Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gói hàng bí ẩn
Có chuyện gì đó đã xảy ra với nhà tôi! Tôi không biết phải nói thế nào.
Mấy hôm trước khi tôi về tới nhà sau chuyến đi chơi xa thì bác bảo vệ già ở cổng tiểu khu đưa cho tôi một gói hàng, nói là đã để ở phòng bảo vệ ba hôm nay rồi, bố mẹ tôi đi vắng nên không có ai nhận.
Tôi mang gói hàng về. Đó là một gói hàng được dán niêm phong bằng băng keo Taobao, và được gửi tới từ Trung Tâm Đồ Chơi Tình Dục Mỹ Mộng. Mẹ kiếp, cái quái gì thế này? Tôi sợ đến suýt ngã nhào. Nhìn kỹ lại người mua là mẹ tôi, trời ơi, mẹ tôi năm mươi tuổi rồi, định sinh thêm đứa thứ hai với bố à? Chẳng lẽ tôi sắp có em sao, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần cho việc đó.
Mặc dù nói là tôi cần phải tôn trọng ba mẹ mình, nhất là những gói hàng thế này, nhưng mà không biết do bao bì gói hàng không chắc chắn, hay là do bị ông chú trong phòng bảo vệ quăng quật, mà gói hàng đã bị rách, nhìn thấy được thứ ở bên trong. Tôi sẽ chỉ đơn giản là gỡ ra mà thôi, nếu ba mẹ về mà chất vấn thì tôi sẽ thảo luận về việc có thêm một người em với họ.
Gói hàng được mở ra, và đoán xem nào, không có món đồ chơi nào ở trong đó cả.
Nếu nó thật sự có đồ chơi gì đó thì tôi sẽ không ngồi đây và kể cho các bạn nghe rồi, đơn giản, tôi sẽ coi như là một-vụ-bê-bối trong nhà, và tôi sẽ vào nhà vệ sinh nói nhảm về việc đó! Kiểu như là “Trời ạ, thiệt tình, cái quỷ gì vậy, mẹ mua cái gì vậy….” Nhưng, vấn đề ở đây là có Một Viên Gạch Màu Xanh và một bức ảnh bên trong gói hàng.
Trước hết, nói về viên gạch màu xanh đó đã.
Gạch xanh – Gạch Lam(1) là một loại gạch được làm theo kỹ thuật cổ xưa, tương truyền trong quá trình làm gạch người ta đổ nước vào nên gạch sẽ rất nặng, nhưng lại có thể nổi được trong nước. Nhiều bức tường và sàn trong Tử Cấm Thành được làm bằng gạch lam này. Tôi nghe nói, trong trận đại hồng thủy năm 1998(2), có một ngôi làng bị lũ quét, cả làng chìm trong nước nửa tháng, những ngôi nhà xây bằng gạch đỏ và bê tông đều đã bị sập nhưng những ngôi nhà xây bằng gạch xanh thì không sao. Kỹ năng làm gạch này về cơ bản đã bị mất, những viên gạch xanh giờ được làm bằng kỹ thuật mới và máy móc.
Tôi nghe nói, bản thân viên gạch lam cũng có chút kỳ quái, nghe bảo là có từ trường gì đó và hình như có liên quan tới ma quái. Chẳng phải Tử Cấm Thành có ma là do gạch lam hay sao?
Nhưng, tại sao cửa hàng đồ chơi tình dụng trên Taobao lại bán gạch lam?
Trong gói hàng có một bức ảnh. Đó là một bức ảnh chụp cảnh, một vùng núi, một ngôi làng đổ nát, có vài con bù nhìn ở bên đường, và bố mẹ tôi đang nghiên cứu những con bù nhìn trong ảnh.
Ơ, thế là sao? Bố mẹ tôi đang đi du lịch, viên gạch lam có phải là món quà lưu niệm họ tặng tôi không? Đi du lịch ở khu nào mà lại có gạch làm quà như vậy?
Đằng sau bức ảnh có một tấm bản đồ, tôi nghĩ là quảng cáo của công ty du lịch. Tôi nghĩ vậy, rồi đi vào phòng mở máy tính của bố mẹ. Vào phòng, tôi thấy có một xấp tiền được đặt bên dưới bàn phím. Mặc kệ đi, dù sao cũng là tiền của nhà tôi, tôi sẽ giữ nó!
Kỹ năng máy tính của mẹ tôi rất kém, và tất cả các mật khẩu tài khoản trên máy đều được tự động đăng nhập, cả Taobao cũng vậy. Tôi vào tài khoản của mẹ, thấy rằng cách đây ít lâu mẹ tôi mua rất nhiều thứ như lều trại, ấm đun nước, áo khoác, bếp cồn, đèn pin, túi ngủ… toàn những thứ để đi du lịch ngoài trời, mẹ theo bố đi “đánh trận” ngoài đồng à? Đúng là hai người khiến những người ở độ tuổi đôi mươi như tôi phải xấu hổ.
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về ba mẹ, tôi quyết định không bình luận về những “trận chiến” và sở thích nhỏ của họ, nhưng vấn đề ở đây là, trong danh sách mua hàng của mẹ không hề có đồ từ Trung Tâm Đồ Chơi Tình Dục Mỹ Mộng, tôi cũng đặc biệt đi hỏi cửa hàng đó xem họ có bán gạch lam và tour du lịch không.
Không cần tôi hỏi tới câu thứ hai, cửa hàng đã trả lời: “Chúng tôi chuyên nghiệp, không bán gạch, và cũng không đi du lịch bán gạch. Cửa hàng của chúng tôi nhỏ, tôi chỉ là một tiểu thịt tươi, về nhà còn phải phục vụ vợ nữa.”
Mẹ kiếp! Mặt dày thật, đã có vợ, lại còn đòi làm tiểu thịt tươi! Trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu như gói hàng không phải do bọn họ gửi đến thì là ai? Chẳng lẽ là ma sao? Nhưng thật không ngờ, suy nghĩ này của tôi lại đúng là sự thật!
Nhưng tạm thời, tôi quyết định nghỉ ngơi, kiếm gì đó để ăn đã. Tôi đã rất căng thẳng từ lúc nhận gói hàng tới giờ. Kết quả, tôi mở nồi cơm ra, đồ bên trong nồi cơm đã mọc mốc, sợi mốc chắc dài đến ba centimet!
Mẹ tôi ấy mà! Mẹ sẽ không vì phấn khích của việc đi tìm đứa con thứ nhì mà để cho Đại Bảo Bối của mình bị đói!
Chỉ vài giây sau tôi nhanh chóng khẳng định là có chuyện đã xảy ra với ba mẹ rồi! Thật đó! Tôi chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra với họ!
Người như mẹ sẽ không ra ngoài mà không ăn hết đồ ăn thừa!
Mẹ vốn keo kiệt, tính toán tới tận từng đồng xu cắc bạc, giờ lại để cả xấp tiền ở dưới bàn phím. Đây không phải là phong cách của mẹ! Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với mẹ nên mẹ đã vội vàng bỏ đi.
Tôi gọi cho bố mẹ, nhưng điện thoại báo ngoài vùng phủ sóng. Bảo vệ cũng nói nhà tôi đã đi vắng ba ngày nay. Tôi tiếp tục gọi cho cô bảy, cô tám, đi hỏi từng nhà nhưng không ai thấy ba mẹ tôi cả!
Tôi chết lặng! Sự thật đúng là vậy! Ba mẹ tôi mất tích!
Tôi không còn tâm trạng gì để ăn uống nữa, ngồi trên ghế và tự hỏi họ đã đi đâu. Chẳng lẽ ba mẹ mua đồ gì ở chỗ trung tâm kia, chê bai gì đó bị người ta dọa ném gạch nên không dám quay về? Không đúng, trong gói hàng có ảnh của ba mẹ mà.
Nhưng điều này cũng không hợp lý, cửa hàng kia làm sao lại có ảnh của ba mẹ tôi trên núi?
Tôi còn đang bối rối thì có tiếng đập cửa, tôi vội chạy ra.
Chu Lan Tuyết lao vào, đóng cửa lại. Nhìn ba lô trên vai, dường như là vừa đi học về.
Chu Lan Tuyết là người bạn thân nhất của tôi từ tiểu học, cấp 2 và cả cấp 3. Mãi sau này nó học cao đẳng thể dục, nên tôi và nó mới chia tay không học nữa. Suốt học kỳ vừa rồi chúng tôi không gặp nhau, mái tóc dài của Lan Tuyết đã trở thành tóc ngắn. Không chỉ có thế, chỉ trong một học kỳ, bộ ngực của nó cũng đã được nâng tầm cao mới. Tôi gần như không nhận ra nó, tôi hét lên: "Lan Tuyết, mày đang làm gì thế?"
Nó không chút khách khí, ném đồ lên sô pha: "Nước! Tao chết khát mất."
Tôi rót nước cho nó, uống rồi nó bảo: "Phúc, Dương Nghị biết nhà mày không?"
"Biết chứ, lần trước sang nhà tao làm sủi cảo, nó cũng đi mà! Này, sao ngực dạo này to thế, lên đại học uống hormone phải không?" Chúng tôi là bạn thân cả chục năm rồi mà.
Chu Lan Tuyết gào to: "Mịe, mắt mày để trưng à?"
Nửa năm không gặp, giọng điệu nó cũng thay đổi.
"Chứ mày đang làm gì vậy?" Tôi buồn cười nhìn nó, dường như việc nó tới nhà tôi hôm nay có liên quan tới Dương Nghị.
"Nó khùng rồi, mày biết không? Nó bảo nó theo đuổi tao đó, còn tới ga đón tao nữa! Tao trốn tới đây bằng cách trốn vào nhà vệ sinh đó, vậy mà nó vẫn đuổi theo tao đó! Haiz!"
Tôi bật cười. "Trốn vào toilet được không? Rồi giờ tới nhà tao trốn hả?"
Từ lúc về tới giờ tôi chưa uống nước, nên vừa nói chuyện vừa tự rót cho mình một ly nước, nhưng mới vừa đưa ly nước lên miệng thì nghe Lan Tuyết nói: "Tao bảo nó, tao là les á, tao với mày yêu nhau, còn kết hôn rồi nữa." Nói rồi nó còn nháy mắt với tôi.
Tôi phun ngụm nước trong miệng ra, nước thành công làm ướt mặt nó, thậm chí còn nhỏ tong tong xuống ngực nó.
Thấy phản ứng của tôi, nó hét lớn: "Lý Phúc Phúc, mày dám không giúp tao không? Tao... tao thật sự hôn mày giờ!"
Trong nhà chỉ có tôi và Chu Lan Tuyết. Hai chúng tôi mua sắm, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa cùng nhau. Thỉnh thoảng, tôi cũng gọi lại cho bố mẹ, rồi hỏi bác bảo vệ xem có nhớ ba mẹ tôi đi lúc nào không.
Trong suốt ba ngày, tôi gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng điện thoại đều ở ngoài vùng phủ sóng, bảo vệ cũng không biết bố mẹ tôi đi lúc nào. Tôi cũng gọi điện cho họ hàng ở quê nhưng không ai biết ba mẹ tôi đi đâu.
Vào buổi tối của ngày thứ ba, tôi ngồi trước màn hình máy tính, trên màn hình là trang chủ của cửa hàng Taobao đã gửi món hàng. Tôi dựa vào ghế, nhìn bức ảnh trong tay và xem xét nó cẩn thận. Trong ảnh, bên cạnh bố mẹ tôi là vài con bù nhìn, nhìn rất nát. Cha mẹ tôi hình như bị chụp ảnh lúc đang nghiên cứu những con bù nhìn đó.
Chu Lan Tuyết tới sau lưng tôi, tay chải mái tóc ngắn vừa gội, mặc váy ngủ ngắn cũn cỡn phô bày mọi thứ mà nó có. Mặc dù nó học khoa Thể dục nhưng dáng người nó lại hơi đậm. Nhưng rõ ràng việc đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới đường cong của nó.
Trong nhà chỉ có hai đứa con gái, Lan Tuyết cúi người xuống rồi hét to: “Quao quao quao! Cái gì vậy? Mà tao lừa Dương Nghị thôi, tao không phải les mà. Tao với mày…”
Tôi quay người lại, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ ở bên dưới cổ áo. “Tao thấy hết đó nha!” Tôi nhắc nhở.
(1)Theo Baidu: Gạch xanh thuộc loại gạch thiêu kết, nguyên liệu chính của gạch xanh cổ là đất sét, được trộn với nước, ép đùn và tạo hình, sau đó nung trong lò gạch (khoảng 1000 độ), làm nguội bằng nước, để sắt trong đất sét không bị oxy hóa hoàn toàn nên có khả năng chống chịu thời tiết và chống nước tốt hơn. Người ta đã thử nghiệm rằng khả năng chống nén của gạch cổ xanh lớn hơn 10 MPa và tỷ lệ hấp thụ nước nhỏ hơn 20%.
(2) Trang Reliefweb dẫn số liệu từ Chính phủ Trung Quốc cho biết, khoảng 223 triệu người dân chịu ảnh hưởng trong đợt thiên tai kéo dài từ tháng 6-9/1998. Trong đó, hơn 4.100 người thiệt mạng, 15 triệu người mất nhà cửa, 15 triệu nông dân bị mất mùa do lũ quét.
Ngoài ra, tình trạng mưa lớn kéo dài năm đó đã khiến nhiều công trình như bệnh viện, trường học, trạm cung cấp nước, hệ thống cầu đường, các xí nghiệp công nghiệp bị hư hỏng nặng nề. Tới hết tháng 8/1998, ước tính tổng thiệt hại kinh tế đã lên tới hơn 20 tỷ USD.