nói chuyện với anh anh không nghe sao? Lỗ tai anh điếc à? Tôi nói anh lập tức cút ngay!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tâm Nhu đỏ lên, đó là lửa giận rất không cam lòng.
Tên khốn vừa xuất hiện, sinh hoạt thanh tĩnh của cô lập tức thay đổi hoàn toàn, cô sao có thể không tức giận.
Chán ghét, đáng giận!
“Ừm, nghe thấy rồi, lỗ tai anh không điếc. Nhưng anh chính là không muốn cút ngay, có trời mới biết anh tìm em tìm tới phát điên rồi, em nói, anh nên bắt em làm sao bây giờ đây?” Đôi mắt sâu không lường được híp lại, Đường Diệc Sâm mang theo mong đợi xích lại gần mặt Thủy Tâm Nhu, hơi thở ấm áp của anh nhẹ lướt lên mặt cô ngưa ngứa.
Hơi thở thuộc về anh cường thế xâm lấn suy nghĩ của cô. Đôi mắt như báo săn nhìn chằm chằm giống như muốn bắn thủng cô, Thủy Tâm Nhu không tự chủ được lạnh run.
Cho dù là cách một lớp âu phục, cô có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng tới từ người anh, làm cho đôi bàn tay nhỏ kia của cô nóng đến hơi hoảng.
“Đường ai nấy đi không phải tốt rồi sao, bớt lo! À… anh ký thư thỏa thuận ly hôn chưa? Tôi quên nói với Dạ Vũ Dực, trên người tôi còn có tấm thẻ lúc kết hôn anh cho tôi, bây giờ tôi trả lại cho anh, hai chúng ta rõ ràng rồi.” Thủy Tâm Nhu nói xong đưa tay kéo lấy túi xách của cô.
Mở ra, đem tấm thẻ đen của Đường Diệc Sâm đưa tới trước mặt anh.
Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm chiếc thẻ đen kia, lửa giận trong mắt càng cháy mạnh, trán cũng hiện lên ba vạch đen.
“Anh không ký tên, chúng ta bây giờ vẫn là vợ chồng, em vẫn là vợ Đường Diệc Sâm anh, anh vẫn có thể ngủ với em một cách hợp pháp.”
Cùng với giọng nói kèm theo tức giận, răng môi nóng ướt rơi vào trên cổ Thủy Tâm Nhu gặm cắn, theo đường cong uốn lượn hướng xuống.
“Này này này… Đường Diệc Sâm, tôi đã ký xong rồi, tôi đồng ý ly hôn, anh không thể đối với tôi như vậy….”
“…”
“Ưm… tôi không có đồ thay, tôi muốn về khách sạn tôi ở…”
“…”
“Khốn kiếp, anh quá đáng rồi, anh chỉ biết ức hiếp tôi…”
Nghe giọng nói mang theo nức nở của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm từ đôi gò căng đầy ngước mắt lên nhìn chằm chằm cô, “Anh đã trả phòng cho em rồi, đồ của em cũng chuyển tới chỗ anh. Em không phải nói anh không yêu em sao? Không phải em nói anh rất dối trá sao? Cho nên, hiện tại anh sẽ chứng minh cho em xem… anh rốt cuộc có yêu em hay không?”
Ánh mắt tràn đầy dục vọng điên cuồng cộng thêm lửa giận khiến cho anh trông rất giống Satan đến từ bóng đêm.
“Tôi muốn ly hôn, anh không thể…” Thủy Tâm Nhu đáng thương nhìn Đường Diệc Sâm, khóe mắt nhiễm nước, bộ dáng cô mềm mại làm cho người ta không đành lòng hung hăng với cô, thương tiếc cùng yêu thương cũng không kịp.
Hừ, cô chính là muốn đóng vai kẻ yếu, tuyệt đối không cứng đối cứng với Đường Diệc Sâm.
Giọng nói hết sức kìm nén của Đường Diệc Sâm phóng thật sự dịu dàng, “Anh không ký tên, hôn này không phải còn chưa ly sao… Chúng ta vẫn có thể làm chút gì đó… Chúng ta phải làm vợ chồng một đời, anh không rời!”
“…”
Liếc mắt mong mỏi nhìn Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm bỗng dưng cúi đầu xuống chiếm lấy cánh môi cô, ôn nhu trằn trọc dây dưa triền miên…
Thủy Tâm Nhu sững sờ một phen, đợi tới khi cô từ trong cõi lòng thất thần phục hồi lại, cô muốn đẩy Đường Diệc Sâm ra đã không kịp rồi.
“Ưm ưm ưm…” Miệng bị chặn, giọng nói của cô cũng bị nuốt hết, Thủy Tâm Nhu đập lưng Đường Diệc Sâm ra hiệu cho anh dừng lại cút ngay.
Anh đối với cô như vậy, sao có thể chỉ nói dăm ba câu liền lừa gạt cho qua.
Đó nhưng là sỉ nhục của chị đây, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám tính toán với cô như vậy.
Ba năm trước đây, từ sau khi xảy ra vụ video clip nóng kia, không biết cô mất mặt thế nào, toàn bộ Hong Kong đều coi cô là người phụ nữ lẳng lơ, cơn tức này cô sao có thể cứ khinh địch nuốt vào như vậy.
Thật ngại quá, đến nay cơn tức này còn nghẹn trong cổ họng chị đây, nuốt cũng nuốt không trôi, hô hấp cũng cảm thấy không thông thuận. Tức giận từ chỗ nào đó trào ra, Thủy Tâm Nhu thừa dịp Đường Diệc Sâm đắm chìm trong dục vọng, cô nhấc chân hung ác đá anh.
“A…”
Trúng mục tiêu nào rồi, cô không biết, dù sao thấy Đường Diệc Sâm nhíu chặt lông mày là được. Thừa dịp anh bị đau kêu rên, Thủy Tâm Nhu giận dữ đẩy anh ra, cô lập tức bò dậy.
Bingo, người cô còn chưa nhảy xuống giường lại bị cánh tay dài của Đường Diệc Sâm tóm được. Lần này, anh tựa như con sư tử bị chọc giận, cực kỳ không ôn nhu xé rách quần áo của cô, hai tay cô bị anh khóa chặt trên đỉnh đầu.
“Đường Diệc Sâm, không muốn, tôi thích cái váy này…”
Lời nói Thủy Tâm Nhu còn chưa hết, váy đã bị Đường Diệc Sâm xé nát vụn.
“Ngày mai ông xã mua thêm váy mới cho em…”
“Đường Diệc Sâm, anh khốn kiếp, giở trò lưu manh…”
Khi da thịt trần trụi trắng nõn ánh vào mắt, còn chiếc áo ngực ren màu đen trước đây anh từng thấy, nhất thời, ánh mắt Đường Diệc Sâm ngay lập tức trở nên đen thui, không chút do dự vùi đầu vào. Dọc theo đường cong mỹ lệ không ngừng dao động.
Bàn tay gian xảo không ngừng lướt qua ngọc mỹ tinh tế lung linh, cảm nhận được cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay anh, còn có cảm giác lồi lên.
Đó là đến từ lòng bàn tay trái anh.
Đã một tháng, vết thương trên tay anh hẳn là lành rồi, vết lồi đó chắc là do chiếc sẹo kia.
Không tự chủ được Thủy Tâm Nhu sững sờ, cô bình tĩnh nhìn Đường Diệc Sâm kiêu ngạo điên cuồng.
Ngón tay cái miết miết ướt át, một tay kia tà tứ từ từ di chuyển xuống…
Thình lình đầu ngón tay thăm dò vào chốn đào nguyên, vân vê nụ hoa, tùy ý hái mật hoa bên trong, nồng nàn đến không thể chịu nổi sự khiêu khích mong manh.
Thủy Tâm Nhu theo bản năng kinh hô một tiếng, cô triệt để từ trong ngây ngốc lấy lại tinh thần, khép chân lại.
“Mở ra!” Anh híp mắt ra lệnh.
Có trời mới biết anh nhớ nhung cô thế nào, nếu hiện tại dừng cương trước bờ vực sẽ muốn mạng người.
“Tôi không.. anh không thể… tôi muốn ly hôn với anh…”
“Anh nói lại lần nữa, mở ra!” Đôi mắt sâu giống như báo săn giận dữ, giọng điệu Đường Diệc Sâm cũng vô cùng cường ngạnh.
“Không…”
Cùng lúc với giọng nói lãnh ngạnh của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm cường thế tách ra, cũng đi vào.
“Đường Diệc Sâm… anh khốn kiếp…” Cô mảnh mai gọi, mười ngón tay găm sâu vào cánh tay anh.
Cùng với bá đạo làm càn của anh, Thủy Tâm Nhu nhíu chặt mi tâm, thân thể cũng đột nhiên cứng ngắc. Đường Diệc Sâm đột nhiên chấn động, giật mình phẫn nộ và mất khống chế, anh cố nén đứng im bất động.
“Bà xã, thả lỏng, ông xã sẽ thật nhẹ nhàng, ngoan…” Giọng nói tràn đầy mê hoặc vang lên bên tai Thủy Tâm Nhu.
Không hề báo trước, anh khẽ hôn vào nơi ấy của cô, sự khơi gợi quen thuộc làm cô run rẩy từng đợt, anh muốn đốt lửa cho cô.
Môi tay cùng lúc dẫn cô rơi vào trong đầm lầy dục vọng, rốt cuộc không dậy nổi.
Mặc dù lúc mới bắt đầu thật không dễ chịu nhưng theo sự yêu thương của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu cảm giác được một sự khuây khỏa kỳ diệu mãnh liệt đánh vào cô. Cô muốn tránh cũng không được, một dòng điện chạy qua toàn thân giống như pháo hoa bùng nổ, cả người cô choáng váng sung sướng….