Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
  3. Chương 10: Hộp mồi lửa (10)
Trước /49 Sau

Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 10: Hộp mồi lửa (10)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gru sắp xếp một căn phòng cách xa khu vực lều tranh thấp bé, thuộc về một khu đơn độc, nhìn tổng thể hoàn cảnh bên ngoài không tồi, chân tường có hoa dại mọc lên, phía sau phòng có cây leo bò kín tường, khiến cho trong phòng dù ban ngày cũng rất mát mẻ.

Nhưng sau khi mở cửa, bàn ghế giường đệm thì đầy đủ, chỉ là phía trên có đủ mọi vết bẩn và ố vàng, không nhìn ra đã để vậy bao lâu, khung giường thấp chứa đầy vải lanh đã ngả sang màu đen, trên mặt đất còn rơi rụng rơm rạ và và lông động vật.

"Brande tiên sinh, hy vọng ngài có thể ở lại thoải mái." Gru nhiệt tình nói.

"Cảm ơn ngài sắp xếp, nhưng tôi nghĩ mình phải xử lý qua một chút." Hứa Nguyện hơi trầm ngâm cười nói, "Để tránh mang mùi ở nơi này về, làm chủ nhân khó chịu."

Gru cũng không mất mặt vì lời của hắn, ngược lại cười cười: "Ngài đối với chủ nhân thật là thành kính, thảo nào vị ấy có thể giao việc quan trọng cho ngài, ngài cứ tùy ý, nhưng xin chú ý đừng bước vào chuồng bò và khu nuôi ong."

Ngoài phòng ông ta ra thì đây đã là căn phòng tốt nhất trang viên, không ngờ người hầu của vị chủ nhân kia còn sống tốt hơn nơi này, đó nhất định là một vị chủ nhân cực kỳ hào phóng và rộng rãi.

"Được, cảm ơn ngài nhắc nhở." Hứa Nguyện cười tiễn đi Gru, sau đó đóng cửa lại.

Phía trên là mái vòm nhòn nhọn của thời đại này, làm không gian bên trong rất lớn, cho dù mấy con bò bên ngoài chui vào cũng dư dả, bên cạnh có cửa sổ, nhưng gió từ nơi đó thổi vào, không chỉ mang theo mùi hương mát mẻ của thảo mộc, còn có vị mặn của cá khô hong gió treo bên ngoài phòng.

Hứa Nguyện bước lên đóng lại cửa sổ, meo meo trên vai lại bám chặt vào áo hắn, hoàn toàn không muốn nhảy xuống đất: [Tui cảm thấy hoàn cảnh nơi này so với quán rượu còn tệ hơn.]

[Ít nhất không gian rộng rãi và miễn phí.] Hứa Nguyện nhìn quanh căn phòng, cầm vải lanh trên giường lên, sờ s0ạng một chút rồi kéo toàn bộ xuống.

[Người ở đây không thích dọn dẹp.] Meo meo nhìn nơi nơi đều là vết bẩn thì lẩm bẩm cằn nhằn.

Mèo là sinh vật cực kỳ thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải li3m lông, nhưng hai ngày nay gặp ai trên người cũng có mùi hôi như cả tháng không tắm, chỉ có mỹ nhân là còn sạch sẽ chút.

[Một số người cho rằng rửa sạch bùn đất trên người sẽ làm vi khuẩn chui vào người qua lỗ chân lông.] Hứa Nguyện gấp khăn trải giường đặt qua một bên, sau đó thu gom rơm rạ trên giường bó lại, dựng vào một góc, [Nhập gia tùy tục, quen là được.]

Meo meo khó hiểu: [Vậy sao ký chủ không trực tiếp nằm lên ngủ?]

[Có thể ngủ thoải mái thì vẫn muốn thoải mái hơn.] Hứa Nguyện xách vải lanh lên, tiện tay mang theo xà phòng pha tạp đã dùng một nửa trên lên bàn, đi ra cửa.

Ánh mặt trời chiếu khắp nông trang, nhưng có lẽ đã tới thời gian ăn cơm, số lượng người trong đồng ruộng giảm hơn một ít, xa xa có thể ngửi được mùi đồ ăn nấu chín, cũng vì vậy mà không có ai để ý hướng đi của Hứa Nguyện.

Nơi này tưới tiêu rất tiện, cách suối nước cũng không xa, đi lên trên một chút, cỏ dại tươi tốt, dòng suối uốn lượn trong veo mát lạnh, có thể nhìn thấy đá cuội bên dưới.

Chỉ là cuộn vải đay vừa bỏ vào trong nước, Hứa Nguyện còn chưa kịp vò, nước suối xuyên qua mang theo màu đen nâu mà mắt thường có thể thấy được rõ ràng.

Meo meo khựng lại một chút, cảm thấy mắt mình cũng bị ô nhiễm, khiêu khích mỗi một dây thần kinh, nó nhìn ký chủ quen tay dùng xà phòng giặt sạch vải đay, nhẹ nhàng nhảy xuống thảm cỏ sau lưng, mắt không thấy tâm không phiền.

Nó tình nguyện ngủ rơm ngủ rạ, ngủ chuồng bò, cũng không muốn ngủ trên vải đay kia!

Meo meo không trọng lượng, nhưng Hứa Nguyện vẫn cảm giác được nó rời khỏi người, suối nước thiên nhiên và bụi cỏ đối với mèo mà nói, so với nhà của con người thoải mái hơn rất nhiều.

[Cẩn thận, đừng rớt vào suối nước.] Hứa Nguyện thấy meo meo ngồi xổm bên dòng suối đầu nguồn, dùng chóp mũi chạm vào nước.

[Biết rồi.] Mèo trắng li3m vào giọt nước, lại sung sướng thăm dò bụi cỏ.

Hứa Nguyện cũng không nhìn meo meo, chỉ giặt sạch vải đay mấy lần, cho đến khi lộ ra màu vốn có của nó mới ngừng tay.

Vắt thật khô, thấy vải đay không nhỏ nước nữa, Hứa Nguyện mới đứng dậy nói: [Muốn cùng nhau về không?]

Meo meo vui vẻ hưng phấn gọi thành tiếng, hiển nhiên nó đang rất thích thú với việc khám phá xung quanh: [Ký chủ về trước đi.]

[Được.] Hứa Nguyện mang theo tấm vải trở về, đang tìm kiếm dây thừng để treo quần áo trong phòng thì nghe được tiếng gọi.

"Brande tiên sinh, ngài đi đâu vậy?!" Giọng của Gru có chút hơi men và buồn ngủ sau buổi trưa, "Tôi tìm ngài khắp nơi nhưng không thấy."

Hứa Nguyện xoay người, nửa người Gru vắt lên cửa sổ chào hỏi hắn, trên tay cầm một vại bia, gương mặt cho dù bị chòm râu che lấp cũng có thể nhìn thấy màu đỏ hồng, có lẽ đã uống không ít.

"Đi đến dòng suối một chuyến." Hứa Nguyện treo dây thừng lên, đem vải đay đã được giặt sạch phơi lên, "Ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Ánh mắt Gru có chút mê hoặc, nghĩ một chút rồi nói: "À, đúng rồi, tìm ngài là để mời ngài dùng cơm trưa...... Tôi không tìm thấy ngài, chỉ có thể để bánh mì lên bàn."

"Cảm ơn, lần sau tôi sẽ chú ý thời gian." Hứa Nguyện cười nói.

"A...... Muốn uống chút bia giải nhiệt không?" Gru giơ ly bia lên mời chào.

"Xin lỗi, tôi còn một ít việc cần hoàn thành, chờ sau khi giao dịch thành công, tôi nhất định uống say với ngài." Hứa Nguyện nói.

"Thôi được." Gru cũng không để ý, ôm ly bia lùi về, lại vô ý đụng trúng đầu, trong phòng vang lên tiếng chửi rủa mang theo men say, "Mẹ kiếp! Ôi! Đây quả thật là thức uống mỹ vị nhất thế giới!"

Hứa Nguyện cười đi vào trong phòng, trên bàn có một khay gỗ, trên đó đặt một cái bánh mì, một ít đậu, thậm chí còn có một khối thịt hong gió, đối với người ở nơi này mà nói, đây đã xem như một bữa ngon.

Bánh mì và đậu được Hứa Nguyện ăn hết, chỉ là khối thịt hong gió thịt thật sự quá cứng, nếu nấu canh còn có thể cắn đứt, giờ thì chỉ có thể nghiến răng giải buồn.

Không muốn lãng phí đồ ăn, Hứa Nguyện đưa khối thịt khô cho ngỗng lớn đang nóng lòng đi tuần tra quanh phòng Gru, cũng nhận được đặc quyền vuốt v e cổ ngỗng cổ một lần.

Ăn xong cơm trưa, đồng ruộng bên ngoài lại lấp đầy người lao động, trong phòng Gru truyền ra tiếng ngáy vang dội, Hứa Nguyện tìm một cái bình gốm, sau khi dùng nước suối rửa sạch bên trong thì múc nước về lau chùi giường và bàn ghế.

Có người ngẫu nhiên thấy hắn đi đi về về, lại khó hiểu vị khách tôn quý cứ đi rót nước để làm gì.

"Có lẽ là thói quen của quý tộc." Người nhổ cỏ dại nói với người bên cạnh.

"Không người hầu cận của quý tộc cũng bận rộn như vậy."

"Hắn thật sự rất đẹp trai, nhất định sẽ được nhóm hầu gái hoan nghênh." Không có Gru giám sát, nhóm người lao động cũng thả lỏng trò chuyện.

"Có lẽ hắn cũng được các tiểu thư quý tộc ưu ái."

"Tôi thấy không có đâu, các tiểu thư quý tộc tôn quý chỉ gả cho những thanh niên quý tộc khác."

Bọn họ bàn luận rôm rả, nhưng những chuyện này đều không truyền tới tai Hứa Nguyện, bởi vì hắn chỉ nghe được tiếng Hệ thống ríu rít vui vẻ trong rừng cây nơi xa.

Ánh mặt trời dần dần thay đổi góc độ, Hứa Nguyện ôm đống cỏ khô về trải lên ván giường, ngoại trừ vài cọng rơi rụng bên mép giường, toàn bộ mặt đất đều rất sạch sẽ, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, mùi hương quái lạ trong phòng cũng dần dần tiêu tán, đương nhiên, cũng nhờ những dây thịt hong gió bên ngoài đã đưa hết cho Gru.

Màn đêm buông xuống, bản hòa âm của côn trùng vang lên, ánh nến le lói qua khe cửa, mèo trắng vừa thong thả bước vào phòng lập tức áy náy: [Ký chủ, tui đã về......]

Nó thật là một hệ thống tắc trách, mải chơi đến tối mịt mới về, đổi thành ký chủ khác, nói không chừng sẽ bị xin đổi hệ thống khác.

[Chơi có vui không?] Hứa Nguyện nhìn mèo trắng dường như mang theo hơi lạnh đi vào.

Meo meo dừng bước, ngẩng đầu đánh giá ánh mắt dịu dàng của ký chỉ, gật đầu: [Vui.]

[Vui là tốt rồi.] Hứa Nguyện thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc trên tay.

Ký chủ không tức giận! Meo meo nháy mắt đá bay chột dạ, theo ống quần bò lên vai ký chủ, nhìn khúc gỗ đang được tạo hình giữa những ngón tay, tò mò hỏi: [Ký chủ đang làm gì vậy?]

[Làm một hộp gỗ chứa đồ.] Hứa Nguyện cầm trên tay lưỡi dao đã qua mài dũa, dễ dàng tước gọt khung gỗ ra độ cung mong muốn.

[Hộp đựng nhỏ vậy sao?] Meo meo bước lên cánh tay hắn nhảy lên mặt bàn, duỗi chân so sánh, phát hiện không gian bên trong hộp chỉ vừa đủ một cái bàn chân đầy lông của nó.

[Nhỉ như là đủ rồi.] Hứa Nguyện cười nói.

Meo meo dò xét nhìn qua nhìn lại, nhịn xuống ý đồ vồ lấy ngón tay đang nhúc nhích của ký chủ, đè móng vuốt lên một mảnh gỗ vụn bị cuốn tròn.

Những đồ vậy nhỏ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì cho thế giới này, meo meo vẫn có thể chạm vào được, Hứa Nguyện đang khắc hoa văn lên hộp gỗ nhỏ, bỗng nghe được tiếng grừ phát ra từ cổ họng meo meo, ngẩng đầu nhìn thấy toàn bộ quá trình meo meo săn bắt vụn gỗ, hai chân trước chụp lấy vụn gỗ, sau đó giữ giữa hai ch@n gặm c ắn, lặp đi lặp lại quá trình này không biết mệt.

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, so với con người có tâm tư phức tạp hay thay đổi, chúng nó luôn dễ dàng tìm được niềm vui.

[Ặc pi!] Meo meo hắt xì một tiếng, thổi bay vô số vụn gỗ nhỏ.

......

Trang viên càng về khuya càng trở nên an tĩnh, khi tiếng côn trùng từ từ nhỏ dần, Hứa Nguyện cầm ngọn nến đặt lên bệ cửa sổ, đóng cửa nhốt cả bầu trời đầy trời ở bên ngoài, sau đó đi tới mép giường.

Meo meo nhìn tấm vải lanh trải trên mặt rơm, kinh ngạc nhảy lên dẫm dẫm: [Cái này đã khô rồi sao?!]

[Ừm, ánh nắng hôm nay không tệ.] Hứa Nguyện rót nước rửa sạch vụn gỗ trên tay, gối đầu lên thảm rơm.

Hôm nay nắng to, gió thổi cũng khá mạnh, hơn nữa vải lanh vốn đã thông khí tốt lại rất mỏng, trước khi đêm xuống đã khô ráo.

[Meo~] Mèo trắng nhìn vải đay dưới móng vuốt, phân vân ngủ hay không ngủ một giây, quyết định nằm ườn xuống.

Chỉ cần nó không nói, sẽ không có ai biết nó đã từng thề không ngủ trên tấm vải đay này, ngay cả ký chủ cũng không biết.

Rơm rạ được ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo mùi nắng ấm áp, tuy rằng có một ít rơm cứng xuyên qua vải lanh, nhưng vẫn thoải mái hơn trực tiếp ngủ trên rơm rạ, không hổ là khăn trải giường do ký chủ tự tay giặt!

Hứa Nguyện hơi nhỏm dậy, nhìn thoáng qua meo meo cuộn thành một vòng tròn bên cạnh, thổi tắt nến: [Ngủ ngon.]

[Ký chủ ngủ ngon.] Mèo trắng ngửi mùi thơm mát sảng khoái trên người ký chủ, yên tâm chìm vào mộng đẹp.

Ký chủ nhất định đã tắm rửa ở dòng suối nhỏ, meo meo ghét nước và tắm rửa...... Hình như meo meo cũng giống con người, đều không thích tắm rửa.

Mèo trắng đang thiu thiu ngủ bỗng mở to mắt đứng bật dậy.

Nó vậy mà là một con mèo không thích sạch sẽ?!

*****

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Thượng Chân Thân

Copyright © 2022 - MTruyện.net