Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi đứa bé được hơn hai tháng, bố mẹ Tả Thiên ly hôn. Đó là màn ly hôn theo thoả thuận, thái độ hai bên đều rất ôn hoà, hữu nghị. Theo yêu cầu của bà Tả, Tả Chí Công đã tặng toàn bộ nhà cửa, bất động sản khác có giá trị cao và phần lớn tiền tiết kiệm cho mẹ con Tả Thiên, chỉ giữ lại cho mình Công ty riêng để kinh doanh. Bà Tả dự định trong tương lai sẽ sống bằng chứng khoán. Theo như lời bà, số tiền kiếm được khá ổn, nuôi dưỡng Tả Thiên và đứa bé không gặp khó khăn gì.
So với sự dứt khoát của vợ cũ và con gái, Tả Chí Cương tỏ ra khá quyến luyến, thậm chí còn bày tỏ hy vọng hàng tháng được đến thăm cháu ngoại. Bà Tả hỏi ý kiến Tả Thiên, cô nhún vai, đáp: "Mẹ không cần hỏi con. Chỉ cần mẹ không thấy khó chịu, con sẽ không từ chối."
Bà Tả gật đầu, suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn từ chối nguyện vọng của Tả Chí Cương.
Kể từ đó, ba người họ sống một cuộc sống bình dị và nhàn nhã. Dưới chân núi Nhạc Lộc, không khí trong lành, dễ chịu, hàng xóm xung quanh đều là những giảng viên đại học chân tình giản dị nên dễ dàng tiếp nhận câu nói bố của đứa bé hiện đang ở nước ngoài. Cũng không ai đến thăm, chỉ có Thù Linh thi thoảng tới gặp con gái nuôi. Khi Tả Thiên mua một chiếc xe Polo nhỏ làm phương tiện đi lại thì giao thông không còn là vấn đề lo lắng, cảm giác mãn nguyện như ngày đầu ở trên núi.
Lúc Tả Thiên nhờ người làm hộ khẩu cho con, cô rất băn khoăn về việc đặt tên đứa bé. Bà Tả nhìn cô bối rối, liền nửa đùa nửa thật: "Mẹ đã bảo sớm đặt tên cho nó đi, không hiểu con còn dùng dằng cái gì. Nhìn con lao tâm tổn sức chưa kìa, hay là, gọi nó là Vương Tiểu Nha?"
"Mẹ không biết đâu, tên của mọi người trong nhà A Viễn nghe rất kêu. Con sợ nếu không chọn kỹ, sau này, A Viễn và đứa bé sẽ trách con."
"Đứa bé trách con nghe có lý, tên A Viễn kia sao có thể? Chẳng lẽ con vẫn định đi tìm anh ta?"
Tả Thiên bị hỏi khó. Cô nhớ tới lời A Viễn, dù cô chọn tên gì anh đều thích. Tội nghiệp A Viễn, anh muốn có một đứa con trai. Nếu biết mình có con gái, biểu cảm của anh ấy sẽ thế nào?
Cuối cùng, Tả Thiên đã đặt tên cho con gái là Vương Tinh Tinh. Lý do là một ngày nọ, khi cô đang đi dạo trong khuôn viên trường thì đài phát thanh của trường đã phát bài này của Châu Kiệt Luân.
Thù Linh cười lăn lộn khi biết điều đó rồi lẩm bẩm câu gì mà Tả Thiên nghe không rõ. Bị gặng hỏi, Thù Linh mới thở hổn hển, cười nói: "Mình nghĩ may mà lúc ấy không bật bài "Thanh Hoa Tử", không biết cậu định đặt tên là gì?"
"Mình không biết chọn từ ngữ đẹp đẽ sao? Ví dụ như Vương Yên Vũ gì gì đó?" Tả Thiên tức giận.
"Vương Yên Vũ không hay bằng Vương Tinh Tinh. Chi bằng cứ đặt tên cho con nhóc trắng trẻo bụ bẫm của chúng ta là Vương Tiểu Nha đi"
Bà Tả hỏi: "Tại sao đứa bé không phải họ Tả?"
"Tả Tinh Tinh sao kêu bằng Vương Tinh Tinh? Hơn nữa, họ Tả cũng không có ý nghĩa, cậu ấy không tính đặt tên con theo họ ngoại."
Bà Tả mất hứng.
Bảy tháng Vương Tiểu Nha đã bắt đầu biết bò và đứng tựa, thật không uổng công mọi người yêu mến. Đi tới đâu, người lớn hay trẻ nhỏ cũng phải thốt lên: "Nhìn đứa bé yêu quá đi mất!" Mỗi lần đưa con bé ra ngoài chơi, bà Tả và chị Lưu đều rất tự hào. Vương Tiểu Nha khôn lanh, bé tí đã biết bà yêu mình nhất, lần nào không chịu ăn hoặc làm bẩn quần áo của Tả Thiên, con bé đều khóc om sòm để bà ngoại chạy tới nựng nịu mới chịu thôi. Quãng thời gian có Vương Tiểu Nha trôi qua thật vui vẻ.
Tả Thiên định đợi Vương Tiểu Nha tròn tám tháng sẽ ra ngoài tìm việc giống Thù Linh. Nhưng cô càng ngày càng nghiện việc chăm con, thời gian tìm việc cũng bị lùi lại ngày một ngày hai. Về sau, bà Tả kiên quyết, bảo: "Không phải mẹ không nuôi nổi con. Con đừng tìm việc nữa. Chăm con thật tốt cũng là thành tựu tuyệt vời rồi."
Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, bạn cũ của Tả Thiên đến thăm khiến cô hết sức ngạc nhiên.
"Thầy Lương?"
"Cứ gọi tôi là Lương Lượng. Giờ tôi không còn là thầy giáo nữa." Thầy Lương lịch sự đứng dậy.
"Tại sao anh lại ở Trường Sa?"
"Tận dụng kỳ nghỉ vàng, đến để du lịch."
"Bây giờ anh đang làm việc ở đâu?"
"Chỉ là một công ty nhỏ ngay ở Bắc Kinh thôi."
"Sao anh tìm thấy tôi?"
"Tôi có lưu số di động của bố cô. Mấy hôm trước tôi bảo với ông ấy là muốn đến thăm cô, bố cô liền cho tôi địa chỉ."
"Lương Lượng, cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi luôn nợ anh một lời cảm ơn. Thật sự vô cùng cảm ơn anh."
"Đừng nói như vậy, chính cô đã cứu cô, tôi chỉ là tiện giúp cô một tay thôi."
"Không, không, anh không biết đâu. Trước đây tôi đã từng bỏ trốn nhưng đáng tiếc không có ai trợ giúp, lại bị bắt trở về. Tôi hiểu rõ thế nào là ơn cứu mạng mà."
"Đừng nói về chuyện này nữa. Gần đây cô thế nào?"
"Tôi đã trở về, mọi thứ vẫn ổn."
"Tôi hiểu. Nhưng tôi nhớ, trước khi tôi đi, cô..." Lương Lượng làm dấu bụng to.
Tả Thiên gật đầu, trả lời một cách thoải mái: "Đúng rồi, anh nhớ không sai, là tôi mang thai. Nhưng giờ sinh rồi. Sinh sau khi trở về nhà."
"Bé trai hay bé gái?"
"Con gái."
"Chắc là đáng yêu lắm. Bố mẹ đều đẹp vậy mà."
"Trộm vía, quả thực đứa bé khá lắm." Tả Thiên và Lương Lượng cùng bật cười.
Lương Lượng nhìn cô: "Hiện tại trông cô cũng rất ổn. Nếu không phải từng thấy cô mang thai, thực không thể tin cô đã làm mẹ."
"Ồ, tôi phải cố hết sức theo kịp thời trang để bù đắp một năm rưỡi thiếu thốn đấy." Tả Thiên nói đùa.
"Tôi thật sự bội phục cô."
"Tại sao?"
"Không chịu khuất phục, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất vẫn muốn tìm tự do. Tôi nghe nói, có rất nhiều phụ nữ bị lừa bán đã bỏ cuộc sau một năm hoặc sau khi mang thai."
"Có lẽ vì xã hội thành thị khá cởi mở nên tôi có suy nghĩ thoáng hơn. Thực ra, cho tới bây giờ, trói buộc người phụ nữ không phải đàn ông mà chính là bản thân phụ nữ." Tả Thiên phản đối.
Lương Lượng gật đầu: "Cô còn hận người kia không?"
"Ai cơ? Bọn buôn người hay người trên núi đã mua tôi?"
"Cả hai."
"Tôi ghét nhất là những kẻ buôn người. Nhưng tôi không ghét những người trên núi. Lối sống của họ khiến họ làm những chuyện như vậy. Họ không quá đáng khi cố gắng truy cầu hạnh phúc."
"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế sau khi đã hiểu lý do vì sao họ muốn mua vợ. Tôi đã rất do dự khi giúp cô thực hiện cuộc gọi đó."
"May thay, tinh thần chính nghĩa của anh đã thắng thế, tôi mới được cứu vớt."
"Không, không phải tinh thần trọng nghĩa mà là lòng hư vinh. Lúc ấy, tôi muốn trở thành vị cứu tinh." Lương Lượng khẽ mỉm cười: "Tôi muốn quay lại đó, thăm những người dân mộc mạc giản dị sống trên núi."
"Thật sao?" Tả Thiên nghĩ, có nên nhờ Lương Lượng gửi tin cho A Viễn không? Nhưng thấy mình không nên khuấy vũng nước đục, cô lại thôi.
"Cuối cùng, tôi rất tò mò. Vì sao anh có thể nhớ được mật mã kỳ lạ kia?"
"Tôi không biết. Tôi nhớ vì nó rất thú vị. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngày nào đó sẽ có ích."
"Tôi thực may mắn."
“Tôi cũng cảm thấy vậy.”
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương