Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian và địa điểm của buổi tiệc đính hôn giữa Đường Diệc Sâm và Tần Tử Kha cũng đã được ấn định, chỉ còn xác nhận hoa tươi cung ứng cho sảnh tiệc. Anh lại đi tới cửa tiệm hoa kia.
“Anh Đường, anh gọi điện thoại xác nhận với chúng tôi là được rồi, không cần tự mình ghé qua.”
Tự mình kiểm tra xác nhận đơn đặt hàng một lần nữa, bà chủ mới giao cho Đường Diệc Sâm xác nhận.
“Không sao cả, dù sao tôi có thời gian.” Ánh mắt thâm trầm chỉ quét qua đơn đặt hàng một cái, Đường Diệc Sâm ký tên mình trên biên lai.
Đem biên lai đã ký xong trả lại cho bà chủ, ánh mắt Đường Diệc Sâm bình tĩnh nhìn sô cô la trên quầy thu ngân, “Bà chủ, cô gái kia hôm nay đã tới sao? Cô ấy…. dường như cực kỳ thích ăn sô cô la, bộ dáng cô ấy hẳn là mập nhỉ?”
Nụ cười dịu dàng xẹt qua trên khóe môi bà chủ, bà lập tức lắc đầu, “Anh Đường, cô gái kia hôm nay quả thật có tới, cũng cho chúng tôi sô cô la. Nhưng mà lần này anh đoán sai rồi, cô ấy tuyệt đối không béo, dáng người vô cùng chuẩn, hơn nữa người cũng rất đẹp.”
“Cảm ơn anh Đường đã cho chúng tôi nhiều cơ hội hợp tác như vậy, chờ một chút tôi đưa anh một bó oải hương vừa từ Pháp đến.”
Dường như nghĩ tới cái gì, bà chủ đột nhiên ngớ ra một phen, sau đó bà thần tốc tìm kiếm đống tạp chí chất ở chỗ quầy thu ngân.
“À… đúng rồi, anh Đường, tôi nhớ ra rồi, ở đây của tôi có một cuốn tạp chí chính là cô gái kia chụp ảnh bìa, người thật của cô ấy còn đẹp hơn.”
Tìm ra tạp chí, bà chủ đưa nó đến trước mặt Đường Diệc Sâm. “Đây, là cô ấy, Tổng giám thiết kế của Vạn Huy Châu Bảo, rất đẹp phải không?”
Trong phút chốc, tầm mắt Đường Diệc Sâm dính chặt trên cuốn tạp chí thời trang trước mặt mình, người mẫu ảnh bìa lạnh lùng xinh đẹp.
Hoá ra quả thật là cô — Thuỷ Tâm Nhu!
“Đúng vậy, cô ấy thật sự rất đẹp.” Khóe môi Đường Diệc Sâm cũng nở một nụ cười ôn nhã thanh lịch, đôi mắt sâu không thể dò mang theo bao nhiêu hứng thú.
Đường Diệc Sâm tiếp nhận hoa oải hương nhân viên cửa hàng đưa, sau đó anh mở cửa tiệm hoa rời khỏi.
Khi đi ngang qua sạp báo, anh xuống xe, lúc lên xe trên tay có thêm một quyển tạp chí thời trang.
——————————–
Khách khứa đã tụ tập ở tiệc đính hôn, ánh mắt cùng gương mặt tươi cười của tân khách trò chuyện hàn huyên lại càng thêm vui vẻ.
So với tiệc đính hôn của nửa tháng trước, bọn họ càng chú ý hơn đến quan hệ thông gia của hai nhà Tần – Đường.
Dưới áp lực do Vũ Văn Huyễn tạo ra, cực kỳ hiển nhiên, nhà họ Đường không thể thua. Toàn bộ mọi chuyện xem ra đều đặt trên vai Đường Diệc Sâm, ánh mắt mọi người cũng dính sát anh không rời.
Đột nhiên, Đoạn Vô Ngân vẻ mặt ngưng trọng đi đến bên cạnh Đường Diệc Sâm đang vui vẻ nói chuyện cùng bạn bè, anh hạ giọng bên tai anh nói vài câu.
Nhất thời, thân thể Đường Diệc Sâm cứng đờ, tay cầm ly rượu căng thẳng, khuôn mặt đang tươi cười theo lời nói của Đoạn Vô Ngân cũng trở nên lạnh lùng vài phần.
“Thật ngại quá, tôi trước có việc không tiếp chuyện được.” Hướng khách khứa gật đầu, Đường Diệc Sâm cùng Đoạn Vô Ngân đi ra.
“Chuyện xảy ra bao lâu?” Tìm một góc yên tĩnh, Đường Diệc Sâm thờ ơ nhìn khách khứa chung quang, lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Tần Tử Khả đã cùng Tịch Diệu Tư đi rồi, Tần Bách Xuyên đang nổi nóng. Anh Sâm, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ánh mắt Đường Diệc Sâm âm u, toàn thân toả ra lãnh khí, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng làm cho người ta đọc không ra cảm xúc gì.
Ánh mắt thâm trầm lơ đãng liếc xuông bóng hình xinh đẹp lạnh lùng, khoé môi khe khẽ nhếch lên: “Tiệc đính hôn vẫn cử hành bình thường.”