Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài dự kiến của Thuỷ Tâm Nhu, trang đầu tin tức ngày hôm sau cũng không phải là hạng mục hợp tác của Vạn Huy Châu Bảo cùng tập đoàn Liên Khải, mà là một màn Đường Diệc Sâm ở hoạt động trang điểm cho mẫu thật của tập đoàn Liên Khải tại trung tâm thương mại Landmark, trước mặt mấy ngàn người cầu hôn cô.
Hừ…. Đường Diệc Sâm thật đúng là hạ xuống chiêu quan trọng, ngay cả tổng biên tập Lam Thấm Vi của tạp chí Tinh cũng viết bọn họ thành ân ái thế nào, thâm tình đến bao nhiêu.
Xem xong báo lại tuỳ ý lướt web, Thuỷ Tâm Nhu chỉ có một cảm giác, cô cảm thấy vô cùng buồn cười.
Đúng vậy, người không biết thật sự cho rằng Đường Diệc Sâm yêu cô rất nhiều.
Chỉ sợ, không ai biết anh vô sỉ đến thế nào đi!
Tên lưu manh dối trá, trước sau không đồng nhất!
Hừ một tiếng, ánh mắt Thuỷ Tâm Nhu không khỏi lộ ra một tia xem thường.
Thình lình chuông điện thoại vang lên, theo phản xạ, Thuỷ Tâm Nhu cầm lấy di động nhìn một chút. Sau đó, cô bắt máy.
“Phí Lạc, vụ án của anh thế nào rồi? Anh… có khoẻ không?”
“Còn đang chờ thông báo. Đúng rồi, báo viết đều là thật sao? Em quyết định gả cho Đường Diệc Sâm?”
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, Phí Lạc vẫn hỏi ra miệng. Trong lòng cũng một trận đau đớn, khiến anh hết sức khó chịu.
Anh rất muốn Thuỷ Tâm Nhu nói cho anh biết, báo chí kia viết bậy mà thôi. Nhưng mà, có hình ảnh có sự thật, anh nghĩ theo hướng kia chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.
Hơn nữa, anh còn có vụ án quấn thân, lỡ như anh thật sự bị định tội…. mày kiếm xoắn xuýt nhíu lại. Cho nên, tối hôm qua sau khi anh nộp tiền bảo lãnh về nhà, anh vẫn trầm tư, chưa liên lạc với cô.
“Ừ… quyết định muốn kết hôn rồi.” Thuỷ Tâm Nhu trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, khoé miệng của cô vẫn nổi lên nụ cười khổ tự giễu.
“À….”
Phí Lạc trầm mặc vài giây, anh mới đau đớn hừ nhẹ, “Chúc mừng em nha!”
“Cảm ơn anh! Hôn lễ định vào thứ năm tuần này, anh nhớ tới nhé…., nhớ rõ phải cho em phong bì thật lớn đó!”
Giọng nói Thuỷ Tâm Nhu mang theo ý cười đùa giỡn, nhưng mà, trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.
Cái loại cảm giác hạnh phúc này cô cũng không cam tâm tình nguyện.
“Được, anh nhất định đến!”
Phí Lạc đã không biết bản thân làm thế nào cúp điện thoại, anh chỉ cảm thấy nháy mắt có loại cảm giác trời sập xuống.
Anh vẫn muốn là thiên sứ bảo hộ, aiz… cô rốt cục phải lấy chồng rồi.
Nhưng mà, chú rể cũng không phải anh!
Mấp máy môi, Phí Lạc đứng dậy đi đến trước tủ rượu, vội vàng rót đầy cho mình một ly Whisky vừa cay lại vừa mạnh, không chút suy tư trút vào trong cổ họng. Chất lỏng đặc theo yết hầu chảy xuống bụng, thật sảng khoái. Nhưng mà trái tim kia của anh vẫn còn sống, nó vẫn còn đập.
Anh làm sao có thể quên được thiên sứ trong lòng, thế nhưng, anh có năng lực gì chứ?
————————
Catherine gõ cửa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám, đây là biên bản cuộc họp buổi sáng.” Nói xong, Catherine đem hồ sơ đã chỉnh lý đặt lên bàn Thuỷ Tâm Nhu.
“Ừm, được rồi, chút nữa tôi sẽ xem.” Tầm mắt Thuỷ Tâm Nhu chuyên chú trên bản thảo thiết kế trên màn hình máy laptop, cô vẫn chưa ngẩng đầu liếc mắt nhìn thư ký của mình.
Catherine cũng không xoay người rời đi mà vẫn đứng chờ tại chỗ.
Giật giật cánh môi, cô nổi lên dũng khí nói ra, “Tổng giám, Tổng giám đốc Đường Diệc Sâm của tập đoàn Liên Khải…. anh ấy đến đây, đang ở bên ngoài chờ cô. Anh ấy nói… hôm nay anh ấy hẹn cô đi chụp hình cưới.”
Tiếng nói vừa ngừng, Catherine cắn cắn cánh môi dưới.
Ánh mắt thật cẩn thận vẫn luôn trộm nhìn khuôn mặt băng lạnh xinh đẹp kia của Thuỷ Tâm Nhu.
Sáng nay đi làm, Tổng giám không có đề cập qua lịch trình này với cô, cho nên… không hề có trong sự sắp xếp của cô.
Mày đẹp hơi hơi nhăn lại, tầm mắt Thuỷ Tâm Nhu dời khỏi màn hình máy laptop, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn thư ký của mình.
“Ừ, có việc như vậy. Thật ngại quá, đã quên nói cho cô rồi. Cô ra ngoài trước đi, nói anh ta tôi sẽ tới ngay.”
“Được, Tổng giám đốc.” Catherine xoay người đi ra ngoài, nháy mắt cửa đóng lại kia, cô nhè nhẹ vỗ ngực.
Thoát khỏi phần mềm thiết kế, Thuỷ Tâm Nhu tắt laptop, sau đó, cô cầm lấy túi xách ra khỏi văn phòng.
Quả thật có chuyện như vậy, Đường Diệc Sâm ngày hôm qua có nói cho cô rồi.
Chỉ là, cô thật không ngờ anh vẫn xem việc chụp hình cưới trở thành một việc quan trọng, lại đúng giờ đến đây, cũng không phải thuận miệng nói một chút mà thôi.
Dù sao đều là đám hỏi có lợi cho đôi bên mà thôi, có nhất thiết làm đủ trình tự không?
Thuỷ Tâm Nhu khẽ hừ một tiếng, cực kỳ không vui nhíu mi.
Nhìn Thuỷ Tâm Nhu đi đến, Đường Diệc Sâm đứng lên, ánh mắt ôn nhu mềm mại nhìn cô đắm đuối.
“Bà xã, có thể đi rồi sao?”
Thuỷ Tâm Nhu nhẹ nhàng chớp hàng mi thật dài, suy nghĩ của cô không tự chủ được nhẹ nhàng bay trở về ngày hôm qua.
Sau khi nhận phỏng vấn của giới truyền thông xong, cô cùng Đường Diệc Sâm rời khỏi, thuận tiện, bọn họ đến văn phòng luật sư ký tên.
Hiện tại, cô thật sự đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của anh rồi, rốt cuộc chạy không thoát, bị buộc chặt chẽ rồi.
Sững sờ một phen, Thuỷ Tâm Nhu mới nhàn nhạt trả lời, “Uhm, đi thôi!”
Không nhìn Đường Diệc Sâm một cái, biểu tình trên mặt cô cũng lạnh như băng, không mang theo một tia nhiệt độ.
Không đợi Đường Diệc Sâm, Thuỷ Tâm Nhu trực tiếp cất bước đi về phía trước.
Đôi mắt thâm thuý nheo lại, Đường Diệc Sâm nhanh chóng đuổi theo, bàn tay bá đạo ôm eo nhỏ nhắn của cô. Thân thể Thuỷ Tâm Nhu cứng đờ, chỉ có ngắn ngủn vài giây, cô lại khôi phục biểu tình như không có việc gì.
Ánh mắt sắc bén như liệp báo của Đường Diệc Sâm hiện lên chút tức giận, anh ôm cô càng chặt hơn.
So với khuya ngày hôm trước cô giống như là hai người khác nhau.
Đường Diệc Sâm cũng có chút không hiểu nổi cô vì sao lại thay đổi nhanh như vậy, trước ngày hôm qua, cô cũng không đến mức không hợp tình hợp lý với anh như vậy.
————————–
Thay áo cưới trắng rồi lại trang điểm, Thuỷ Tâm Nhu vô cùng xinh đẹp, nhất là hai tròng mắt như ngọc đen của cô, đuôi mắt hơi hơi hếch lên trên, vừa to vừa sáng giống như thuỷ tinh trong suốt.
Đường Diệc Sâm cũng thay một bộ tây trang màu trắng tương tự, vội vàng từ trong cõi mê kéo tinh thần về, chữa lại con tim nhất thời lỡ nhịp.
Kỳ thật, hai người bọn họ đứng cùng nhau thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, giống như trời đất tạo một đôi. Thấy xứng đôi thế nào liền là thế nấy, không thể bắt bẻ.
Dưới sự chỉ đạo của nhiếp ảnh gia cùng trợ lý, bọn họ bắt đầu chụp ảnh cưới.
Thay đổi nhiều tạo hình khác nhau, Thuỷ Tâm Nhu cảm thấy miệng mình rất nhanh sắp cương cứng vì cười, nhưng mà cô vẫn như cũ cực kỳ chuyên nghiệp tiếp tục sắm tốt vai diễn của mình.
“Được, rất tuyệt, chụp xong đợt này chúng ta có thể hoàn thành công việc rồi.” Đối với biểu hiện của cặp vợ chồng mới cưới này, nhiếp ảnh gia vẫn tương đối hài lòng.
Mặc kệ là chụp từ góc độ nào, bọn họ đều cực kỳ theo ý người.
Đường Diệc Sâm ở sau lưng ôm eo nhỏ nhắn của Thuỷ Tâm Nhu, bọn họ cùng mỉm cười hướng máy chụp hình, một chút cũng không nhìn ra việc bằng mặt không bằng lòng.
Gió biển mang theo vị mặn từ từ thổi vào, áo cưới màu trắng tinh của Thuỷ Tâm Nhu không khỏi nhảy múa theo gió, lay động, lưu luyến, rơi xuống rồi lại bay lên…
“Đường Diệc Sâm, hôm nay anh diễn không tệ, biểu tình vô cùng thích hợp, người không biết còn thật sự sẽ tưởng chúng ta là một đôi tình nhân cực kỳ ân ái đó.”
Thuỷ Tâm Nhu khẽ nghiêng đầu, hơi thở ấm áp của cô thở ra phun trên mặt Đường Diệc Sâm, có chút ngứa thổi qua.
Đôi mắt nước sắc lẻm cực kỳ không che giấu vẻ khinh miệt trào phúng chăm chú nhìn anh.
Hai tay ôm eo nhỏ của cô siết chặt, màu sắc con ngươi Đường Diệc Sâm thay đổi.
“Không phải em nói anh rất biết diễn trò sao? Cho nên, đương nhiên phải diễn cho đủ bộ rồi. Dù sao hôn đều đã quyết định kết, nên một món anh cũng sẽ không thiếu em.”
Bỗng dưng khuôn mặt tuấn tú của anh dán trên mặt Thuỷ Tâm Nhu, răng môi ấm nóng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên cắn vành tai của cô.
Không tự chủ, toàn thân chạy thoáng qua một dòng điện, Thuỷ Tâm Nhu mẫn cảm co rụt lại, theo bản năng rùng mình một cái.
“A… làm bà Đường thật đúng là hạnh phúc nha! Cái này phải nói đến công lao to lớn của ông Đường nha. Phải biết rằng nhẫn cưới DR không phải người đàn ông nào cũng có thể dễ dàng hạ quyết tâm đi đặt làm, hơn nữa cả đời chỉ có một cái, lại là dùng chứng minh nhân dân của mình để đặt, một khi hoàn thành thủ tục đặt hàng, đó chính là dấu vết cả đời rồi.”
Lông mày đẹp nhăn lại, Thuỷ Tâm Nhu theo bản năng né tránh, cô kéo ra một khoảng cách bằng một quả đấm với Đường Diệc Sâm.
Cái loại cảm giác ngứa này, giống như xa lạ lại kỳ diệu.
Cô có một loại mê man không thể nói rõ.
“Đây nên là, bởi vì bà Đường đáng có được.” Biểu tình của Đường Diệc Sâm vẫn nghiêm túc giống như trước.
“Xì…” Thuỷ Tâm Nhu xuy hừ một tiếng, khoé miệng vẫn còn vết tích của một nụ cười mỉa.
Cái gì mà cô đáng có được, cô còn khinh thường đó chứ.
“Được rồi, chụp đủ rồi, có thể kết thúc công việc.”
Nghe vậy, ngón tay thon dài của Thuỷ Tâm Nhu ghét bỏ lấy bàn tay Đường Diệc Sâm đang ôm eo nhỏ của mình ra. Cô chậm rãi đi tháo trang sức, thay quần áo.
“Áo cưới ngày kia tôi cần, có thể đưa cho tôi được không?”
“Có thể, ngày kia tôi nói trợ lý đưa tới Liên Khải.”
Đường Diệc Sâm gật gật đầu, lúc này mới an tâm đi thay quần áo.
Theo bản năng, anh híp đôi mắt thâm thuý, thâm sâu liếc nhìn phương hướng Thuỷ Tâm Nhu biến mất kia.
——————————-
Lễ hội trang điểm thực tế vừa mới kết thúc hai ngày mà thôi, lượng tiêu thụ toàn bộ sản phẩm của Liên Khải thực sự tăng vọt đáng kinh ngạc.
Mãi đến trước khi diễn ra hội nghị, Đường Diệc Sâm mới lấy được báo cáo thống kê số liệu cuối cùng.
Phòng hội nghị không còn chỗ trống, tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đều có thể nghe thấy. Có người vui mừng có người ưu tư, biểu tình mỗi người không giống nhau.
Làm Tổng giám đốc điều hành cấp cao nhất của Liên Khải, Đường Diệc Sâm mở đầu nói chuyện, báo cáo thống kê công tác số liệu tương quan trên hội nghị.
Nghe vậy, khoé môi Đường Thiên Hào càng mím chặt
Không nghĩ tới buổi diễn gì gì đó ông xem thường, ông khinh thường nhất, cái trò trang điểm thanh lịch như khỉ làm xiếc vậy mà lại có thể khiến cho lượng tiêu thụ của toàn bộ sản phẩm Liên Khải tăng trưởng trở lại.
Ảnh hưởng bởi tin tức Đường Diệc Sâm cầu hôn thành công, lại vẫn khởi đầu rất tốt.
Thật sự vào ngày hôm qua, mức tiêu thụ đã tăng một bậc.
“Diệc Sâm, làm tốt lắm, con quả nhiên không để cho mọi người thất vọng.” Sau khi Đường Diệc Sâm báo cáo xong, Đường Dụ hiếm khi ở trong cuộc họp tán dương anh.
“Không phải công lao của một mình con, Diệc Tấn cũng giúp trợ uy.”
Đường Dụ mấp máy môi, sau đó, ông khẽ gật đầu.
“Chủ tịch, kế tiếp có phải nên chỉnh đốn và cải cách bộ phận kinh doanh hay không? Ý tưởng của Diệc Sâm rất tốt, mặc dù Liên Khải chúng ta vẫn luôn là nhóm hàng cao cấp, nhưng phải kết hợp với thị hiếu hiện tại, không có đổi mới thì có khả năng trì trệ không tiến, ảnh hưởng tới sự phát triển của Liên Khải trong tương lai.”
Không đề cập tới bình kia, bình kia lại mở. Đặng Hiển Dự đem quyết sách trước đó không lâu Đường Dụ không trực tiếp quyết định đưa ra thảo luận một lần nữa.
Nhất thời, Đường Dụ nhíu mày, ánh mắt cũng có chút trầm.
Con ngươi bí hiểm liếc Đường Diệc Sâm một cái, ông vô tình nhếch môi, “Liên Khải chúng ta vừa mới thành công thu mua Mỹ Trang, hiện tại không thích hợp chỉnh đốn và cải cách bộ phận kinh doanh. Bằng không truyền thông bên ngoài sẽ suy đoán bên trong Liên Khải có vấn đề, trước mắt, trọng tâm của chúng ta nên đặt ở việc quản lý Mỹ Trang.
Diệc Sâm, không phải ba không ủng hộ cải biến của con, chỉ là thời cơ chưa tới. Tại bộ phận kinh doanh, con còn phải học tập chú hai cùng chú Huân của con nhiều hơn, bọn họ là trụ cột của Liên Khải, kinh nghiệm cũng cực kỳ phong phú. Ba không phủ nhận con có năng lực, nhưng cũng không thể vội vàng xao động. Mọi việc từ từ rồi sẽ đến.”
Ông là người định ra quy tắc trò chơi, đồng thời, cũng là người phá huỷ quy tắc trò chơi.
Cho nên, cho dù Đường Diệc Sâm có bộc lộ tài năng, cuối cùng người giữ chặt sợi dây diều kia lại chính là Đường Dụ ông.
Ông để cho anh bay, anh có thể bay, ông không cho anh bay, cho dù anh muốn bay cũng bay không được.
Khuôn mặt Đường Diệc Sâm lạnh lùng tuấn tú làm cho người ta đọc không ra cảm xúc gì, anh chỉ trừng mắt nhìn, “Ba nói rất đúng, con sẽ học tập chú hai và chú Huân.”
“Ừ… tan họp thôi.”
Quản lý cấp cao lục tục chỉnh lý tư liệu rồi lần lượt đứng dậy rời đi, Đường Dụ vẫn ngồi trên ghế Chủ tịch, ông không chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.
“Diệc Sâm, chuyện hôn lễ chuẩn bị tới đâu rồi? Con lập gia đình rồi thì là người có trách nhiệm, giành nhiều thời gian ở bên vợ đi, đừng chỉ lo làm việc.”
“Ba, con sẽ cố gắng. Hôn lễ đã chuẩn bị tốt, chút nữa con bàn giao công việc cho Vô Ngân. Ngày kia, con cùng Tâm Nhu đi Paris hưởng tuần trăng mật.”
“Ừ…. đi chơi với con bé vui vẻ chút.”
Gật gật đầu, Đường Dụ đứng dậy, ông cùng Đường Diệc Sâm cùng nhau ra khỏi phòng họp, trên đường vẫn nói vài câu chuyện phiếm.
————————
Nhìn căn phòng đỏ bừng, Thuỷ Tâm Nhu vẫn có cảm giác đang trong cảnh mơ.
Có phần khó có thể tin, cô cứ như vậy kết hôn cùng Đường Diệc Sâm, thành vợ chồng hợp pháp.
Tự giễu cười cười, Thuỷ Tâm Nhu ngồi xuống bàn trang điểm. Cô gỡ từng món nữ trang trên người xuống.
Cô xuất thân trong gia đình chuyên về châu báu, từ nhỏ đối với tiền tài kim cương đã không có hứng thú. Cô đối với chúng không có gì gọi là hảo cảm, cô chỉ thích chú trọng thiết kế phong cách cho nó.
Có lẽ chỉ mang có hôm nay thôi, sau này hoặc là về sau tham dự những trường hợp quan trọng mới phải dùng đến, Thuỷ Tâm Nhu tháo trang sức trên người mình cất vào trong hộp. Rồi sau đó, cô bắt đầu tháo đồ trang sức trên đầu.
Tiến hành vẫn đang rất thuận lợi, gì chứ, cô lại bị một cái kẹp nhỏ làm khó, cô làm sao cũng kéo không ra được.
Tâm tình vốn có phần khó chịu, hơn nữa, chỉ việc cỏn con này cô cũng không làm được, không tự chủ được, trong lòng Thuỷ Tâm Nhu nổi lên một cỗ lửa giận.
Toàn bộ cảm xúc biểu lộ ra trên động tác thô lỗ của cô, cô dùng lực kéo cái kẹp kia.
Tóc cô bị kéo xuống không ít rồi.
Thình lình một bàn tay to ngăn trở động tác thô lỗ của cô, Thuỷ Tâm Nhu ngớ ra một phen. Cô cũng từ trong gương nhìn thấy Đường Diệc Sâm không tiếng động đứng ở sau lưng.
Thuỷ Tâm Nhu bỏ tay xuống, bình tĩnh ngồi, đôi mắt đẹp như nước vô cùng hưng trí liếc nhìn Đường Diệc Sâm ở trong gương. Chỉ thấy đôi mắt thâm thuý của anh hơi híp lại, anh cực kỳ cẩn thận, lại không mất đi chút dịu dàng nào, từng chút từng chút gỡ ra sợi tóc rối của cô, thành công giải cứu cái kẹp kia ra.
Lúc lơ đãng, lòng Thuỷ Tâm Nhu lại lỡ mất một nhịp.
Khuôn mặt tuấn tú của anh cùng đôi mắt không tự giác hiện ra nhu tình cùng đau lòng, là cô bị ảo giác sao?
Không phải anh muốn lợi dụng cô sao? Hà tất phải phí nhiều tâm tư với cô như vậy!
Diễn trò nếu diễn hết tuồng nhưng lại làm không chê vào đâu được, Đường Diệc Sâm kia thật đúng là lão hồ ly phi thường thông minh lanh lợi!
“Cảm ơn!”
Thuỷ Tâm Nhu lấy cái kẹp cất kỹ. Cảm ơn xong, cô cầm bộ đồ đi vào phòng tắm.
Ánh mắt trìu mến ôn nhu nhìn không chớp mắt cửa phòng tắm đóng chặt, trong nháy mắt Đường Diệc Sâm thất thần.
Thuỷ Tâm Nhu từ trong phòng tắm đi ra, Đường Diệc Sâm đã không còn trong phòng.
Tóc của cô mặc dù đã sấy nhưng không hoàn toàn khô ráo, khoác áo tắm lên, Thuỷ Tâm Nhu đi tới phòng sách của Đường Diệc Sâm, bởi vì cô muốn tìm một cái laptop.
Ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi là do nước vào não hay là bị cửa kẹp hư, cô vậy mà ma xui quỷ khiến mở ra trang web chính thức của DR.
Cô lại kỳ lạ nhập vào họ của chồng và số chứng minh nhân dân kiểm tra tin tức liên quan đến nhẫn cưới đã đặt.
Đương nhiên, cô biết bọn họ có một không gian ngọt ngào ở trên trang web chính thức, chỉ là đến giờ phút này, cô vẫn không có liếc qua.
Đêm nay, cô vậy mà nhập số tài khoản đăng ký của DR vào.
“Dù thời gian trôi đi, chỉ có tình yêu ở lại, mong tháng năm yên bình tốt đẹp, chỉ tình yêu vĩnh hằng!”
Trong không gian ngọt ngào của bọn họ chẳng những có ảnh cưới của bọn họ, còn có một câu như vậy.