Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Diệc Sâm theo lệ liếc mắt nhìn Trình Triển Bằng cung cấp vật chứng chính xác, mày kiếm anh tuấn hơi hơi nhíu lại, vẻ mặt sâu xa khó hiểu lại trầm lắng làm cho người ta không rõ tâm tư.
Môi mỏng cảm tính khẽ mở, tiếng nói trầm thấp lại hơi chút khàn khàn đặc biệt ngoài dự đoán của mọi người cất lên, “Thanh tra Trình, thật ngại quá, tôi muốn huỷ bỏ bản án.”
“Kẻ có tiền có gì đặc biệt hơn người, anh đùa giỡn cảnh lực của chúng tôi hả? Rõ ràng là chúng tôi có thể kiện ngược lại anh tội coi rẻ cảnh sát.”
Trình Triển Bằng trái lại hết sức bảo trì bình thản, cấp dưới ngồi ở bên cạnh anh cũng không nghĩ như vậy. Sau khi Đường Diệc Sâm yêu cầu huỷ bỏ bản án, anh tức khắc nổi bão.
“Ngồi im ngậm miệng, đây không phải là tố chất mà cảnh đội chúng ta nên có. Người khác có thể coi như không có pháp luật nhưng mà chúng ta không thể bỏ qua kỷ luật của cảnh đội.”
“Sếp…”
Trình Triển Bằng giật giật khoé miệng, như cười như không, “Anh Đường, lính mới, cũng đừng để ý. Nếu lăn lộn vài năm cũng giống nhiều người khác thôi. Theo ý của anh, hiện tại anh muốn phản cung sao?”
Trình Triển Bằng châm biếm, Đường Diệc Sâm không có lý do gì nghe không hiểu, chỉ là, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia vẫn làm cho người ta đọc không ra được cảm xúc gì.
Đáy mắt lạnh lùng sắc bén phóng ra một loại ý vị quan sát sâu xa, Đường Diệc Sâm khẽ nhếch môi hừ lạnh, “Thật ngại quá, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều. Buổi sáng đầu óc có chút rời rạc, có một số việc nghĩ không ra. Lúc này mới nhớ tới một số việc xảy ra tối hôm qua, cho nên, là một người dân lương thiện, tôi cho rằng cần thiết phải làm một bản khẩu cung tường tận cho sếp Trình.
Ừm, Thuỷ Tâm Nhu không phải phủ nhận không phải là cô ấy trộm xe của tôi sao? Hơn nữa, muốn kiện cô ấy hay không đó là quyết định của tôi. Huống hồ, yêu cầu của tôi hoàn toàn phù hợp với trình tự huỷ bỏ bản án, sếp Trình anh nói có đúng không?”
Cấp dưới muốn phản bác lại lại bị Trình Triển Bằng ấn xuống, cũng để cho anh rời khỏi phòng thẩm vấn trước.
“Nếu như cảnh đội có thêm mấy vị giống sếp Trình như vậy, tương lai mà nói, người dân chúng tôi có thể có cảm giác an toàn hơn rồi.”
Ánh mắt tinh nhuệ trực tiếp chống lại đôi mắt sâu không thấy đáy của Đường Diệc Sâm, Trình Triển Bằng kiềm nén tính tình lên tiếng, “Anh Đường, chúng ta có thể bắt đầu không? Tôi có thể đợi anh từ từ nghĩ cho rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối, thậm chí, chi tiết mà anh quên mất kia cũng có đủ thời gian chờ anh nghĩ rõ ràng, chúng ta lại làm một bản khẩu cung chi tiết hủy bỏ bản án.”
Đường Diệc Sâm nhướn mày kiếm, đôi môi mỏng nói, “Không cần, hiện tại tôi nhớ vô cùng rõ ràng rồi.”
——————————–
Đường Diệc Sâm vừa từ cục cảnh sát đi ra, còn chưa kịp lên xe của Đoạn Vô Ngân liền bị một đám phóng viên bao vây, dưới vô số ánh đèn flash, khuôn mặt tuấn tú của anh bình tĩnh, môi mỏng lại hơi hơi nhếch lên.
“Anh Đường, theo một số nhân viên của Vạn Huy Châu Bảo, chiếc Porsche 918 của anh không thấy đâu là có quan hệ với cô Thuỷ, lần này anh muốn đến khởi tố cô ấy sao? Vậy còn hôn ước của hai người có thể bị ảnh hưởng hay không?”
“Anh Đường, cô Thuỷ là vị hôn thê của anh, xảy ra chuyện như vậy, có phải có hiểu lầm gì không? Mong anh giải thích cho chúng tôi một chút.”
“Anh Đường, tối hôm qua không phải anh ở cùng cô Thuỷ sao? Kia không phải ngụ ý rằng chuyện tốt của hai người gần đến rồi sao?”