Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo sát phía sau, Phí Lạc cũng đi ra boong tàu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu đang khởi động thân thể.
“Này, em không phải là có ý với Đường Diệc Sâm đó chứ? Anh ta là kiểu đàn ông em thích sao? Không sai, anh ta quả thật rất đẹp trai.”
Hừ một tiếng, lông mày Thuỷ Tâm Nhu không tự giác nhíu lại.
Cô cũng không rõ ràng lắm tối hôm qua cô lại tốt bụng phối hợp, trong nháy mắt kia cảm giác giống như đầu bị cửa kẹp hỏng rồi.
Đối với anh ta có hứng thú? Thích anh ta?
Không đến mức đó đi. Cô làm sao có thể chỉ bằng một cái liếc mắt liền có cảm giác với người đàn ông nào đó được.
Chỉ là, đáy mắt anh ẩn chứa sầu muộn trái lại khiến cho cô bắt đầu nảy sinh một tia thương hại, cho nên, cô mới tốt bụng quyết định giúp đỡ anh, để cho anh có bậc thang leo xuống.
Nhưng nếu muốn nói giữa bọn họ có chút gì mà nói, Phí Lạc khẳng định là suy nghĩ nhiều, cũng lo lắng vô ích.
“Ừ, anh ta quả thật là phong nhã, nhưng mà đâu có liên quan gì tới em? Cũng không ai nói em nhất định phải có ý với anh ta, trái lại không thích, nói thuận mắt thì còn được.”
Làm như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đồng tử Thuỷ Tâm Nhu đột ngột co rút lại, cô kinh ngạc nhìn Phí Lạc, “Không phải anh để ý tới Đường Diệc Sâm chứ? Yên tâm, em sẽ không cướp đoạt với anh, em cùng anh ta vốn không có gì, ngay cả bạn bè cũng chưa nói tới.”
Cô nhưng lại nhớ rõ Phí Lạc từng nói qua người con gái theo đuổi anh, anh chỉ có hứng thú đối với con trai thôi.
Bàn tay Phí Lạc nâng trán, đột nhiên anh nghiêm túc hỏi: “Em không thử nghĩ nghĩ xem, anh lại thích anh ta được sao?”
Phì… Thuỷ Tâm Nhu khẽ cười ra tiếng, ánh mắt đều đã nheo lại. “Chuyện đầm rồng hang hổ em chưa bao giờ nghĩ nhiều, cám ơn anh đã chọc em vui. Với lại anh làm bạn thân nhiều năm của em như vậy, nếu mà anh thật sự có chút cảm giác không bình thường với em, làm sao em lại không biết.
Nếu là có khả năng, chúng ta còn chờ tới bây giờ sao? Em biết anh đang lo lắng cái gì, yên tâm, em sẽ không mồm rộng đem sự yêu thích đặc biệt của anh ra nói. Bác trai bác gái bên đó, một chữ em cũng không nói.” Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu làm một dấu tay Ok với Phí Lạc.
“Em thực sự xem anh là gay à, không chịu để tâm. Tối hôm qua anh mới đi công tác về, còn chưa được ngủ đã, buổi sáng tinh mơ, trời mới tờ mờ sáng, em liền gọi điện kêu anh, thật đúng là anh em….” Giọng nói Phí Lạc rất u oán, đáy mắt tối đen tràn ngập một trận thất vọng.
“Em nghe được người nào đó đang oán giận, chờ em lên bờ sẽ mời anh ăn cơm, hiện tại em chỉ muốn lướt ván.” Vỗ vỗ bả vai Phí Lạc bày tỏ sự an ủi, Thuỷ Tâm Nhu xuống nước.
Nếu mà anh nói cho em biết, em sẽ tiếp nhận anh sao? Em lại vẫn chỉ biết coi anh như bạn thân sao?
Trên mặt tràn đầy lo lắng chờ mong, Phí Lạc bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu lướt ván.
Một cái nhăn mày một nụ cười của cô, cho dù là cúi đầu, vuốt cằm, trong nháy mắt, mỗi một biểu tình đã sớm đi vào trong lòng anh, chỉ sợ đã mọc rễ, để lại dấu ấn, rốt cuộc dứt không ra được.
Anh sợ, cô sẽ xa lánh anh. Anh sợ, cô lại cũng không đồng ý thổ lộ tâm sự với anh.