Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nguyễn Hàm, tìm căn nguyên hỏi đáy nguồn cũng không phải là tác phong của em, huống chi việc kia là việc riêng của anh. Thật ngại quá, anh không thể trả lời.”
Đường Diệc Sâm nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà, dưới vẻ mặt sâu xa khó hiểu thâm trầm đến làm cho người ta không còn thấy đáy nguồn tâm tư.
Đường Diệc Sâm đã thật lâu không có trực tiếp gọi tên tiếng Trung của cô, Nguyễn Hàm biết rõ anh cũng không thích cô phỏng đoán tâm tư của anh.
Cực kỳ thức thời giang tay, Nguyễn Hàm khẽ mở cánh môi nói: “Ok, em không lắm miệng hỏi nữa, chỗ chị dâu cần phải xử lý tốt đó… Em cũng là phụ nữ, em tự biết bản thân cũng không có rộng lượng trí tuệ như chị dâu vậy, cũng không phải tất cả phụ nữ đều có thể cùng người phụ nữ khác chia sẻ một người đàn ông, cho nên… chúc anh may mắn.”
Nguyễn Hàm cầm báo cáo đứng lên, “Em ra ngoài trước, giúp anh đặt lịch hẹn với Tổng giám đốc Phí của Thương mại điện tử Hoàn Vũ, hy vọng anh có thể thuyết phục anh ta buông bỏ thành kiến với Liên Khải. Chúc anh thành công.”
Khóe môi vẫn quét xuống ý cười nhạt, Nguyễn Hàm xoay người rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm.
Biểu tình của cô nhìn như vô vị, nhưng mà, trong tích tắc lúc xoay người ấy, ánh mắt của cô lập tức trở nên ảm đạm, gợn sóng mãnh liệt.
Đường Diệc Sâm tự giễu cười cười, anh rũ mắt xuống.
Rồi sau đó, mở ngăn kéo ra lấy hộp thuốc lá có phần cũ, tùy ý lấy một điếu ngậm trong miệng, lấy bật lửa ra châm.
Tuy thuốc lá có mùi nấm mốc nhưng mà giờ phút này anh vẫn cần hút một điếu để lắng đọng cảm xúc của chính mình.
Híp mắt chậm rãi phun ra, khói trắng lượn lờ tung bay, bay lên rơi xuống… Tâm tình Đường Diệc Sâm cũng tung bay rơi xuống theo…
——————-
Xế chiều hôm đó, Phí Lạc đồng ý gặp mặt Đường Diệc Sâm.
Một mình một người, Đường Diệc Sâm đồng ý tới tập đoàn Hoàn Vũ.
Nhìn văn phòng Tổng giám đốc như gió êm sóng lặng, chung quanh lại cất giấu sóng ngầm, không khí đông lạnh lại vô cùng cổ quái.
“Đường tổng hôm nay thật có nhã hứng tự mình tới Hoàn Vũ một chuyến, tôi thật sự là vừa mừng vừa lo. Hơn ba năm không gặp, Đường tổng vẫn thích náo động như thế, tai tiếng tình cảm không ngừng, tại hạ bội phục.”
Hàng mày anh tuấn nhếch lên, đôi môi mỏng mím lại, Phí Lạc lộ ra biểu tình mỉa mai.
Đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh thâm sâu không chút che giấu lộ ra cái nhìn khinh miệt, nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm.
Nếu không phải nhìn thấy báo hôm nay, anh khẳng định sẽ không đồng ý gặp mặt anh ta.
Anh căn bản là khinh thường hợp tác cùng tập đoàn Liên Khải, cho dù là công hay tư, anh đều không thích Đường Diệc Sâm.
Đường Diệc Sâm vô vị nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch, “Phí tổng quá khen, cực kỳ cảm tạ anh vẫn luôn chú ý tới tôi, cũng rất khó được Phí tổng để tôi ở trong lòng như vậy, là tôi vừa mừng vừa lo mới đúng.”
“Hừ… Đường Diệc Sâm, nơi này chỉ có hai người chúng ta, anh không cần khua môi múa mép với tôi. Nhu Nhu nhìn không thấu anh nhưng không có nghĩa tôi cũng là thằng ngốc.
Có điều, anh yên tâm, tôi sẽ không giống như 3 năm trước đây kích động như vậy chạy tới Liên Khải đánh anh. Mặc dù tôi cảm thấy anh cực kỳ đáng đánh đòn, tôi cũng không muốn làm bẩn tay mình.”
“Không thể tưởng được chuyện lâu như vậy, Tổng giám đốc Phí vẫn không quên, đây thật là vinh hạnh cho Đường mỗ.”
Đôi con ngươi lóe ra ánh sáng ngọc mạnh mẽ co rút lại, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm nghiêm túc trở lại, “Không phủ nhận, Đường mỗ hôm nay tới quả thật có việc, tôi muốn tự mình hỏi Phí tổng một chút, kế hoạch của Liên Khải rốt cuộc là không tốt chỗ nào? Thật ngại quá, xin thứ cho tôi ngu muội.”
“Đường tổng, anh nói đùa à? Nào có chuyện ông chủ lại đi chỉ điểm chỗ sai! Thương mại điện tử Hoàn Vũ có ít nhất ngàn vạn mối làm ăn, nếu những công ty đối tác này đều giống như anh chạy tới chỗ tôi đòi chỉ điểm chỗ sai, Hoàn Vũ chúng tôi chẳng phải là không cần chọn lựa đối tác, tùy tiện là có thể vào được rồi? Anh nên tự thân tìm ra nguyên nhân mà không phải tự mình tới hỏi tôi, đạo lý đơn giản như vậy, Đường tổng không hiểu?”
“Tôi hy vọng anh không lấy việc tư để đối đãi với Liên Khải, chúng tôi cùng những đối tác khác đều giống nhau, đều hy vọng đạt được một đãi ngộ công bằng. Hơn nữa, thương hiệu Liên Khải đáng tin cậy, bản thân nó đã có sức hút.”
Ha ha… Phí Lạc khẽ cười ra tiếng, trong tiếng cười mang theo một tia cân nhắc, “Đường tổng, nói quá lời, tôi cũng không có đặc biệt nhằm vào Liên Khải. Mọi người đều biết, Hoàn Vũ chúng tôi cực kỳ coi trọng tính hợp tác, dù sao Thương mại điện tử của chúng tôi xem trọng chính là thành tín. Không phủ nhận, tôi rất nghi ngờ thành tín của Đường tổng.”
“Lời hay không nói nhiều, tôi thật sự hy vọng Phí tổng có thể thận trọng suy xét, không cần mang theo thành kiến đối đãi với Liên Khải. Nếu anh muốn nhằm vào tôi, việc tư tùy anh cứ tới.”
Giọng nói Đường Diệc Sâm tuy nhẹ nhàng chậm chạp lại lạnh giống như bước vào một tầng sương lạnh ngàn năm.
Mặt Phí Lạc giật giật một hồi, nói: “Thật cao hứng Đường tổng hôm nay đặc biệt tới gặp, không tiễn.” Ánh mắt anh thâm trầm nhìn Đường Diệc Sâm, không mang theo một tia nhiệt độ.
Cực kỳ rõ ràng hạ lệnh đuổi khách, Đường Diệc Sâm cũng hiểu ý, anh đứng dậy rời khỏi văn phòng Phí Lạc.
—————————————-
Một ngày cũng sắp trôi qua, đến nay, Thủy Tâm Nhu cũng không nhận được một cuộc điện thoại giải thích từ Đường Diệc Sâm.
Đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, bỗng dưng, cô cầm túi xách đi ra khỏi Tòa nhà văn phòng Vạn Huy.
Vừa mới ra khỏi Cao ốc, cô liền thấy chiếc xe McLaren màu rượu đỏ bắt mắt mới mua kia của Phí Lạc đậu ở chỗ này, tựa hồ là đặc biệt tới chờ cô.
“Nhu Nhu, lên xe, anh dẫn em tới một nơi khá hay.”
Dù sao bản thân một người cũng không biết đi nơi nào, cô cũng cần hít thở không khí, không chút do dự, Thủy Tâm Nhu lên xe Phí Lạc.
“Nhu Nhu, anh nghe nói, tối hôm qua là em đưa anh về nhà, cảm ơn nha.”
“Về sau uống ít một chút, rượu không tốt cho sức khỏe.” Chỉ khẽ hí mắt, biểu tình Thủy Tâm Nhu vẫn đờ đẫn ngu ngơ.
Tay cô chống đầu, kề sát cửa sổ kính, mặc dù lúc ra ngoài có trang điểm qua, sắc mặt của cô vẫn có chút trắng xanh.
Nghiêng đầu liếc cô một cái, khuôn mặt tuấn tú của Phí Lạc không tự giác chau lại.
Trong lòng không thoải mái, vẻ mặt của anh cũng lạnh lùng, “Ừ, anh biết rồi, tất cả nghe em, về sau anh sẽ uống ít.”
Trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, Thủy Tâm Nhu không hỏi Phí Lạc muốn dẫn cô đi nơi nào, cô cũng chỉ ngây ngốc nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ.
Chiếc McLaren màu rượu đỏ dừng tại một câu lạc bộ bắn súng, Thủy Tâm Nhu mở cửa xe chuẩn bị đi xuống, lúc lơ đãng, cô liếc thấy xe Đường Diệc Sâm đậu ở một chỗ không xa.
Anh đã xuống xe, rất ga lăng mở cửa xe cho Ngự Ảnh Vũ, cũng nắm tay cô để cô vững vàng xuống xe.
Có trong nháy mắt, thân thể Thủy Tâm Nhu cứng ngắc, cô bình tĩnh nhìn hành động dịu dàng của Đường Diệc Sâm.
Không biết từ lúc nào, Phí Lạc đã quấn đến bên cạnh cô, cũng nói nhỏ bên tai cô, “Nhu Nhu, không bằng chúng ta đổi chỗ đi?”
“Nếu đã đến đây vì sao lại phải đổi a? Đi, chúng ta đi vào.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu đóng cửa xe lại, cô kéo tay Phí Lạc cất bước đi vào.
Đôi mắt sáng quắc lóe sáng nháy mắt nhiễm một tầng ảm đạm, như băng tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang gắn bó thân mật, mày kiếm anh tuấn của Đường Diệc Sâm nhíu lại, “Phí tổng, thật khéo, anh cũng có hứng như vậy, đụng ngày lại không bằng hôm nay rồi.”
“Bà Đường, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên rất xinh đẹp. Đường tổng quả thật tinh mắt.” Giọng nói Ngự Ảnh Vũ mềm mại, khá dễ nghe, hai má xinh đẹp nở nụ cười nhẹ nhàng.
Phóng khoáng, khéo léo, có hàm dưỡng, người cũng xinh đẹp, dáng người cũng mê người, khuôn mặt ngọt ngào, biết ăn nói… Quả nhiên có khí chất cao quý tao nhã như lời bình của truyền thông, là nhân tuyển nóng có một không hai bước vào làng giải trí dựa vào diện mạo và trí tuệ.
Híp mắt, Thủy Tâm Nhu đánh giá Ngự Ảnh Vũ từ đầu đến chân.
Hừ… Bà Đường, từ trong miệng Ngự Ảnh Vũ nói ra, cô cảm thấy thật châm chọc, đặc biệt Đường Diệc Sâm cũng có mặt.
Lần thứ hai, bà Đường danh chính ngôn thuận là cô bị đặt sang một bên.
Con mẹ nó, cô rất không thích Đường Diệc Sâm cho cô đội nón xanh.
Phí Lạc giật giật cánh môi, anh đang muốn cự tuyệt lời mời gây hấn của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu lại thốt ra, “Được, chúng ta cùng đi.”
Tiếng nói vừa ngừng, Thủy Tâm Nhu ngẩng cao cằm, nắm tay Phí Lạc ngạo nghễ đi vào trong câu lạc bộ.
Cùng chơi thì cùng chơi, cô thật muốn nhìn Đường Diệc Sâm có thể giả dối đến thế nào!
Con ngươi co rụt mạnh, Đường Diệc Sâm cùng Ngự Ảnh Vũ cũng đi theo vào.
—————————————
Thay trang phục bắn súng chuyên nghiệp, bốn người bọn họ đồng thời đứng trước bia bắn.
“Phí tổng, chúng ta chơi như vậy cực kỳ nhàm chán a…, nếu không đánh cuộc một lần đi?” Dưới vẻ mặt bí hiểm của Đường Diệc Sâm là sự thâm trầm làm cho người ta không thấy rõ tâm tư.
Ánh mắt nghiêm túc liếc Thủy Tâm Nhu cùng Phí Lạc.
“Đường tổng, anh muốn đánh cuộc như thế nào?”
“Nếu như tôi thắng, chiếc xe thể thao McLaren màu rượu đỏ bên ngoài kia liền thuộc về cô Ngự. Nếu tôi thua, tùy anh muốn thế nào?”
Xe thể thao giá trị mấy trăm vạn, nếu anh thắng liền cho nữ minh tinh kia, xì… Đường Diệc Sâm trời đánh, cô hiện tại đã nghĩ muốn lấy súng bắn anh.
Lửa giận trong lòng Thủy Tâm Nhu phút chốc cháy đến cực điểm.