Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gột rửa đi toàn thân mỏi mệt, Đường Diệc Sâm mặc áo tắm màu trắng, tóc vẫn còn nhỏ nước đi vào phòng sách.
Ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm mấy tấm hình ám muội do đám paparazzi chụp mấy ngày nay, anh lấy một điếu thuốc lá từ trong bao ra, ngậm ở trong miệng, lấy bật lửa ra châm.
Khoé miệng lạnh cứng buông lỏng, anh hít một hơi. Ngay sau đó nhả ra một luồng khói lượn lờ, đôi mắt đào hoa thâm trầm mang theo chút tăm tối bắt đầu nheo lại.
Ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm nữ chính mờ ảo trong tấm hình. Hút xong một điếu thuốc, tiện tay đem đầu mẩu thuốc lá dụi vào trong gạt tàn, Đường Diệc Sâm tắt máy tính, đi ra phòng sách.
Thay một bộ âu phục Armani màu tối, anh lái chiếc Porsche màu bạc ra khỏi nhà.
——————
Trong quán bar xa hoa truỵ lạc, tiếng nhạc mở to vô cùng náo nhiệt, liên tục vài ngày này Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc đều ở trong đây giết thời gian.
Thỉnh thoảng gặp bạn bè quen biết, bọn họ còn có thể chào hỏi, thậm chí uống chút rượu.
Quan trọng nhất chính là đây là quán bar của Phí Lạc, cô ở trong này vui chơi tuyệt đối an toàn, không ai dám làm gì cô.
Cầm ly rượu, Thuỷ Tâm Nhu đi dạo một vòng, sau cùng ngồi ở trên quầy bar nghỉ ngơi. Phí Lạc đi sát phía sau cô, cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bởi vì tiếng nhạc thật sự rất lớn, Phí Lạc phải kề sát lỗ tai Thuỷ Tâm Nhu nói chuyện cô mới có thể nghe thấy.
“Này, Đường Diệc Sâm đã vài ngày rồi không xuất hiện, tối hôm nay chúng ta có còn phải diễn vai người yêu không? Nếu không…. chúng ta cứ như vậy tiếp tục, có vẻ như em gả cho anh cũng không tệ nha. Nếu không ai muốn em, anh chịu thiệt chút thu nhận em, như thế nào?”
Lời nói mang theo cân nhắc, Phí Lạc không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xinh xắn của Thuỷ Tâm Nhu.
“Thêm đêm nay nữa đi, từ sau cái nghi thức đính hôn kia, nhóm chó săn có hứng thú rất lớn với em a. Tốt nhất là sau khi Đường Diệc Sâm nhìn những hình chụp này, anh ta cũng không tới dây dưa với em nữa.” Dưới tiếng nhạc điếc tai nhức óc cùng ánh đèn lúc sáng lúc tối, Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc nói chuyện với nhau quả thực như dán cùng một chỗ.
“Gì chứ? Sẽ không ai muốn em? Xì… nói giống như anh thiệt thòi lắm vậy! Nếu là thật sự không ai muốn anh, em tốt bụng chút, em không lấy chồng, cả đời làm bạn thân tốt của anh.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu vô cùng thân thiết khoác tay lên vai Phí Lạc. Cô nở một nụ cười mê người với anh.
Đi vào quán bar, ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Sâm đảo qua đại sảnh, anh rõ ràng thấy được ở chỗ quầy bar, Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc thân mật khắng khít. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị u ám khoá chặt Thuỷ Tâm Nhu còn chưa ý thức được nguy hiểm.
Thời gian anh không ở, cô chơi đùa cũng thật thoả sức. Mỗi lúc trời tối đều đến quán bar, cùng đàn ông chơi trò mập mờ, thậm chí còn dán sát người, ấp ấp ôm ôm.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối càng làm nổi bật sự u ám trên ngũ quan cương nghị của Đường Diệc Sâm, anh đi đến chỗ nào, không hiểu sao lại xuất hiện một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Thuỷ Tâm Nhu xinh đẹp quả thật khiến cho người kinh diễm, toàn thân mặc một chiếc áo voan mỏng trong suốt màu đen, hở lưng, ôm sát eo nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn nà dưới sự phụ trợ của màu đen càng thêm nóng mắt.
Từ góc độ chỗ đứng của anh nhìn lại, còn có thể nhìn thấy rõ ràng phần ngực căng tròn của cô.
Hơn nữa, đôi môi đỏ mọng mê người của cô gần như áp lên mặt Phí Lạc, giống như bọn họ sắp hôn nhau vậy.