Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tần Bách Xuyên này tới tìm anh làm gì vậy? Ông ta hạ cố mà đến quả thật là chuyện bất ngờ.” Lông mày Đoạn Vô Ngân không khỏi có chút nhíu chặt.
Trước giờ, bọn họ không phải rất thân quen, nhiều lắm chỉ là gặp mặt ở trong vài bữa tiệc, chào hỏi qua loa mà thôi.
Đường Diệc Sâm xoè hai tay nhún vai, bày tỏ anh cũng không biết.
“Được rồi, hiện tại em đi giúp anh định ngày hẹn với Dạ Vũ Dực, nghe nói không phải vụ án nào anh ta cũng tiếp nhận.”
“Đi đi, tôi có dự cảm Đại luật sự Dạ sẽ gặp tôi, hơn nữa, anh ta cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với vụ án của Khả Tâm.” Cánh môi mỏng nhạt bỗng dưng nhếch lên, ánh mắt sắc bén tràn ngập hứng thú.
Lúc Đoạn Vô Ngân rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm, vừa lúc gặp phải Tần Bách Xuyên đang đi vào.
Đối phương chỉ nhíu mắt liếc nhìn Đoạn Vô Ngân một cái, rồi sau đó Tần Bách Xuyên đi vào văn phòng Đường Diệc Sâm.
Môi mỏng mấp máy, Đoạn Vô Ngân vẫn cực kỳ thức thời mà đóng cửa lại.
Nữ thư ký bưng lên hai ly cà phê, sau đó đi ra ngoài. Vẫn trầm mặc nhìn nhau đánh giá, Đường Diệc Sâm lúc này mới mở cánh môi mỏng hài hước nói: “Tần tổng đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì? Hậu bối thật sự là vừa mừng vừa lo, nên đi chào hỏi hẳn là hậu bối mới đúng.”
“Thực không dám giấu diếm, tôi là cố ý tới giúp Đường tổng khi gặp nạn.” Đôi mắt sắc bén kia của Tần Bách Xuyên nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, có thâm ý khác nói.
“Giúp người khi gặp nạn?” Hì, Đường Diệc Sâm cười cười, lập tức cũng lắc lắc đầu, “Là Tần tổng cần người giúp khi gặp nạn thì đúng hơn?”
Có một loại cảm giác bị nhìn trộm, Tần Bách Xuyên không vui nhíu mày.
Mặc dù là tức giận thành xấu hổ, ông vẫn đang bình tĩnh ngồi trước mặt Đường Diệc Sâm, “Đường tổng, tình cảnh của cậu cùng Liên Khải không ai không biết, hôm nay, tôi rất có thành ý tới nói chuyện cùng cậu, cơ hội chỉ có một lần.”
“Tôi đây vô cùng cảm tạ Tần tổng ưu ái rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm hiện lên vẻ quỷ dị, đôi mắt anh sâu không lường được.
——————————
Đường Diệc Sâm đi vào quán cà phê, cặp mắt sắc bén đảo qua, anh thấy Dạ Vũ Dực đang ngồi gần cửa sổ uống cà phê.
Anh chậm rãi đi tới, kéo ra một cái ghế ngồi xuống, cũng gọi một ly cà phê đá đen.
“Đại luật sư Dạ, thật vui có thể gặp được anh.” Đôi môi mỏng bỗng dưng nhếch lên trên, ngay lập tức, bên môi Đường Diệc Sâm cười nói.
Dạ Vũ Dực chỉ nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng không tăng thêm chút ôn hoà nào, không nói cười tuỳ tiện.
Đường Diệc Sâm vô vị nhíu mày, tiếp tục nói: “Nói vậy là Đại luật sư Dạ đồng ý tiếp nhận vụ án của em gái tôi ư? Anh cảm thấy hứng thú?”
Hì hì, Dạ Vũ Dực khẽ cười ra tiếng, ánh mắt tinh nhuệ chớp một cái nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm tự tin kiêu ngạo sáng rọi ngồi đối diện anh.
“Uhm hừ, là Đường tổng hy vọng tôi tiếp nhận vụ án của em gái anh chứ?”
“Không gạt anh, đúng vậy. Mặt khác, tôi cũng muốn mời Đại luật sư Dạ tới đảm nhiệm chức vụ cố vấn pháp luật cho tập đoàn Liên Khải.” Ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm cũng thẳng tắp vọng vào đáy mắt Dạ Vũ Dực, độ cong bên môi anh từ từ thêm sâu.
“Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với anh sao? Nhà Vũ Văn không phải dễ chọc vào.” Dạ Vũ Dực khôi hài cười hỏi lại.
Thình lình, Đường Diệc Sâm trầm mặc, nguyên nhân là mùi nước hoa Chanel số 5 xâm nhập vào cái mũi nhạy bén của anh, suy nghĩ đột ngột, anh dời tầm mắt quét qua xung quanh.