Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết qua bao lâu, Đường Diệc Sâm vẫn như cũ lười biếng dựa trên ghế sofa, hai ngón tay trong lúc đó kẹp một điếu thuốc lá, môi mỏng hơi hơi buông lỏng, anh hít một hơi khói.
Sau đó, miệng nhẹ thở ra một vòng khói lượn lờ.
Ngón tay nhẹ nhàng khẽ gẩy tàn thuốc, anh đặt điếu thuốc lá chưa cháy hết ở trên gạt tàn thuốc để nó tự cháy.
Rồi sau đó, anh cầm lấy điện thoại gọi tới số điện thoại mà tất cả người dân ở Hongkong đều vô cùng quen thuộc.
“Alo, xin chào, cho hỏi đây có phải là cục cảnh sát không?” Giọng nói trầm thấp có hơi khàn khàn có vẻ vô cùng quỷ dị, bên môi lại thoáng hiện ý cười nhạt.
…..
“Tôi muốn báo án, lúc sáng nay tôi phát hiện không thấy xe của tôi đâu nữa.”
…..
“Địa chỉ nhà tôi là biệt thự số 18 ở sườn núi xx. Tôi họ Đường, xe bị mất là chiếc Porsche 918 màu bạc.”
“Anh Đường, xin chờ một chút, tôi lập tức thông báo cho đồng nghiệp tuần tra ở vùng phụ cận tới cửa xem xét và lấy lời khai, chờ chút sẽ có trợ giúp.”
“Cảm ơn!”
Lập tức, Đường Diệc Sâm lại bấm số điện thoại của Đoạn Vô Ngân, anh để cho anh ấy nửa giờ sau tới đây đón anh.
————————
Về đến nhà, Thuỷ Tâm Nhu nghe người giúp việc nói Phí Lạc tìm cô cả một buổi tối, bộ dáng có vẻ rất gấp, cũng để lại lời nhắn cho cô, nói cô về đến nhà thì lập tức gọi điện thoại cho anh.
Vội vàng thay quần áo, Thuỷ Tâm Nhu vẫn chưa kịp gọi điện cho Phí Lạc, cô vội đến tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo để họp.
Chiếc Porsche của Đường Diệc Sâm cô để ở trong gara nhà mình, lúc đi làm, cô lấy chiếc Ferrari màu đỏ của mình.
Còn may, tai qua nạn khỏi, cô thuận lợi đến kịp hội nghị. Hội nghị cũng kết thúc mỹ mãn.
Tiếp tục phát huy, Thuỷ Tâm Nhu nhanh chóng tới tiệm thuốc trong khu vực mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, mãi đến khi nuốt thuốc xuống bụng cô mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Vừa lái xe vừa dùng bluetooth gọi điện thoại cho Phí Lạc.
Nhất thời trong lỗ tai cô truyền ra giọng nói khàn khàn lo lắng của Phí Lạc, “Nhu Nhu, tối hôm qua đi đâu vậy hả? Đường Diệc Sâm có làm gì em không? Em không sao chứ? Có khoẻ không?”
Nghe được giọng nói ấm lòng như vậy, lại nghĩ đến chuyện hoang đường tối qua, Đường Diệc Sâm đê tiện, cái mũi Thuỷ Tâm Nhu lập tức cay cay.
Bình ổn lại sự hỗn loạn trong lòng, Thuỷ Tâm Nhu hừ nhẹ: “Em không sao, tối hôm qua không mang theo điện thoại, cho nên không gọi cho anh được. Hôm nay trời sáng lại có cuộc họp, thật xin lỗi, lúc này mới có thể gọi điện cho anh.”
“Em không có việc gì thì tốt rồi, chờ chút chúng ta cùng nhau ăn cơm, thuân tiện trả lại túi xách cùng áo khoác cho em.”
Mí mắt anh tối hôm qua vẫn nháy không ngừng, đưa lệnh xuống dưới cũng không ai có thể tìm được hành tung của đường Diệc Sâm, anh đã lo đến gần chết.
Cả đêm anh đều không chợp mắt, anh nhìn chằm chằm vào di động của mình, mong cô có thể gọi cho anh một cuộc báo bình an.
“Hôm nào đi, hôm nay em không rảnh, mấy món kia anh nhờ người đưa qua cho em là được rồi.”
“Vậy được, em cứ làm việc đi.” Trong đầu Phí Lạc hiện lên một tia hồ nghi, có một loại dự cảm không tốt nảy nở trong lòng anh.
—————-
Trở lại bộ phận thiết kế của tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo, nghênh đón Thuỷ Tâm Nhu chính là ánh mắt kinh ngạc của vị thư ký.
“Tổng giám, Tổng giám đốc tức giận rồi… Rất khó coi a….! Anh ấy nói, cô vừa về đến, mời cô tới văn phòng anh ấy một chuyến.”