Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc kệ Thuỷ Tâm Nhu loạng choạng né đầu qua lại tránh, môi mỏng lãnh ngạnh của Đường Diệc Sâm vẫn không mất đi sự ôn nhu.
Xúc cảm ướt át lưu luyến trên môi cô, thình lình, anh dùng lực cắn môi dưới của cô.
Bị đau khiến Thuỷ Tâm Nhu há miệng thở dốc, anh thừa dịp này nhẹ nhàng trượt vào, tham lam hấp thu ngọt ngào của cô…
Có kinh nghiệm lần trước, không tự chủ được, trong lòng Thuỷ Tâm Nhu dấy lên cảm giác sợ hãi.
Ngay cả đôi mắt trừng Đường Diệc Sâm cũng mang theo lửa giận.
Chỉ lo tức giận cùng oán hận, Thuỷ Tâm Nhu vậy mà lại quên hít thở, không bao lâu, hô hấp của cô trở nên dồn dập vì thiếu dưỡng khí.
Cô cho rằng Đường Diệc Sâm vẫn cứ vô sỉ như vậy tiếp tục, không quan tâm tới cô, không nghĩ tới tại lúc cô sắp hít thở không thông, môi mỏng gợi cảm của anh lại dời đi.
Chậm rãi, dời xuống phía dưới.
Hoảng loạn chiếm cứ toàn bộ trái tim, vẻ mặt Thuỷ Tâm Nhu hơi đổi, nhưng cô lại vẫn cố gắng giữ vững trấn định.
“Đường Diệc Sâm, tôi đói bụng, tôi muốn ăn cái gì đó.”
Giọng nói này cũng không thể khiến cho Đường Diệc Sâm dừng lại, cũng không buông kiềm chế với hai cánh tay kia của cô, anh vẫn như cũ tiếp túc đoạt lấy, đòi lấy.
“Đường Diệc Sâm…. A a a… Úi… Anh là cương thi sao? Anh muốn hút máu tôi à? Khốn kiếp, sao anh lại cắn cổ tôi làm gì chứ?”
Phía dưới lỗ tai kia phút chốc truyền đến một cảm giác đau đớn, Thuỷ Tâm Nhu không khỏi cau chặt mày, ngay cả trong hốc mắt cũng nổi lên hơi nước.
Ánh mắt oán hận lại đáng thương tội nghiệp gắt gao trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm đang cong người lên, vô cùng hưng trí nhìn xuống cô.
Đôi mắt anh loé lên vẻ quỷ dị, tràn ngập hơi thở mị lực, đầu lưỡi liếm lấy vết máu dính trên đôi môi mỏng xong mới chậm rãi nói: “Anh cho em nửa tiếng tắm rửa, thay quần áo, trong phòng này có đầy đủ những thứ em cần tìm.”
Hơi nóng ngưa ngứa nhẹ phẩy qua, Đường Diệc Sâm đứng dậy, cũng đi ra khỏi phòng ngủ.
Thuỷ Tâm Nhu kinh ngạc nhìn bóng lưng anh, trên mặt có chút mờ mịt.
Không phải anh muốn làm cái kia cái kia với cô sao?
Làm sao có thể dễ dàng buông tha cô vậy?
Làm như nghĩ tới cái gì, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên bò dậy, cũng nhảy xuống giường, đi đến tủ quần áo kia.
Chân vẫn còn đau, cô không khỏi nhíu mày.
Hít thở mấy cái, cô mở dãy tủ quần áo thật dài kia ra.
Bên trong chẳng những có cà vạt, áo sơ mi, tây trang của Đường Diệc Sâm, còn có quần áo của cô, giày cùng túi xách.
Đều là hàng đang thịnh hành, hơn nữa lại còn đúng phong cách và màu sắc, nhãn hiệu cô ưa thích.
Trong một cái nháy mắt mà thôi, Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy chính mình có phần lờ mờ rồi.
Hiện tại cô đang gặp ảo giác sao?
Đường Diệc Sâm thật sự có thể săn sóc như thế sao?
Anh thật sự không phải đang có ý đồ với cô?
“Hic…….” Thuỷ Tâm Nhu hít hít cái mũi.
Quần áo của cô có phần ẩm ướt, mà buổi tối lại lạnh như vậy…. Tóm lại, cô sẽ không để bản thân khó chịu.
Tuỳ ý chọn một bộ quần áo, Thuỷ Tâm Nhu đi vào phòng tắm.
Đứng ở trước gương, cô thấy rõ ràng, phần cổ chỗ bị Đường Diệc Sâm cắn đang chảy máu.
Hừ, cắn cũng thật độc ác thật sâu, lại còn đau nữa!
Giống như sợ rằng trên cần cổ của cô sẽ không lưu lại dấu vết vậy.
——————————
Ngồi ở bàn trang điểm kia, Thuỷ Tâm Nhu còn nhìn thấy mỹ phẩm của Liên Khải được đặt trong ngăn kéo, đều là loại trung tính.
Quả thực như anh nói vậy, ở trong căn phòng của anh, vật cô cần tìm đều có đủ.
Thất thần ngồi một hồi, chân cũng khô, Thuỷ Tâm Nhu dùng bông vải quấn lại chậm rãi xuống lầu.
Cô tò mò lúc này Đường Diệc Sâm đang làm gì.
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, anh không ở trong phòng khách, nhưng mà cô ngửi được một mùi thơm nức mũi.
Đôi mắt đẹp như nước tuỳ ý quét một vòng, sau cùng ngừng ở phía phòng bếp.
Nhìn vào bên trong, Thuỷ Tâm Nhu thấy Đường Diệc Sâm đang đeo tạp dề, bận rộn.
Bộ dạng anh mặc cái tạp dề đó thật quá đáng yêu, không tự giác, khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu nổi lên ý cười nhẹ nhàng.
Vì không để cho Đường Diệc Sâm phát hiện cô đang nhìn trộm anh, Thuỷ Tâm Nhu lấy tay bụm miệng, cố gắng không để lộ ra tiếng cười.
“Em cười cái gì? Mắc cười như vậy sao?”
Ặc……. Bị bắt quả tang, cảm giác thật ngốc mà!
Thuỷ Tâm Nhu vốn dĩ muốn nhịn cười, nhưng lúc cô chân chính nhìn Đường Diệc Sầm đeo tạp dề bưng đồ ăn đi ra, haha, cô cười ra tiếng.
Nếu nói là tạp dề, vậy không bằng nói anh đeo yếm đi.
“Không phải em đói bụng sao? Qua đây ngồi xuống, có đồ ăn rồi.”
Vốn anh muốn dẫn cô đi ăn cơm, ai đó lại bỏ chạy, lại còn biến mình thành bộ dáng chật vật như thế.
“Ờ…”
Thuỷ Tâm Nhu nhàn nhạt lên tiếng, đi theo Đường Diệc Sâm ngồi vào bàn cơm.
Trong lúc vô ý, ánh mắt của cô dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm.
Vành mắt trái cùng khoé miệng bên phải của anh đều ứ đen, hẳn là bị Phí Lạc đánh rồi.
Cô không phủ nhận Đường Diệc Sâm thực sự rất đáng đánh đòn, nhưng mà, nhìn khuôn mặt kia của anh, cô cũng không cảm thấy hả lòng hả dạ.
Tạm thời bốn bề không có khói lửa, cũng không có nghĩa là cô đầu hàng, chờ cô lấp đầy bao tử, móng vuốt nhỏ sẽ lại xuất hiện.
Nhìn Đường Diệc Sâm làm đồ ăn, cô vẫn có chút bội phục anh.
Còn chưa có nếm hương vị, ít nhất hình thức trông rất được.
“Sốt tiêu đen được chứ?”
“Ok!”
Thuỷ Tâm Nhu đã cầm nĩa trong tay, nhìn miếng thịt bò trước mặt mình, khoé miệng không tự giác nuốt nước miếng.
Cô vẫn còn cực kỳ không tiền đồ liếm liếm môi.
Đường Diệc Sâm đổ nước sốt tiêu đen lên miếng thịt bò, lập tức tạo ra từng đợt tiếng vang ‘xèo xèo’, miếng thịt bò lại bốc lên một chút khói.
“Là anh ép buộc tôi tới nhà anh, cho nên, tôi sẽ không cảm ơn anh về bữa tối, lại càng sẽ không mời anh ăn cơm đáp lễ.”
Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu cực kỳ không khách khí động nĩa, trực tiếp ăn.
Ăn vài miếng, trong lòng cô có thể dùng cảm xúc phức tạp để hình dung.
Không thể tưởng tượng được Đường Diệc Sâm khiến người ghét nấu ăn lại ngon như vậy, tuyệt không kém đầu bếp ở mấy nhà hàng Tây.
Cô chẳng những có miếng thịt bò để ăn, còn có salad rau, còn có hoa quả bánh ngọt.
Đương nhiên, lại vẫn không thể thiếu rượu đỏ đi kèm với thịt bò, vẫn là chai Laffey năm 82.
Con ngươi thâm thuý chăm chú nhìn Thuỷ Tâm Nhu, môi mỏng của Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng nhếch lên một hình cung duyên dáng, vẽ ra một nụ cười mỉm gợi cảm quyến rũ chết người.
Anh cởi tạp dề xuống, áo sơ mi màu xám đậm càng tôn lên sự thâm sâu khó dò trên toàn bộ người anh.
Cầm lấy ly đế cao lắc lắc, Đường Diệc Sâm nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ.
Mặc dù là nuốt rồi, anh vẫn đang tận hưởng mùi vị lưu lại trên đầu lưỡi.
Đặt ly đế cao xuống, anh cầm lấy dao nĩa, chậm rãi cắt miếng thịt bò.
———————–
“Đường Diệc Sâm, anh thực sự không tính đưa tôi về nhà sao?” Liếc nhìn Đường Diệc Sâm đang rửa bộ đồ ăn, Thuỷ Tâm Nhu đứng ở một bên hỏi.
“Xe anh hết xăng, nếu em không ngại trời mưa đường tối, anh có thể cho em mượn một cây dù, tự em trở về đi, anh sẽ không giữ em lại.”
Hừ… khốn kiếp!
Thuỷ Tâm Nhu giật giật cánh môi, lại một chút thanh âm cũng không có, trong lòng cô nhưng lại hung hăng mắng Đường Diệc Sâm.
“Em mặc váy này rất đẹp, nhớ mặc thêm áo khoác, ban đêm trời lạnh.”
Cất kỹ bộ đồ ăn, lau khô tay, Đường Diệc Sâm đi ra khỏi bếp. Thuỷ Tâm Nhu vẫn giật mình tại chỗ.
Cô rũ mắt nhìn chính mình, bĩu môi.
Cô đây là nên cảm tạ Đường Diệc Sâm thay cô chuẩn bị quần áo đều rất vừa vặn sao?
Giày cũng vừa, mang lại rất thoải mái.
Mò mẫm trong mưa, tự mình trở về…. Thuỷ Tâm Nhu nhìn ngoài cửa sổ, hàng lông mày đẹp không khỏi cau lại.
Chẳng lẽ, đêm nay cô vẫn phải ngây ngốc ở cùng Đường Diệc Sâm sao?
Cô không dám bảo đảm anh là chính nhân quân tử nha….!
Đôi mắt xoắn xuýt tuần tra một vòng phòng ngủ Đường Diệc Sâm, đang trong lúc do dự bất định, Thuỷ Tâm Nhu bị chính tiếng chuông điện thoại của mình gọi suy nghĩ trở về.
“Phí Lạc, anh có sao không? Đoạn Vô Ngân có làm gì anh không?”
“Nhu Nhu, anh không sao.” Chẳng qua để phát tiết cảm xúc, quả đấm của anh hung hăng đánh vào trên cây, hai tay anh hiện tại sưng đau mà thôi.
“Đường Diệc Sâm không có làm khó em chứ? Em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho anh ta tiếp tục khi dễ em.”
“Phí Lạc, hiện tại anh có thể qua đón em được không, em đang ở….”
Đường Diệc Sâm mặc áo tắm không biết từ khi nào thì nhẹ nhàng đi ra, anh không chút do dự giật lấy điện thoại của Thuỷ Tâm Nhu.
“Bà xã, đừng nói chuyện điện thoại nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
Nói xong, Đường Diệc Sâm ôm Thuỷ Tâm Nhu lên giường, thân thể cao lớn đè lên.
Điện thoại kia, anh cũng không có tắt đi, mà đưa tay để ở một bên.
Mặc kệ Phí Lạc ở bên kia điện thoại rống to thế nào, anh cũng không cho Thuỷ Tâm Nhu nghe tiếp.
Anh cũng không ngại Phí Lạc từ trong điện thoại nghe trộm bọn họ anh anh em em.
“Đường Diệc Sâm, anh đứng lên cho tôi.” Mang theo hờn giận, hai tay Thuỷ Tâm Nhu theo bản năng để trên ngực Đường Diệc Sâm.
Bởi vì trong lúc bọn họ lôi kéo, cổ áo tắm Đường Diệc Sâm mở rộng, lộ ra cơ ngực rắn chắc mê người.
Mà trùng hợp, một đôi tay mềm kia của Thuỷ Tâm Nhu lại để ở trên cơ ngực anh, nhiệt độ kia, lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Đôi mắt đẹp như nước không tự chủ trừng lớn, cô muốn rụt tay về lại nhưng chết tiệt lại giống như dính nhựa cao su.
Cô di chuyển không ra, cũng không dám di chuyển, sợ cô không chú ý tới, cả người Đường Diệc Sâm đều đặt ở trên người cô.
Lỡ như anh ăn sạch sành sanh thì phải làm sao bây giờ?
“Bà xã, em đây là không vừa lòng anh sao? Ồ… anh hiểu rồi, em không hài lòng nụ hôn vừa rồi của anh, em còn muốn nhiều hơn nữa?”
Đường Diệc Sâm xấu xa nhướng đầu mày, khoé môi lộ ra độ cung lưu manh, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng loé ra thâm ý khác.
Không đợi Thuỷ Tâm Nhu phản bác, anh tắt di động của cô.
“Đường Diệc Sâm, anh thật sự rất quá đáng nha.”
Đôi mắt đẹp toát ra ánh lửa, Thuỷ Tâm Nhu trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, ánh mắt lộ ra một tia u oán.
Khoé môi Đường Diệc Sâm chỉ cất chứa một tia cười tự giễu, anh không có vì mình giải thích bất cứ điều gì, thâm sâu ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu một cái, anh đứng dậy.
Lại một lần nữa, Thuỷ Tâm Nhu càng thêm mờ mịt vì hành động của Đường Diệc Sâm, cô bắt đầu đoán không ra, anh thay đổi như tia chớp vậy, chợt loé lên.
Thuỷ Tâm Nhu vùng vẫy muốn đứng lên, không nghĩ tới lại bị Đường Diệc Sâm chặt chẽ nắm lấy cổ chân cô.
“Đường Diệc Sâm, anh lại muốn thế nào?”
Anh anh anh… sẽ không biến thái như thế đi, hoá ra cũng cảm thấy hứng thú với chân của cô?
Thuỷ Tâm Nhu có chút hoảng hốt chớp chớp đôi mắt. Trong lúc cô còn chưa rõ ràng tình huống, Đường Diệc Sâm đã mở hộp thuốc sơ cứu, bông băng trong tay đã dính một chút chất lỏng, bôi loạn lên mấy điểm đỏ trên chân cô, còn có những chỗ bị xước da.
“Đường Diệc Sâm…. anh nhẹ một chút, đau quá a….. ui…”
Thuỷ Tâm Nhu vừa kêu to vừa nhíu mày hí mắt, ngay cả trên hàng mi thật dài cũng nổi lên ánh nước.
Cô lại vẫn len lén liếc nhìn gương mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm, dưới đôi mắt bí hiểm nhưng lại tràn đầy ôn nhu, hơn nữa, lông mày lưỡi kiếm anh tuấn của anh lại nhíu lại.
Ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu liếc trộm Đường Diệc Sâm càng ngày càng kinh ngạc, cô không hiểu anh vì sao lại quan tâm cô như vậy.
Anh có thể bỏ mặc cô không quan tâm.
Anh trăm phương nghìn kế tiếp cận cô, không phải vì muốn lấy được sự ủng hộ về mặt tài chính của Vạn Huy sao?
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, Thuỷ Tâm Nhu mấp máy môi, lại chuyển sang cắn môi dưới.
Những điểm đỏ trên chân, thậm chí những mụn nước chưa bể, Đường Diệc Sâm đều bôi thuốc một lần cho cô.
Anh cất hộp thuốc sơ cứu đi, cũng không nói một tiếng.
Thuỷ Tâm Nhu ngồi ở trên giường, trong lòng bối rối nhìn Đường Diệc Sâm.
“Em không phải muốn ngủ sao? Chúng ta có thể làm chút việc trợ giúp đi vào giấc ngủ, ví dụ như…”
Đột nhiên, Đường Diệc Sâm ngoái đầu lại chăm chú nhìn Thuỷ Tâm Nhu, nhanh chóng bắt giữ lấy ánh mắt né tránh không kịp của cô.
Có lẽ là thật có phần chột dạ đi, Thuỷ Tâm Nhu không nhìn thẳng Đường Diệc Sâm.
“Xì….” Khinh thường khẽ hừ một tiếng, cô nhanh chóng trốn dưới chăn.
Ngủ, cô đương nhiên muốn ngủ, chỉ là, cô không muốn ngủ cùng anh mà thôi.
Càng hy vọng anh rời khỏi phòng này.
Ánh mắt sắc bén tràn ngập hứng thú, môi mỏng cảm tính của Đường Diệc Sâm hơi hơi gợi lên, chất chứa ý cười nhạt.
Đèn trong phòng đột nhiên tắt, ngón tay tà ác lôi kéo dây lưng bên hông, áo tắm màu trắng bị vứt ở trên ghế.
Tiếp đó, Thuỷ Tâm Nhu cảm giác trên eo mình có thêm một đôi tay, hơn nữa, cô bị ôm vào một lồng ngực cực nóng.
Ơ, Đường Diệc Sâm lại giở trò lưu manh rồi!
Anh không mặc đồ ngủ.
Trong đầu cực kỳ không có tiền đồ mạnh mẽ xuất hiện tình cảnh đêm đó, toàn thân cường trắng, những bắp thịt rắn chắc kia, cô bị Đường Diệc Sâm ôm như vậy, khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu không tự giác đỏ lên, đỏ đến mang tai.
Cũng may, đèn tắt, bằng không cô khó xử chết mất.
Thuỷ Tâm Nhu làm sao có thể ngủ được. Cô ở trong lòng Đường Diệc Sâm cọ tới cọ lui, cảm giác rất không tự nhiên!
“Bà xã, em không muốn ngủ sao? Hay là, em muốn….”
“Ai nói tôi không ngủ, hiện tại không phải đã ngủ sao?”
Cô ở trong lòng anh như con sâu lông cọ tới cọ lui, thật sự là muốn chết. Lực tự chủ của anh vốn không kiên cường, nếu còn tiếp tục như vậy, anh cũng không dám đảm bảo nha….
“Bà xã, không cẩn thận mồi lửa, cần phải nghĩ cho thật tốt làm thế nào dập tắt lửa chứ…” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo áp lực, giọng điệu hết sức mờ ám.
Thân thể Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên cứng đờ, giống như hoá đá, cô cũng không dám động rồi.
Đùi của cô đã chạm vào trung tâm dục vọng, có tình thế đã phát ra không thể vãn hồi.
Anh cơ hồ là dán sát cùng một chỗ với cô, một mùi hương khí tươi mát kìm lòng không đậu bắt đầu phiêu tán, bay vào trong hơi thở của anh, câu dẫn cảm quan của anh.
Aiz….
Đường Diệc Sâm thật sự hít một ngụm khí, hô hấp của anh đã có chút loạn rồi.
Khoé miệng Thuỷ Tâm Nhu giật giật một phen, nháy mắt, cô cũng trở nên ngốc nghếch rồi.
———————
Đường Diệc Sâm ngồi ở trong phòng sách, trước mặt anh là chiếc máy tính bảng, anh đang tiến hành cuộc họp video với Đoạn Vô Ngân và bộ phận kế toán.
“Tổng giám đốc, sáng nay có mấy ngân hàng gọi điện thoại qua tìm hiểu tình hình tài chính của Liên Khải, cũng có khá nhiều cánh nhà báo canh giữ ở cửa Liên Khải, bọn họ muốn có phản hồi từ phía chúng ta liên quan tới vụ kiện Liên đòi bồi thường kia. Còn nữa, báo cáo cuối ngày bên thị trường chứng khoán Newyork, giá cổ phiếu Liên Khải chúng ta lại giảm 1%.”
Vẻ mặt Đoạn Vô Ngân có chút ngưng trọng, anh báo cáo cho Đường Diệc Sâm biết tình hình thị trường chứng khoán của Liên Khải.
“Ngay cả thị trường chứng khoán bên Hongkong này cũng bị ảnh hưởng theo, từ lúc bắt đầu phiên giao dịch vẫn đều có xu hướng tụt giảm.”
Đường Diệc Sâm cẩn thận lắng nghe, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh cũng không có biểu lộ bất luận cảm xúc gì.
Trái lại, toàn thân anh lộ ra sự lạnh nhạt. Đoạn Vô Ngân nhìn màn hình lớn trong phòng hội nghị, anh nhìn có vẻ cũng rất khẩn trương.
Anh cũng rất bội phục Đường Diệc Sâm, dưới những tin tức bất lợi như vậy mà anh còn có thể bình tĩnh như thế, bình tĩnh.
“Tôi muốn nghe báo cáo đánh giá tình hình tài chính mới nhất.”
“Tổng vốn của Liên Khải là 528 tỷ, gần đây vì tin tức từ hôn, mấy hạng mục lớn phải tạm dừng, mấy tin tức sóng gió gây bồi thường liên lụy, giá cổ phiếu của Liên Khải đã hạ xuống hai điểm. Trong đó, có một ngân hàng chính thức gửi công văn truy thu nợ, vốn lưu động tổn thất 2 tỷ. Ước đoán tổn thất chiếm 10% tổng vốn.”
Vũ Văn Huyễn vẫn không chịu thu tay lại, mỗi ngày Liên Khải liền có hơn triệu hoá thành tro, bước tiếp bước đều là gian nan.
“Tổng giám đốc, trước mắt chúng ta chỉ có 5000 vạn vốn lưu động có thể dùng, không có một ngân hàng nào chịu tiếp tục cho chúng ta vay. Bỏ thầu mua Mỹ Trang 5 giờ chiều nay sẽ kết thúc, nhưng mà, tài khoản ngân hàng của chúng ta nhất định phải trước 5 giờ chiều nay có đầy đủ tiền ký quỹ, cũng phải 2 tỷ.
Một khi trúng thầu, sau một tuần, chúng ta nhất định phải giao 5 tỷ cho Mỹ Trang để thanh toán cho kỳ đầu. Kỳ thanh toán thứ 2 cũng cách kỳ 1 một tuần. Với tình hình tài chính trước mắt của Liên Khải mà thu mua Mỹ Trang, thật sự có rủi ro rất lớn.”
Nhíu mày, Đường Diệc Sâm mở miệng, “Vô Ngân, cậu thấy như thế nào?”
Đoạn Vô Ngân chấm vài cái vào máy tính bảng của mình, lập tức trên màn hình trong phòng họp xuất hiện mấy tấm hình chụp anh tuấn bất phàm.
“Trong trăm triệu đại gia ở Hongkong, em có chọn lựa được một số người có khả năng hợp tác. Người đầu tiên, Tổng giám đốc tập đoàn Sở Vân, gia đình anh ta phỏng chừng đang giữ 300 tỷ trở lên. Phía sau anh ta còn có tập đoàn Sở thị, trước mắt là giao cho người có chức nghiệp quản lý. Anh ta là người không lo không có tiền nhất ở Hongkong. Anh ta có một đặc điểm, chỉ thích mỹ nữ, dưới tay anh ta cũng có vô số mỹ nữ.
Người thứ hai, Tịch Diệu Tư, anh ta là nhân vật mới nổi ở Hongkong. Sự nghiệp trọng tâm của anh ta từ Mỹ chuyển dời đến Hongkong. Gia thế của anh ta, bao gồm rất nhiều thân phận đều không có truyền ra ngoài, theo lời đồn, anh ta là đại gia ẩn hình.
Người thứ ba, Cung Trạch Hách, Tổng giám đốc Công ty Viễn thông Doanh Khoa. Nhưng mà anh ta có một thân phận hơi nhạy cảm, anh rể của Phí Lạc.
Người thứ tư, Thuỷ Mộ Hàn, Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo. Tổng giá trị tài sản của Vạn Huy Châu Bảo phải từ 400 triệu trở lên, tài chính bên nước ngoài chỉ là số lẻ. Ngoại trừ Công ty bất động sản Vũ Văn, anh ta là tập đoàn tài chính có thực lực nhất.
Dựa vào phân tích của em, trong bốn đại gia này, chỉ có Sở Vân và Thuỷ Mộ Hàn là cực kỳ có khả năng trở thành đối tác. Nhưng mà, đối phương là Vũ Văn Huyễn, lấy tài trí của Sở Vân, anh ta sẽ không dễ dàng gì đắc tội với Công ty bất động sản Vũ Văn. Cho nên, chúng ta chỉ có một mục tiêu, Thuỷ Mộ Hàn.
Ba đại gia khác, em sẽ thử đi bàn bạc thuyết phục bọn họ đầu tư vào dự án thu mua Mỹ Trang, còn về Thuỷ Mộ Hàn, anh Sâm, phải xem anh rồi.”
Cảm xúc bình ổn, Đường Diệc Sâm trầm mặc hồi lâu.
“Vô Ngân, bỏ thầu Mỹ Trang nhớ rõ phải đưa đến trước 5 giờ. Chờ một chút nữa, tôi sẽ chuyển tiền từ tài khoản cá nhân vào, trước 5 giờ chiều nhất định sẽ có 2 triệu.”
“Anh Sâm, cho dù lần này anh có đủ 2 triệu, sau một tuần đã là 5 triệu, tiếp theo còn có đợt 2, đợt 3. Nếu không, chúng ta từ bỏ đi, núi xanh còn đó.”
Đoạn Vô Ngân cau mày lo lắng.
“Đúng đó, trợ lý nói đúng, Tổng giám đốc nên suy nghĩ kỹ.” Thân là Giám đốc tài vụ Liên Khải, anh cũng không ủng hộ việc Đường Diệc Sâm mạo hiểm.
Không chút do dự, Đường Diệc Sâm kiên trì quyết định của chính mình.
“Vô Ngân, cứ làm theo tôi nói, tôi không tin đấu không lại trời.”
Biết chính mình là không cách nào thuyết phục Đường Diệc Sâm từ bỏ, Đoạn Vô Ngân mím chặt môi. Anh sẽ nghe theo, mà còn sẽ ủng hộ anh.
—————————-
Cuộc họp video kết thúc, Đường Diệc Sâm tắt máy tính bảng, đi ra khỏi phòng sách.
Trở lại phòng ngủ, Thuỷ Tâm Nhu vẫn chưa tỉnh.
Đường Diệc Sâm ngồi ở bên giường, anh sững sờ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô.
Ánh mắt anh trở nên mềm mại, khoé miệng thoả mãn nhếch lên.
Làn da của cô bóng loáng tinh tế, đường nét thanh lệ, mắt sáng, mũi nhỏ, môi hồng nhuận, đặc biệt là cặp mắt sáng chói kia, luôn nhiễm sự tự tin kiêu ngạo….
Lúc cô nhẹ nhàng cười để lộ ra hàm răng đều tăm tắp.
Lúc tức giận, lại biến đổi nhiều như vậy, đáng yêu.
Tựa hồ phát hiện có một cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên nhẹ nhàng chớp chớp hàng mi dài.
Ngay sau đó, thân thể mảnh khảnh bắt đầu chuyển động.
Thuỷ Tâm Nhu muốn xoay người, bên hông lại có một lực đạo kiềm chế cô.
“Uhm….” Lời nói mê tỏ vẻ không hài lòng, Thuỷ Tâm Nhu chớp chớp đôi mắt đang ngủ, cô lờ mờ tỉnh dậy.
Vẻ mặt hoang mang cho thấy cô vẫn chưa rõ tình hình lắm, từ đôi mắt híp, cô chỉ biết đây khẳng định không phải là phòng cô.
“Chào buổi sáng!” Đường Diệc Sâm mặc áo nằm cạnh cô, anh hoàn toàn ôm cô vào lòng, lười biếng nói lời chào buổi sáng với cô.
Mắt híp kinh ngạc hoàn toàn mở ra, Thuỷ Tâm Nhu thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú kia của Đường Diệc Sâm.
Đúng rồi, cô nhớ rồi, tối hôm qua cô nằm với anh.
Về sau, cô nằm nằm, hẳn là ngủ thiếp đi.
Sau đó, anh có làm gì với cô hay không, cô không biết.
Theo bản năng, Thuỷ Tâm Nhu xốc chăn lên xem xét bản thân một cái.
Quần áo tối hôm qua vẫn còn, hiện tại cô tỉnh dậy cũng không cảm thấy chua xót đau đớn như lần trước vậy.
Có thể nói, cô tạm thời an toàn.
Nhìn hành động liên tiếp của Thuỷ Tâm Nhu, đôi môi mỏng của Đường Diệc Sâm bỗng dưng nhếch lên, mang theo ý cười cân nhắc, nói: “Bà xã, em nhất định rất thất vọng phải không, tối hôm qua chúng ta chỉ đơn thuần nằm ngủ.”
Trời biết, anh rất muốn, nhưng mà, anh không thể không cố kỵ cảm nhận của cô.
Lập tức Thuỷ Tâm Nhu tức giận trợn trắng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
“Này, anh đứng lên, tôi muốn dậy. Tôi phải đi làm.”
Còn nữa, cô không thể quên, hôm nay mẹ đáp chuyến bay về, cô phải ra sân bay đón.
Cô không biết hiện giờ là mấy giờ, cô giống như ngủ thật say, ngủ thật sự thoải mái.
“Hiện tại khoảng 11 giờ, anh đã thay em xin phép nghỉ, em có thể ngủ lâu thêm một chút.”
Đường Diệc Sâm cũng không buông tay ra, anh vẫn như cũ đơn thuần ôm Thuỷ Tâm Nhu cùng nằm.
“Cái gì? 11 giờ? Anh không gọi tôi dậy, anh lại nói cái gì với anh tôi rồi hả?” Một đôi mắt đẹp đột nhiên toát ra tia lửa.
Thuỷ Tâm Nhu u oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.
“Em vốn là ở chỗ anh, hơn nữa, còn cùng ngủ. Thật ngại quá, anh sẽ không nói dối.” Đường Diệc Sâm nói một cách đương nhiên.
Thuỷ Tâm Nhu bĩu môi, cô tức giận đẩy Đường Diệc Sâm ra, sau đó chính mình bò dậy.
Khốn kiếp vẫn không đổi được bản chất dã man.
“Đường Diệc Sâm, sao anh còn chưa đi làm, không phải là anh tính quấn tôi hết hôm nay chứ?”
“Sai, anh là cố ý nghỉ với em để đi đón mẹ vợ.”
“Xe anh không phải hết xăng rồi sao?”
“Sáng sớm anh đã đi đổ thêm rồi.”
“Ha ha…. Vô lại, không biết xấu hổ.”
“Muốn mặt để làm chi, cũng không thể ăn cơm được.”
Lạnh lùng kìm nén liếc Đường Diệc Sâm một cái, Thuỷ Tâm Nhu đi vào trong phòng tắm.
Cô nhất định phải bình tĩnh, tuyệt không thể chống chọi. Cô nhất định phải bỏ lại cái kẹo mè xửng chết tiệt này ở phía sau.
————–
Nhiều lần suy xét, Đường Khả Tâm đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa khu nhà lớn của nhà Vũ Văn bên núi Dương Minh.
Nghe được tiếng chuông cửa, người giúp việc ra mở nhìn thấy là Đường Khả Tâm, nháy mắt đen mặt.
“Hôm nay có ngọn gió nào lại thổi cô Đường đến đây.”
“Xin chào, làm phiền thông báo một chút, tôi muốn gặp ông Vũ Văn.” Đường Khả Tâm nói năng cẩn thận, cô cũng không để trong lòng sự trào phúng của người giúp việc nhà Vũ Văn.
“Ông chủ nhà chúng tôi là người muốn gặp có thể gặp à? Cô thực nghĩ cô là vật báu à? Hại cậu chủ nhà chúng tôi thành như vậy, cô còn có mặt mũi tới nhà lớn Vũ Văn?”
“Làm ơn, hôm nay tôi nhất định phải gặp ông Vũ Văn.” Đường Khả Tâm còn kém quỳ xuống trước mặt người giúp việc, trong mắt cô loé ra tia cầu xin.
“Cô Đường, không phải cô rất có bản lĩnh sao? Không cần phải tới tìm ông chủ nhà chúng tôi, mời cô trở về đi.” Người giúp việc rất cao ngạo làm như không nghe được, bà cứ như vậy đuổi Đường Khả Tâm đi.
“Nếu hôm nay không gặp được ông Vũ Văn, tôi sẽ không đi.”
“Aiz… cái cô này sao lại làm người ta chán ghét vậy, cô cho rằng nơi đây là nhà họ Đường à, có thể cho cô tuỳ tiện.”
Người giúp việc càng nói càng kích động, may mắn là đã từ hôn, bằng không về sau làm mợ trẻ của bọn họ, hầu hạ có bao nhiêu khó khăn!
Mặc dù vẫn đứng ngoài cửa sắt nhà Vũ Văn, Đường Khả Tâm vẫn không nhúc nhích tí nào.
Mắng cô, cô cũng không đi.
Đột nhiên một trận kèn vang lên, theo phản xạ, Đường Khả Tâm cùng người giúp việc quay sang nhìn.
“Cô Đường, cô đi đi, đừng làm vướng bận mợ cả đi vào.”
“Mợ cả Vũ Văn, làm phiền bà, tôi muốn gặp ông Vũ Văn, tôi có việc gấp muốn tìm ông ấy.” Biết là mợ cả nhà Vũ Văn trở lại, Đường Khả Tâm vọt tới bên xe, gõ mạnh vào cửa kính xe.
“Mợ cả…” Người giúp việc sợ Đường Khả Tâm cáo trạng bà ta, bà muốn giải thích, nhưng lại liếc đến ánh mắt lạnh run của cô khi đó, người giúp việc ngậm miệng cúi thấp đầu, cũng đứng ở một bên.
Lông mi khẽ run rẩy, Nhan Dĩ Hiên mở cửa xe ra, “Cô đi lên đi.”
Sững sờ một phen, Đường Khả Tâm vội vàng chui vào chiếc Mercedes, “Mợ cả Vũ Văn, cảm ơn!”
“Không có gì.”
Cho dù là trong một cái nháy mắt, gật đầu, cười nhạt, toàn thân Nhan Dĩ Hiên đều lộ ra khí chất cao quý tao nhã, phong thái của bà không thua gì đàn ông.
Ngồi ở trong xe, mợ cả Vũ Văn không hỏi cô cái gì, thậm chí ngay cả lời trách cứ cũng không có, điều này khiến cho Đường Khả Tâm không được tự nhiên.
May mắn, từ cửa đến nhà chính chỉ có mấy phút đường xe.
“Ba ở trong phòng sách, tôi để cho người giúp việc dẫn cô lên.” Lúc xuống xe, Nhan Dĩ Hiên vẫn còn không quên phân phó người giúp việc.
Đối với mợ cả Vũ Văn nổi danh này, Đường Khả Tâm bắt đầu sinh vài phần hảo cảm. Cô cũng cực kỳ cảm kích sự giúp đỡ của bà.
Có chút sợ hãi yếu ớt, Đường Khả Tâm đi vào phòng sách.
“Tôi nghe nói, cô đặc biệt tới tìm tôi.”
Chỉ khẽ hí mắt, tầm mắt Vũ Văn Huyễn vẫn lại rơi vào trong phần hồ sơ trong tay mình kia.
“Ông Vũ Văn, quấy rầy rồi.”
Đường Khả Tâm khom người, sau đó cô mới đi đến trước mặt Vũ Văn Huyễn ngồi xuống.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Ông Vũ Văn…..” Đường Khả Tâm kinh ngạc trừng to mắt, cô có cảm giác bị nhìn thấu.
“Tôi không thích kỳ kèo mè nheo. Anh cả cô làm không tệ, thật là trò giỏi hơn thầy. Tôi đã bị cậu ta vượt qua rồi.”
“Ông Vũ Văn, tôi cầu xin ông buông tha cho Liên Khải đi, ông muốn tôi làm gì tôi đều chấp nhận.”
Ánh mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn Vũ Văn Huyễn, Đường Khả Tâm giống như đã có quyết định.
“Cho dù ông đưa ra điều kiện gì, tôi đều đáp ứng, cho dù ông muốn tống tôi vào tù, tôi cũng sẽ nhận tội.”
“Nhìn cô xem, nói nghiêm trọng như vậy. Thật không biết Đường Dụ có cái vận cứt chó gì, nhìn thấy anh em các người, tôi rất đố kỵ với ông ta.”
Vũ Văn Huyễn rốt cuộc nhìn thẳng vào Đường Khả Tâm, nhưng mà, vẻ mặt sâu xa khó hiểu thâm trầm khiến cho người ta không rõ tâm tư.
“Tôi biết Bất động sản Vũ Văn các người cũng muốn thu mua Mỹ Trang, ông Vũ Văn, đây cũng không phải là mục đích cuối cùng của ông phải không? Lựa chọn công bố bệnh tình của Vũ Văn Thác vào lúc này, ông là có tính toán khác? Bê bối đòi bồi thường của Liên cũng là ông tìm người giở trò đúng không?
Có lẽ là, tôi không nên nói gì, cũng không nên hỏi gì. Ý tứ của tôi rất đơn giản, tôi không muốn anh cả của tôi có việc, tôi muốn bảo vệ anh ấy, cho dù dùng cách gì, tôi biết ông Vũ Văn cũng sẽ làm được. Cũng giống vậy, ông muốn tôi làm gì, tôi đều làm được.”
“Được được, đủ can đảm. Vừa tới liền đặt điều kiện với tôi, cô là người đầu tiên dám ở trước mặt tôi làm càn như vậy.”
Biểu tình Vũ Văn Huyễn nghiêm túc, giọng nói cũng có chút lạnh lùng.
Nếu nói trong lòng không sợ, kia là giả, Đường Khả Tâm chỉ là cố nén không để cho bản thân lộ ra chút sợ hãi nào.
Thân thể của cô không tự giác muốn run rẩy, là cô một mực véo đùi mình, nhắc cho chính mình phải trấn tĩnh.
Cô nhất định phải giúp đỡ anh cả.
“Có điều, tôi thật sự rất thích anh em các người.” Ha ha, bên môi Vũ Văn Huyễn hiện lên ý cười u ám.
“Ông Vũ Văn, ý của ông là đồng ý buông tha Liên Khải sao?”
“Tôi cho tới bây giờ đều không có ý làm khó Liên Khải, hơn nữa, tôi cũng là một người biết nhận thân nhận thức.”
“Ông Vũ Văn…. tới cùng ông muốn như thế nào?”
Đường Khả Tâm căn bản không cách nào suy đoán được suy nghĩ của Vũ Văn Huyễn, dựa vào trực giác mục đích của ông là cô.
“Niệm tình thành ý của cô, đây…. ký tên vào thoả thuận này đi.” Nói xong, Vũ Văn Huyễn lấy từ trong ngăn kéo một phần thoả thuận đã sớm chuẩn bị tốt đưa tới trước mặt Đường Khả Tâm.
Đường Khả Tâm cầm lên nhìn một chút, cô mờ mịt nhìn Vũ Văn Huyễn, “Ông muốn tôi ba năm sau gả cho Vũ Văn Thác?”
“Đúng vậy, tôi muốn chỉ đơn giản như vậy.”
“Nhưng mà, anh ấy cũng không thích tôi, hơn nữa, anh ấy…”
“Tôi cam đoan với cô, Trịnh Sơ Tuyết tuyệt đối sẽ không là chướng ngại giữa các người.”
Đường Khả Tâm dùng lực cắn môi, nói, “Ông Vũ Văn, hy vọng ông là người nói là làm.”
Cầm lấy bút trên bàn, cô ký tên mình xuống.
“Yên tâm, tôi sẽ không bức người.”
———————-
Thuỷ Tâm Nhu mở điện thoại, nhất thời điện thoại của cô toàn bộ đều là tin nhắn của Phí Lạc.
Cô muốn bỏ lại Đường Diệc Sâm ở phía sau đi đến phòng luật sư đăng ký nhưng mà anh giống như một cái đuôi đi theo cô, trước gọi bà xã sau gọi bà xã.
Anh vui vẻ cũng không biết mệt mỏi, nhưng cô lại thật sự phiền nha!
Nhìn dáng vẻ của anh, anh là nhất định cùng cô đến sân bay rồi.
“Đường Diệc Sâm, chuyện kia… anh đi làm đi. Mẹ tôi chưa gặp anh, nếu anh đột ngột xuất hiện như vậy ở sân bay, bà ấy sẽ giật mình. Tôi tự mình bắt xe là được.”
Rõ ràng trong lòng nổi lửa giận, khuôn mặt xinh đẹp của Thuỷ Tâm Nhu lại nở nụ cười duyên.
“Trước lạ sau quen, không cần phiền phức như vậy, anh có xe, anh lo đưa đón. Hơn nữa, anh cũng có thể đi gặp mẹ vợ.” Môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm bỗng dưng nhếch lên, lộ ra ý cười nhạt.
Nụ cười duyên trên mặt Thuỷ Tâm Nhu trong phúc chốc cứng đờ, cô ở trong lòng hung hăng mắng Đường Diệc Sâm.
Mà anh lại vô cùng tự nhiên nắm tay cô đi ra khỏi nhà hàng.
Không tình nguyện, Thuỷ Tâm Nhu vẫn bị Đường Diệc Sâm bá đạo ôm lên xe.
Từ lúc ở khu chờ VIP ở sân bay Thuỷ Mộ Hàn nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu cùng Đường Diệc Sâm nắm tay xuất hiện, lập tức tuấn dung của anh gắt gao ngưng trọng, cằm cũng căng thẳng.
Thuỷ Tâm Nhu liếc ngang Đường Diệc Sâm một cái, anh vẫn như cũ không buông tay cô ra, thậm chí, kể từ lúc cô xuống xe tới giờ cũng chưa từng buông.
Đường Diệc Sâm chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi Thuỷ Mộ Hàn. Ba người bọn họ liền đứng như vậy, không ai nói gì.
Không bao lâu, có một đợt lữ khách đi ra, trong đó có một người phụ nữ mang kính râm tao nhã, khuỷu tay kéo một chiếc túi xách Hermes số lượng có hạn, chạy về phía bọn họ, “Bảo bối!”
Bà chạy tới trước mặt Thuỷ Tâm Nhu, vốn muốn tặng cho cô một cái ôm nhiệt tình, liếc thấy tay cô vẫn bị Đường Diệc Sâm bá đạo nắm lấy, người phụ nữ rụt tay mình trở về.
Hơn nữa, dưới lỗ tai bảo bối lộ ra dấu răng môi, giống như muốn tuyên cáo cái gì.
Qua Nhã cau mày lại, “Bảo bối, anh chàng đẹp trai này là ai?”
Đẩy đẩy cặp kính, bà tuyệt không quên đánh giá kỹ càng Đường Diệc Sâm áo mũ chỉnh tề.
Nhìn ra được là người tuấn tú lịch sự.
Ít nhất ấn tượng để lại cho bà vẫn ok!
“Mẹ, mẹ đừng để ý tới anh ta là được.”
“Chào bác gái, con là Đường Diệc Sâm, là vị hôn phu của Nhu Nhu, hiện tại là Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Liên Khải.”
“Nhu Nhu, con yêu khi nào rồi hả? Sao mẹ không biết con có một vị hôn phu?” Xuất ngoại du ngoại một chuyến, bà rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vậy.
Qua Nhã có phần khó có thể tin, vấn đề là, con gái mình lại không thừa nhận.
Dấu răng môi rõ ràng dưới lỗ tai kia lại là chuyện gì?
Tuyệt đối không phải là tự mình cắn mình đi!
Thuỷ Mộ Hàn giúp đỡ xách hành lý, dì Tuệ giúp Bối Kỳ dời đi trước.
“Mẹ, về nhà con sẽ giải thích với mẹ.”
Đúng rồi, đây là sân bay, Qua Nhã tạm thời buông tha Thuỷ Tâm Nhu.
Bọn người bọn họ đi ra khỏi đường VIP, lập tức có một số lượng lớn cánh phóng viên vây quanh, đèn flash loé sáng liên tục.
“Cô Thuỷ, anh Đường, xin dừng bước trả lời một chút, đoạn clip hot nhạy cảm 10 giây lan truyền trên Internet có phải là thật không? Theo nhận định của người trong ngành chúng tôi thì đó tuyệt đối không phải do photoshop.”