Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tôi biết rồi.” Đơn giản nói mấy chữ, Đường Diệc Sâm cúp điện thoại, tay anh vẫn nắm chặt di động.
“Ông Vũ Văn, ông thật sự cực kỳ để tâm a.”
“Không có chi!”
“Tôi đây nên cám ơn ông ưu ái rồi.”
“Người trẻ tuổi chung quy trong quá trình trưởng thành phải gặp chút trở ngại, tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhớ lấy, đừng không biết tự lượng sức mình. Cám ơn bữa tiệc của cậu, kế tiếp tôi muốn đi đánh cờ, cậu muốn tham gia hay không?”
“Tôi còn có việc phải xử lý, ông Vũ Văn cứ chơi vui vẻ.”
Từng câu từng chữ mặc dù rất khách khí, lại tràn ngập đấu tranh phong ba mãnh liệt, mi tâm Đường Diệc Sâm tản ra sự âm trầm.
—————————-
Thật là thoải mái, liên tiếp vài ngày, tên khốn kiếp Đường Diệc Sâm cũng không tới làm phiền cô. Thuỷ Tâm Nhu âm thầm mừng thầm.
Chỉ mong ngày lành cứ tiếp tục như vậy.
Có điều, người kia tuy không xuất hiện trước mặt cô, nhưng mà mọi chuyện về anh vẫn cứ lởn vởn trước mặt cô, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sinh hoạt thường ngày của cô.
Thậm chí, tất cả mọi người trong tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo đều biết rõ ông xã Đường Diệc Sâm kia của cô mỗi ngày đều tặng hoa cho cô.
Cô vừa giận vừa hờn, mỗi ngày đều phân phó thư ký đem bó hoa hồng xanh được gói kỹ kia bỏ vào trong thùng rác.
Cô tình nguyện tự mình chạy tới tiệm hoa tự mình lựa chọn. Cô mới không cần Đường Diệc Sâm tặng.
Không có việc gì mà ân cần, không gian trá tức trộm cắp. Cô cũng không ngốc như vậy nhảy vào trong cái hố của anh.
May mắn lại qua một ngày, trước khi tan việc, Thuỷ Tâm Nhu gọi điện thoại cho Phí Lạc. Bọn họ vẫn như cũ cùng đi ăn cơm, sau đó cùng nhau mặc sức vui vẻ ở quán bar.
Ngày đó sau khi bữa tiệc kết thúc, Đường Diệc Sâm cùng đoạn Vô ngân lập tức xuất cảnh, bay sang đại lục (Trung quốc) xử lý sự tình đột ngột phát sinh.
Độ cồn vượt chuẩn, trước lúc sắp tung ra thị trường lại gặp tình huống khó khăn lớn như vậy.
Sản xuất, quảng cáo cùng kế hoạch đều bị đình chỉ, tổn thất lớn thế nào nghĩ có thể biết rồi.
Trung tâm nghiên cứu phát triển của Liên Khải tại thành phố S đã làm vô số thí nghiệm, xác định các hạng mục chỉ tiêu đều phù hợp quy định, phương pháp phối chế cũng không có vấn đề, việc hàng mẫu đưa đi kiểm tra xuất hiện vấn đề như vậy tuyệt không đơn giản.
Dựa lưng vào ghế tựa bằng da rộng rãi, Đường Diệc Sâm nhắm hai mắt lại, xem nhẹ cảnh đêm mờ nhạt bay vút ngoài cửa sổ.
Xe dừng trước nhà lớn nhà họ Đường, Đoạn Vô Ngân từ ghế lái tới mở cửa xe cho anh.
Nghe được tiếng cửa xe mở ra, Đường Diệc Sâm mở cặp mắt sắc bén thâm trầm ra, trầm tĩnh ngưng mắt nhìn nhà lớn nhà họ Đường.
Tìm mấy ngày thời gian, anh rốt cuộc đoán chừng tình hình phát sinh ở đại lục rồi.
Vì đạt được mục đích, Vũ Văn Huyễn trong ván cờ này chắc là đã hạ đủ vốn ban đầu.
Ông làm như vậy, tới cùng là muốn bảo vệ người nào?
Nhà Vũ Văn thật sự có bí mật không muốn người biết sao?
“Vô Ngân, ngày mai không cần đến đón tôi.” Khẽ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm có chút ngưng trọng, chân dài duỗi ra, anh xuống xe.
“Anh Sâm…”
“Trở về đi, tôi không sao. Mọi chuyện rồi sẽ có lúc kết thúc, nhất định có.” Đường Diệc Sâm chậm rãi hướng nhà lớn đi đến, bóng lưng anh lộ ra hơi thở u lãnh.