Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Suy nghĩ rời rạc rất nhanh bị kéo trở về, bỗng nhiên, Thuỷ Tâm Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén loé ra tinh quang kia của Thuỷ Mộ Hàn.
Cô nhướng mày, trong phút chốc, hai tay ôm bụng, eo nhỏ nhắn cũng cong xuống, “Anh, bây giờ em đau bụng, phải vào nhà vệ sinh, chờ em ra lại nói tiếp nha.”
Coi như không thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thuỷ Mộ Hàn, Thuỷ Tâm Nhu tựa như làn khói lủi vào nhà vệ sinh.
“A hu…. Tên lưu manh, về sau đừng quấn lấy tôi…. Aizz, hại tôi phải chịu tội theo.”
Vặn mi chớp mắt, Thuỷ Tâm Nhu ngồi trên bồn cầu nói thầm.
Mặc dù muốn kiếm cớ tránh đi anh cả, có điều, giờ này khắc này, bụng của cô thật sự là âm ỉ đau từng trận.
Hơn nữa, cái loại cảm giác này hình như là bị tiêu chảy, ngay cả mông cũng cảm nhận được một cơn đau nóng a!
“Thuỷ Tâm Nhu, em làm sao vậy? Đêm nay lại làm việc trái với lương tâm ư? Vừa rồi mặt lại hồng đến mang tai, nghĩ cái gì mà thất thần đến như thế?”
Thuỷ Mộ Hàn đứng ở ngoài cửa, thân hình cao lớn rắn rỏi dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực.
“Anh, anh lại nghĩ đi đâu vậy, em luôn luôn làm việc gọn gàng sạch sẽ.”
“Hiện tại tất cả mọi người ở Hongkong đều biết em đính hôn với Đường Diệc Sâm. Mẹ sắp về rồi, em tự xử lý đi.”
“Em cùng anh ta… Không thể nào, nói trắng ra là, em chẳng qua là tạm thời làm diễn viên thôi.”
“Em nghĩ như vậy, nhưng Đường Diệc Sâm cũng nghĩ như vậy sao? Anh thấy anh ta sẽ không, mọi người đều gọi anh ta là tiểu hồ ly trong giới thương trường.”
————————
Một trận tiếng xả nước vang lên, hai tay Thuỷ Tâm Nhu ẩm ướt đi ra ngoài.
Thuỷ Mộ Hàn hí mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không tăng thêm chút nhiệt độ nào, “Thuỷ Tâm Nhu, anh cảnh cáo em, đừng xem nhẹ đàn ông, đặc biệt là Đường Diệc Sâm. Em không phải là đối thủ của anh ta đâu.”
“Ha ha ha… Em biết anh sẽ không thấy chết mà không cứu mà.” Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu vỗ vỗ ngực Thuỷ Mộ Hàn, xoay người, đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng Thuỷ Tâm Nhu, Thuỷ Mộ Hàn nhíu mi lắc đầu, “Không thoải mái nhớ uống thuốc.”
Thuỷ Tâm Nhu không quay đầu lại nhìn, mà đưa tay làm tư thế OK ra sau lưng với Thuỷ Mộ Hàn.
Chỉ mong Đường Diệc Sâm bắt đầu từ ngày mai không lại xuất hiện trước mặt cô, hiện tại cũng muộn rồi, cô phải gửi tin nhắn báo tin cho Phí Lạc.
———————-
Thuỷ Tâm Nhu chạy mất dép. Đường Diệc Sâm nheo cặp mắt hoa đào thâm thuý lại, anh có chút si mê dõi theo bóng dáng cô không rời.
Mãi đến khi bóng lưng cô biến mất trong tầm mắt cực nóng của anh thật lâu, anh mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Không tự giác, anh vươn đầu lưỡi liếm qua cánh môi mỏng.
Người đi nhưng anh vẫn như cũ cảm nhận được hương vị của cô.
Thuỷ Tâm Nhu, em khẳng định trốn không thoát đâu!
Ánh mắt chuyển động, đôi môi mỏng bỗng dưng hướng lên trên, lộ ra nụ cười tà mị nhàn nhạt. Đã thật lâu, anh chưa từng nở nụ cười từ nội tâm như vậy, mặc dù hôm nay để cô cho ăn một cái tát, không hiểu sao tâm tình của anh vẫn rất tốt.
Lắc lắc đầu, Đường Diệc Sâm khởi động động cơ, chiếc Porsche màu bạc hòa vào bóng đêm mờ nhạt trên đường.
Anh không thích ăn cay, sau khi ăn lẩu cay xong, bụng không thoải mái. Về đến nhà, anh đã phải đi vệ sinh mấy lần rồi.
Yết hầu cũng có chút đau, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Vừa uống nước quýt ép, khoé miệng Đường Diệc Sâm vẫn hơi hơi nhếch lên.