Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Động tác lưu loát liền mạch.
Sau khi đi tham quan một vòng, ngoái đầu nhìn lại, Thuỷ Tâm Nhu kinh ngạc trừng to mắt, khó có thể tin nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm cứ như vậy tuỳ tiện thoát y ngay trước mặt cô. Đồng thời, lòng cô cũng càng lúc càng luống cuống.
“Đường Diệc Sâm, anh muốn làm gì?” Theo bản năng, cô đỏ mặt tức giận trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm phóng đãng không biết kiềm chế, lớn tiếng chất vấn.
Cơ thể cường tráng bán khoả thân không có một vết sẹo, phía dưới bả vai rộng lớn rắn chắc là cơ ngực săn chắc….
Trái tim Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên co lại, cô vậy mà lại quên hít thở, còn nữa, cô cực kỳ không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt.
Oa a… tên khốn này không chỉ có thể trạng mê người, diện mạo cũng cực kỳ mê người.
Nếu Đường Diệc Sâm đồng ý để nửa thân trần đi ra phố, không chừng anh đã bị phụ nữ cường bạo rồi.
Không chớp mắt, không nghĩ tới Thuỷ Tâm Nhu sẽ nhìn mình chằm chằm như vậy, đôi mắt hoa đào sâu không lường được của Đường Diệc Sâm hàm chứa ý cười, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mặt cô từ từ nheo lại.
Hừ, mỗi lần cô muốn phát hoả, hoặc là có việc cầu anh, cô mới bằng lòng gọi tên anh.
Điểm này, anh rất khó chịu.
Thình thịch thình thịch…. Cô cảm thấy trái tim cô đập thật nhanh.
Ở cùng với anh, tim cô không chỉ một lần đập mạnh.
Tên khốn đáng giận, làm sao có thể để cho anh chẳng những bộ dáng đẹp trai mà còn mê hoặc người như vậy, thấy thế nào cũng là một cái tai hoạ khôn cùng.
Cái loại tai họa này cũng giống như vẻ đẹp diễm lệ gợi cảm của cô vậy, thục nữ trí thức tao nhã cao quý.
“Thuỷ Tâm Nhu, có phải anh rất đẹp trai hay không? Quên nói cho em, con người của anh chẳng những có thói quen bơi đêm, mà còn là bơi khoả thân, em vẫn muốn xem sao? À… quên nhắc em, em chảy nước miếng.” Hơi thở ấm áp tà tứ thổi vào trong lỗ tai cô, ngứa, khiến cô không tự giác rùng mình.
Cái gì? Cô chảy nước miếng?
Thuỷ Tâm Nhu lập tức đưa tay ra sờ sờ khoé miệng, không có nha, cô đâu nào có chảy nước miếng.
“Đường Diệc Sâm… Tên khốn nhà anh!”
Khuôn mặt tuấn dật tràn đầy ý cười, Đường Diệc Sâm không giận, tựa hồ cực kỳ hưởng thụ giây phút này.
Anh đứng thẳng người, tuỳ tiện cởi nút quần tây, lúc này liền tính kéo khóa xuống hết.
Trong phút chốc, đôi má Thuỷ Tâm Nhu càng đỏ, kinh hô ra tiếng: “Đường Diệc Sâm, anh vô sỉ!”
Kèm theo tiếng nói, tầm mắt Thuỷ Tâm Nhu cũng không dời khỏi người Đường Diệc Sâm mà trơ mắt nhìn anh kéo khóa xuống.
Quần lót được nới lỏng, xột xoạt, quần tây của Đường Diệc Sâm cũng trượt xuống sàn nhà.
Ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu tự nhiên dán chặt vào nơi đó, aaa, giở trò lưu manh!
“Thuỷ Tâm Nhu, em muốn nhìn không ngại nói thẳng, hơn nữa, anh sẽ cho em xem đầy đủ. Dù sao chúng ta phải gặp nhau một cách thẳng thắn bộc trực cũng là chuyện sớm hay muộn, anh không ngại trình diễn ngay bây giờ.”
Thuỷ Tâm Nhu vừa giận vừa hờn, liên tục bĩu môi hít sâu, lại hít sâu.
Trong lòng cô kìm nén một ngọn lửa giận, hai tay cũng theo bản năng nắm chặt thành quả đấm.
Hoá ra tên khốn này sớm đã có chuẩn bị, dưới quần tây vậy mà mặc một cái quần bơi, giấu thật kỹ nha!
Lại vẫn hưng trí bừng bừng đùa dai.
Nhìn vẻ mặt cười tà mị kia, biểu tình lưu manh đắc ý, cô thật hận nha.
Cũng là lần đầu tiên trong đời, cô cùng một người đàn ông chân chính ở chung một chỗ, tên khốn này thật sự là quá đáng giận rồi.
Lập tức, mặt Thuỷ Tâm Nhu liền hồng đến mang tai, nóng phừng phực, khinh thường trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
“Đường Diệc Sâm, cho dù anh lột sạch sẽ, tôi cũng không có hứng thú với anh. Anh không phải kiểu đàn ông mà chị đây coi trọng.”