Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện
  3. Chương 42: Cô bé bán diêm (1)
Trước /49 Sau

Yêu Đương Không Bằng Hứa Nguyện

Chương 42: Cô bé bán diêm (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quốc vương nhiệt tình giới thiệu vị Bá tước Brande mới ra lò, mà chuyện khiến sắc mặt một vài quý tộc càng khó coi là khi hắn vừa bước vào yến hội, bọn họ còn tưởng hắn sẽ bị mọi người xa lánh, nhưng sự thật là người trẻ tuổi tuấn mỹ kia đã được các quý tộc vây quanh.

Bọn họ nhiệt tình mời hắn, thái độ cực kỳ thân thiện, thậm chí ngay cả Bá tước Alleyne cũng chủ động đi đến chào hỏi, cũng mời hắn ngồi cùng nhau, mà con báo đen khiến cho các quý tộc sợ hãi không những không cắn hắn, ngược lại còn nhường vị trí.

“Nigel quả nhiên rất thích ngươi.” Hôm nay Bá tước Alleyne cũng không định nói chính sự, hắn chỉ cần cho mọi người biết quan hệ giữa hắn và Brande rất không tồi.

Tuy hắn không cần dựa vào vị Bá tước vừa được tấn phong này, nhưng thực lực và tài phú của trang viên Brande cũng đủ để bọn họ ngồi cùng bàn ăn cùng mâm.

Cho dù ba năm trước người thanh niên này còn vì quy tắc của thành trì mà dâng cho hắn mười ngàn đồng vàng, lúc ấy ngay cả hắn cũng không nghĩ đến đối phương có thể lớn mạnh đến tình trạng này, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, tài phú và thực lực đủ để thay đổi địa vị lẫn nhau.

Những kẻ không chấp nhận hiện thực sẽ phải rớt đài, cũng không thể trách người khác.

“Nó là một đứa trẻ xinh đẹp.” Hứa Nguyện nhìn báo đen nằm bên cạnh, cười nói.

Dù là bộ lông hay cơ bắp, đều hiện rõ sự khoẻ mạnh và sức bật.

“Dã thú đơn thuần nhất, chúng nó chỉ công nhận kẻ mạnh.” Bá tước Alleyne gãi gãi cằm báo đen đang đối diện với Brande lại chủ động dời mắt.

Hứa Nguyện nghe vậy chỉ cười một tiếng, lại không phủ nhận.

Yếu thế đôi khi là để không quá nổi bật, ẩn nấp trong đám người, nhưng nếu thể hiện sự yếu đuối giữa bầy sói đang rình rập, sẽ bị xé rách chia nhau.

Yến hội tổ chức rất thuận lợi, rượu ngon mỹ thực được nữ hầu nối đuôi nhau đem lên, mỗi món ăn đều đang triển lộ sự giàu có và tài lực của Quốc vương, những nhà nghệ thuật và nghệ sĩ ra sức thể hiện tác phẩm ưu tú của bọn họ, hy vọng có thể được các quý tộc thưởng thức hoặc là săn đón.

Âm nhạc không ngừng vang lên, mà trong buổi thịnh yến hoa lệ kia, Hứa Nguyện cũng thấy được vị công chúa Andrea được trưởng nam nhà Bá tước Alleyne dắt tay đến.

Nàng mặc một bộ váy xòe cực kỳ hoa mỹ, tư thế tao nhã đoan trang, cho dù tóc dài đã búi lên, nhưng khuôn mặt mỹ lệ kia vẫn làm không ít người ghé mắt, chỉ là không ai dám thật sự nhìn chằm chằm nàng.

Mà Quốc vương đang ngồi uy nghiêm khi thấy nàng cũng lộ ra nụ cười từ ái, thậm chí cho nàng một cái ôm, nhỏ giọng chỉ cho nàng tên tuổi của các quý tộc trong đại sảnh.

[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng ngài hoàn thành nguyện vọng của công chúa, đạt được 10 000 điểm khen thưởng của thế giới.

Tổng điểm: 3.605.7610.000.]

Quốc vương chỉ dẫn, công chúa điện hạ nhấc theo làn váy cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn qua, sau một lúc kinh ngạc thì nở nụ cười dịu dàng đi về phía này.

“Chúc một ngày tốt lành, Bá tước Brande.” Nàng đi tới gần, hơi gật đầu hành lễ.

“Chúc một ngày tốt lành, Andrea công chúa điện hạ.” Hứa Nguyện nhìn công chúa đoan trang ưu nhã trước mặt, khẽ nâng bàn tay đang duỗi lại của nàng, cúi đầu chạm nhẹ lên bao tay tơ lụa.

Hai bên chào hỏi, khi Hứa Nguyện buông tay nàng ra, Andrea lần gật đầu mỉm cười, giống một đóa hoa hồng nở rộ, âm thanh cũng dịu dàng mềm mại: “Hy vọng ngài có thể hưởng thụ yến hội hôm nay.”

Nàng được người cẩn thận che chở, vì nàng che chắn cực khổ của thế gian, lại bởi vì một lời tiên đoán sẽ gả cho binh lính mà bị quốc vương nuôi trong cung điện xung quanh xây kín tường thành.

Trong tuyến thế giới cũ, nàng bị binh lính có được hộp mồi lửa trộm đi rất nhiều đêm, thậm chí khi Quốc vương muốn bắt gã, cũng bị quỷ cẩu của gã phá hủy toàn bộ quân đội, sức mạnh chính là quyền lực, gã được mọi người nâng lên làm Quốc vương, đồng thời thả nàng ra khỏi cung điện kín mít, cưới nàng làm hoàng hậu.

Nhưng đây cũng không phải khởi đầu của hạnh phúc, bởi vì Quốc vương tân nhiệm yêu thích xa hoa và tiêu xài lãng phí, không hề để tâm trị vì quốc gia này, bên cạnh gã chỉ có những người xu nịnh, chỉ cần ca ngợi gã là có được lợi ích, đó là một hồi cuồng hoan hỗn loạn, tất cả những người không đồng ý đều bị vũ lực trấn áp, ba con quỷ cẩu vẫn bảo vệ Quốc vương, những người khác ngay cả công chúa cũng không thể làm gì, mặc dù nàng đã ra khỏi cung điện kín mít, nhưng kỳ thật chưa bao giờ được tự do.

[Ta thành kính tín ngưỡng thần linh, xin ngài hãy lấy đi quyền lực trên tay Hante, đừng để hắn trở thành người thống trị quốc gia này, ta nguyện ý dâng lên sinh mệnh của mình.]

Nàng đã từng tuyệt vọng cầu nguyện.

“Hy vọng ngài có được một tương lai tốt đẹp.” Hứa Nguyện nhìn nàng cười nói.

“Cảm ơn lời chúc của ngài.” Công chúa hơi ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời cũng lộ ra ý cười, nàng cẩn thận nhấc làn váy đẹp đẽ quý giá, xoay người trở về cạnh phụ vương, cũng ngồi vào vị trí cạnh ông.

Yến hội tổ chức rất hoàn mỹ và trọn vẹn, kết thúc trong bóng đêm thoang thoảng men say, những vị quý tộc tôn quý được người hầu đỡ lên xe ngựa, rời khỏi vương cung.

So với bọn họ, Bá tước Alleyne trực tiếp nhảy lên ngựa mà thị vệ dắt tới, lôi kéo dây cương vẫy tay ra hiệu, sau đó mang theo báo đen rời đi.

Hứa Nguyện cũng gật đầu đáp lại, đang định lên xe ngựa thì chợt nghe một giọng nữ gấp gáp vang lên phía sau: “Ngài lừa gạt ta!”

Hứa Nguyện nhìn qua, thấy một vị phu nhân nhấc làn váy thở phì phò, mang theo vài phần phẫn nộ và xấu hổ thì cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nhận ra người tới là ai, Camille.

Tóc dài sau lưng đã búi lên, chỉ là bộ váy thêu hoa trên người không còn tinh xảo như trước khi gả, nhưng nàng vẫn rất thể diện.

“Xin lỗi phu nhân.” Hứa Nguyện mỉm cười xin lỗi cười.

Camille nhìn nụ cười của hắn thì hơi ngây người, lại không nghe được lời nói của hắn.

“Chủ nhân.” Xe ngựa ngừng lại trước mặt, Fabian mở cửa bước xuống hành lễ.

“Xin lỗi, tôi phải đi, nhờ ngài gửi lời chào đến phu nhân Watson.” Hứa Nguyện gật đầu với người đang phẫn uất bên cạnh, sau đó ngồi lên xe ngựa.

“Ngài……” Camille nhìn bóng lưng thon dài của hắn bước vào xe ngựa rồi đóng cửa xe lại, không biết nên mở miệng thế nào

Bởi vì giờ nàng có nói gì cũng vô ích, nàng đã gả cho người khác, nhưng cuộc sống cũng không tốt đẹp như nàng tưởng tượng, trượng phu không thể tham khảo thơ ca cùng nàng, hắn thích kinh doanh trang viên lại không muốn nàng nhúng tay vào, kế hoạch của nàng không thể tiến hành, cho dù có gia tộc Watson chống lưng, nhưng mẫu thân cũng không thể nhúng tay vào cuộc sống hôn nhân của hai người, không thể ngăn cản hắn có tình nhân.

Vô số lần nàng hối hận vì quyết định của mình, đến lúc này càng thêm hối hận tận xương tủy, nếu lúc trước nàng gả cho Brande tiên sinh, thì bây giờ nàng không chỉ có được một trượng phu dịu dàng bác học, cũng không cần tính kế, con trai tương lai của nàng sẽ có thể kế thừa tước vị, có được ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nhưng nàng không thể thông qua khảo nghiệm của hắn, mà cho dù nàng muốn hắn trở thành tình nhân của nàng, dựa vào thân phận địa vị hiện giờ cũng không có khả năng.

Đúng là hỏng bét!

Sau khi toàn bộ xe ngựa rời đi, vương cung lại trở về với sự yên lặng, quán rượu trong thành lại tiến vào cuồng hoan.

Trong xe ngựa đặt ngọn nến có chụp đèn pha lê, ánh nến vàng nhạt khi bánh xe lăn qua mặt đường đá vụn cũng không còn lắc lư như trước, Hứa Nguyện cởi áo choàng dính một ít rượu qua một bên, Fabian ngồi đối diện cung kính hỏi: “Chủ nhân, chuyện Camille có cần nhắc nhở phu nhân Watson không?”

Vị nữ sĩ kia có chút mất bình tĩnh, nhưng chủ nhân đã trở thành quý tộc, không có khả năng vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt người khác.

“Không cần, tôi nghĩ nàng chỉ nhất thời xúc động.” Hứa Nguyện cười nói.

Cuộc sống luôn dạy cho người ta những sự thật thực tế, nó cũng không cho phép một người luôn làm theo ý mình.

“Vâng.” Fabian gật đầu đáp, sau đó lấy trong ngực ra một quyển bút ký hơi mỏng, “Quốc vương đã ban đất phong cho ngài ở đâu? Có cần phái người qua dọn dẹp không?”

Nhắc tới việc này, trong mắt Hứa Nguyện lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Đất phong là trang viên hiện tại, chỉ là mở rộng hơn một chút, Quốc vương đã bù một mảnh đất khác cho Tử tước Gene, tôi phải đi đến tạ lỗi một chuyến.”

Fabian sửng sốt, sau đó ghi vào sổ tay: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị khiểm lễ cho ngài.”

Ông nghĩ Quốc vương chưa chắc không hiểu chuyện đối nhân xử thế như bề ngoài, có lẽ chỉ vì không muốn giao đất phong cho một người không biết kinh doanh, thậm chí có khi không phải muốn đổi đất phong cho vị Tử tước kia, mà là thu hồi nó, nhưng khiểm lễ này phải để chủ nhân tự mình đi nói, bởi vì nó sẽ giảm thiểu phiền phức cho chủ nhân.

“Fabian, viết chữ trong thùng xe lay động và ánh nến tối tăm sẽ ảnh hưởng đôi mắt.” Hứa Nguyện nhìn ông dựa vào bàn ghi chép thì nhắc nhở.

“Ồ, chủ nhân không cần lo lắng, đôi mắt tôi vẫn luôn rất tốt.” Fabian nói với vẻ kiêu ngạo, “Cho dù trước kia đọc sách dưới ánh trăng, nó vẫn rất tinh.”

“Đúng là thể chất khiến người hâm mộ.” Hứa Nguyện cười nói.

“Ngài muốn tổ chức yến hội không?” Fabian nghĩ đến vấn đề này bèn hỏi.

Các quý tộc thường xuyên tổ chức yến hội, không nhất định là bởi vì thích, mà là muốn phô bày tài phú và vũ lực, để người khác không dám mạo phạm, ngay cả Quốc vương cũng có chung mục đích.

“Tạm thời không cần, sửa sang lại các lễ vật nhận được, gửi lại một phần là được.” Hứa Nguyện nhìn đường phố lướt qua cửa sổ.

Hiện tại hắn không cần thông qua yến hội để triển lãm tài lực, tuy rằng có được tước vị, nhưng không có nghĩa là hắn muốn xã giao với quý tộc.

Lợi ích qua lại, hợp tác với nhau mới là quan hệ tốt đẹp và bảo đảm nhất.

“Vâng.” Fabian đều nghe theo ý hắn, chỉ là khi ông nhìn chủ nhân đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ, ma xui quỷ khiến nhớ tới một người, “Steven đã lâu không trở lại thành phố này.”

Cặp mắt kim sắc khẽ động, nhìn về phía ông cười khẽ: “Đúng vậy, không biết đi nơi nào, sống có tốt không?”

Thành Tanzan mất đi bóng người rực rỡ loá mắt kia, luôn có vẻ u ám vài phần.

……

Brande tiên sinh trở thành Bá tước là một chuyện ảnh hưởng rất lớn, nhưng trong thành Tanzan ngoài việc thường xuyên nhắc tới việc này, dường như cũng không có gì thay đổi, thậm chí người lúc trước còn ngẫu nhiên xuất hiện trên phố giờ đã không thấy bóng dáng đâu, không còn xuất hiện trong thành Tanzan.

Mà nghe nói tất cả quý tộc muốn liên hôn với hắn đều bị từ chối.

“Chẳng lẽ Brande tiên sinh không định cưới vợ sao?”

“Tôi nghĩ chỉ có công chúa Andrea mới có thể xứng đôi với hắn, đáng tiếc nàng đã kết hôn.”

“Lời tiên đoán lúc trước nói nàng sẽ gả cho binh lính không phải cũng không đúng sao.”

“Cũng đúng mà, trưởng nam nhà Bá tước Alleyne không phải cũng là một vị binh lính sao, ha ha ha.”

Tuy rằng hắn là thuộc hạ dưới quyền Trưởng kỵ sĩ của phụ thân hắn, nhưng cũng là một vị binh lính.

“Sớm biết là thế này, công chúa Andrea đã không phải lớn lên trong cung điện bị vây quanh bởi bốn bức tường.”

“Nói mới nhớ, đã lâu không thấy Steven.”

“Ai biết, có lẽ cậu ta đã phát tài, dù sao cậu ta đã từng thân với Brande tiên sinh mà.”

“Nhưng nhà thám hiểm ra ngoài ba mươi ngày không trở lại, đều coi như đã chết.”

“Qua ba năm rồi phải không.”

“Hình như vậy……”

Những lời này phai nhạt dần theo thu đi đông tới, sau đó theo cửa hàng Brande tung ra vải lanh hai lớp lại lần nữa lưu truyền.

Mưa tuyết bay tán loạn, dính ướt mặt đất đã thu hoạch xong hoa đay, lại không thể làm phiến rừng rậm kia trở nên trụi lủi.

Nhiệt độ xung quanh thành Tanzan khi vào đông cũng không quá thấp, nhưng nó rất ẩm ướt, những ngọn gió thổi đến luôn mang theo hơi nước lạnh lẽo như muốn chui sâu vào da thịt người đi đường.

Trang viên vừa vào đông đã đốt lò sưởi âm tường, củi gỗ khô ráo thiêu đốt, khói trắng theo ống khói tràn ra ngoài, ngọn lửa khô ráo ấm áp làm hai con mèo thường trú bên cạnh.

Đôi khi ghé vào ổ mèo, đôi khi cuộn tròn trên đùi chủ nhân.

Hứa Nguyện ngồi trên ghế nhung lông vịt khom lưng, nhặt hai thanh củi bên cạnh ném vào lò sưởi, ngọn lửa vươn cao một chút, nhưng bởi vì đã nhìn quen, hai con mèo nằm trên thảm không còn phản ứng, cực kỳ nhàn nhã tự tại.

Hứa Nguyện lật xem sổ sách trong tay, một tay lên lưng một con mèo, chậm rãi vuốt v e.

Sản phẩm bên trong cửa hàng vẫn luôn bán rất tốt, mỗi loại đều cung không đủ cầu, nguyên liệu lấy từ trang viên của hắn dĩ nhiên rẻ tiền, nhưng giá cả thu mua thì có thể tăng gấp mấy lần, cho dù hắn vẫn luôn cố gắng khai thông con đường đến bờ biển, thành lập một điểm mua sắm, nhưng không có thuyền, nguyên liệu sẽ luôn là một vấn đề.

Vào đông, hầu như tất cả sản nghiệp đều ngừng hoạt động, cửa hàng đang bán những hàng hóa chứa đựng từ mùa xuân đến mùa thu, lúc này không cần lo quá nhiều chuyện, ngược lại là thời điểm thích hợp đi ra ngoài.

[Mèo, muốn cùng tôi đi đến vùng duyên hải đi một chuyến không?] Hứa Nguyện hỏi hệ thống như sắp chìm vào khe đệm.

[Khi nào đi?] Meo meo cọ thảm, đôi mắt cũng không mở ra.

Thời tiết lạnh lẽo tuyết bay như thế này, meo meo nên rúc vào thảm lông cạnh lò sưởi để ngủ.

[Mấy ngày nữa.] Hứa Nguyện suy tư, chuẩn bị đồ vật sưởi ấm trên xe ngựa vẫn phải cần một ít thời gian.

Thời tiết lạnh như thế này ngay cả ngựa cũng chỉ muốn nằm trong chuồng để che gió chắn tuyết, chứ không phải ra bên ngoài bôn ba, cho nên hắn mới cho ngừng rất nhiều công việc và truyền tin, điều này làm hắn có chút do dự.

[Ký chủ có thể đi một mình được không?] Meo meo hận không thể vùi mình vào thảm, tưởng tượng đến mưa tuyết ướt dầm dề bên ngoài đã khiến nó rùng mình.

Lạnh lạnh lạnh.

Nó kiên trì bám trụ trên thảm, bỗng cảm giác bốn chân treo lơ lửng trên không, mà khi nó miễn cưỡng mở to mắt, phát hiện mình đang bị ký chủ cầm sau cổ đưa lên trước mặt, đối diện với cặp mắt kim sắc.

[Thật sự không đi sao? Nơi đó có rất nhiều cá biển tươi mới.] Hứa Nguyện cười nói.

Meo meo nháy mắt do dự, nhẹ nhàng nhảy xuống thảm, dùng móng vuốt đẩy đẩy vài cái rồi nằm xuống: [Nhưng mà bên ngoài lạnh lắm.]

Tuy rằng hệ thống không cảm nhận được nhiệt độ, nhưng có thể nhìn thấy, lạnh thị giác!

Cho dù là cá biển tươi rói cũng không thể đánh thức sự chăm chỉ của meo meo.

Hứa Nguyện hơi trầm ngâm, nhéo nhéo lỗ tai nó, tiếp tục nhìn sổ sách.

Ngoài nguồn thu nhập, còn có số tiền chi ra, tỷ như mùa thu phải gia cố lại phòng ốc trong trang viên, dự trữ lương thực và rau cỏ cho súc vật và cô nhi viện, trời đông giá rét không có người nào nguyện ý ra ngoài, ngay cả bọn nhỏ thường ngày nhảy thoăn thoắt cũng không muốn chạy ra chịu lạnh.

[Hôm nay là đêm Giao thừa…… A, nó giống như một cái bếp lò, ấm quá……]

Âm thanh non nớt run bần bật bỗng vang lên, lại chỉ nói một đoạn ngắn đã im bặt.

[Ký chủ, thu được nguyện vọng mới.] Hệ thống mở mắt nhìn về phía người đã thả sổ xuống, [Có nhận không?]

[Nhận.] Hứa Nguyện nói ra đáp án xác định thì hỏi, [Địa điểm ở đâu?]

[Bờ biển xứ Logue, nơi đó có rất nhiều trấn nhỏ.] Hệ thống tìm kiếm nơi phát ra nguyện vọng, chuyển về tuyến thế giới hiện tại, [Hình như không phải lúc này.]

[Giờ còn chưa tới đêm Giao thừa.] Hứa Nguyện trầm ngâm nói, [Xem ra chúng ta cần phải đi đến vùng duyên hải phía Tây một chuyến.]

Chủ nhân của nguyện vọng chưa chắc đến từ thế giới này, mà là người của thế giới gốc, lấy thời gian làm tuyến, hệ thống có thể bắt giữ tiết điểm bên trong, lấy nó làm trung tâm để mở ra tuyến thế giới.

Mà tuyến thế giới rất dễ thay đổi, cùng một người nhưng lựa chọn khác nhau, đều sẽ làm tuyến thế giới đi về một hướng khác nhau, nó sẽ xảy ra trong tương lai, lại có thể thông qua sức người để thay đổi tuyến thế giới, làm tương lai đã định sẵn sẽ thay đổi hoặc không hề xảy ra, có được nguyện vọng.

Mà nguyện vọng lần này là của một cô bé không biết mặt và tên họ, cũng không rõ thời gian địa điểm, nếu không có người can thiệp, nàng sẽ chết cóng ở một góc nào đó trong đêm giao thừa.

[Thôi được.] Meo meo dùng chân sau gãi gãi ót.

Cùng lắm là khi nó cảm thấy lạnh thì chui vào không gian hệ thống.

Hứa Nguyện sờ đầu nó cười một tiếng, xốc thảm đứng dậy đi chuẩn bị cho việc đi xa.

Năm mới ở đây là sau khi vào đông chừng hai tháng, mà hiện giờ mới chỉ bắt đầu mùa đông một tháng, chuyện này còn chưa chắc sẽ xảy ra ở năm nay, nhưng không thể sơ hở chủ quan.

Cũng may chỉ mới vào đông một tháng, nhiệt độ vẫn không quá thấp, lớp tuyết trên đường không đủ để hóa thành băng, rất nhiều xe ngựa trang bị đầy đủ nối đuôi nhau, gần trăm vị lính đánh thuê hộ vệ hai bên, đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời khỏi trang viên.

Nhưng thế trận lớn như vậy, vào mùa đông lại rất khó truyền tới thành Tanzan, người nơi đó đều không biết Bá tước Brande đã rời khỏi trang viên.

Từ thành Tanzan đến bờ biển là một đoạn hành trình khá dài, nếu cưỡi ngựa phi nước đại, có lẽ năm sáu này là đến, nhưng đi bằng xe ngựa, còn phải tránh đường nhỏ không thể chen vừa hoặc là đạo tặc cướp bóc, thời gian trực tiếp kéo dài gần hai mươi ngày.

Khi đoàn người đến bờ biển gần trấn nhỏ, ngay cả hệ thống thường xuyên ở trong không gian cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tuyết mịn như cát rơi càng lúc càng lớn, khi bọn họ đến nơi thì đã to như lông ngỗng, không ngừng trút xuống.

Nơi này không phồn hoa như thành Tanzan, nhưng các tòa nhà kiến trúc lại rất không tồi, đủ để ngăn cản gió lạnh, chủ nhân của đoàn xe rất hào phóng mua một lần mấy căn nhà xa hoa nối nhau để làm chỗ ở.

Những người hầu thu dọn nơi này, rắc bột đuổi trùng, xe ngựa bị kéo vào chuồng ngựa, đồ vật lần lượt dọn vào trong, nồi lớn đặt trên bệ bếp, bên trong là bột lúa mạch và thịt tươi, hương vị đủ khiến các dong binh mệt mỏi một đường liên tục dòm ngó.

“Được rồi, các anh em, trước tiên kiểm tra toàn diện góc chết của nơi này, tuyệt đối không chừa cơ hội cho bọn đạo tặc lẻn vào.” Leo cởi mũ giáp xuống ôm trong cánh tay, nói, “Kiểm tra xong thì có thể ăn cơm.”

“Rõ!” Các dong binh cưỡi ngựa rất nhiệt tình.

Một chuyến đi ra ngoài đủ để kiếm hai tháng tiền công, hơn nữa dọc đường đều có canh thịt tươi ngon và mì nóng, bọn họ không cần lo lắng đói bụng mà không cầm nổi kiếm.

Ca ngợi Thượng đế, cảm tạ chủ nhân!

Phòng ở nhanh chóng được dọn dẹp xong, mà những khối thịt to nóng trong cháo lúa mạch giúp các dong binh ấm áp và no bụng.

Cho dù trong thời tiết rét đậm tuyết rơi trắng xóa, đoàn người đông đảo như vậy vẫn hấp dẫn không ít người qua đường, đương nhiên, mùi canh thịt tươi ngon cũng góp không ít công lao.

“Thơm quá, bên trong nhất định có thịt dê và hương liệu.”

“Xem ra là một thương đội giàu có.”

“Nhưng sao bọn họ lại đến vào mùa này, lúc này sẽ không có thuyền nào rời bến đâu.”

“Có lẽ là tới mượn thuyền cũng nên, dù sao thì hàng hóa cần chở đi đã sắp xếp đến tận mùa hè năm sau.”

Bọn họ nghị luận sôi nổi, lại cùng nhau rời đi, mà đoàn xe đã nghe mãi thành quen.

“Chủ nhân, nơi này thuộc về địa phận của vương quốc Sifu, trấn Logue.” Fabian báo cáo những tin tức đã hỏi thăm được: “Tuy rằng hải cảng gần đây khá nhỏ, không có thuyền lớn, nhưng cũng chưa trở thành đất phong của vị quý tộc nào, xuất nhập mậu dịch (*) tự do, nhưng phải tự mình bảo vệ an toàn.”

(*) Mậu dịch là hàng hóa được kinh doanh do Nhà nước trực tiếp quản lý. Hàng hóa này được vận chuyển từ nơi này sang nơi khác, từ quốc gia này sang quốc gia khác.

“Vất vả rồi, trước tiên hãy mua sắm củi đốt và vật phẩm tiếp viện.” Hứa Nguyện nói.

Vỗn dĩ hắn không định thành lập tiếp điểm trên đường vận chuyển hàng hóa ở thị trấn nhỏ này, nhưng gió tuyết thổi mạnh, thị trấn nhỏ này là nơi thích hợp nhất để dừng chân.

“Đã sai người đi làm, tôi sẽ mau chóng liên hệ lính đánh thuê đóng quân gần thị trấn, bán những hàng hóa mang đến.” Fabian tận chức tận trách.

“Làm không tồi, mua sắm xong vật liệu xong thì an bài mọi người nghỉ ngơi trước đi.” Hứa Nguyện cười nói.

“Vâng.” Fabian xoay người rời đi.

Cửa đóng lại, Hứa Nguyện đứng dậy đi đến lò sưởi âm tường bỏ thêm mấy củi gỗ, sau đó cởi áo choàng lông trên người, nơi này không thể so với trang viên, tuy rằng rất nhiều kiến trúc điêu khắc rất mới lạ so với thành Tanzan, nhưng dưới đất vẫn trải tấm thảm dày nặng, trên cửa sổ treo màn kín mít, làm toàn bộ căn phòng có chút bí bách.

Hứa Nguyện đi đến cửa sổ đẩy ra một khe hở, bông tuyết to như lông ngỗng nháy mắt bị gió cuốn vào, tiếng gió gào rít, Hứa Nguyện lại không đóng cửa lại, mà cầm áo choàng lúc nãy mặc vào, kéo ghế dựa hơi thấp bé đến cạnh lò sưởi…… Ngồi xuống sưởi ấm.

[Ký chủ, chúng làm gì tiếp?] Meo meo bị gió tuyết dọa giật mình bò lên vai hắn hỏi.

[Ăn cơm ngủ.]

Hứa Nguyện dựa lưng lên ghế nhìn ánh lửa bập bùng nói.

Hệ thống: [……]

Ký chủ lòng mang sự nghiệp cũng bị một đường bôn ba và gió tuyết nuốt chửng.

……

Tuyết bay tán loạn, bờ biển Logue vào mùa đông ít có thương đội từ xa đến, nhưng không có nghĩa là nó tiến vào giấc ngủ đông, các loại cây gỗ bị chặt ngã đè lên lớp tuyết, bị khối từng khối được chuyến vận, tạo ra một vết dài làm người qua đường không dám bước lên phía trên.

Vành mũ to rộng đủ để ngăn cản bông tuyết ập vào trước mặt, nhưng vẫn cứ chất thành một lớp trên đỉnh mũ và quần áo, Hứa Nguyện thở ra một làn khói trắng, nhìn đội ngũ vận chuyển dùng ngựa kéo gỗ, vài người đẩy phía sau, ánh mắt nhìn theo con đường dẫn đến ngoài thị trấn.

Cuối con đường chính là bờ biển, tuy rằng gió tuyết bao trùm, nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng thuyền lắc lư.

[Hình như bọn họ đang vận chuyển gỗ để chế tạo thuyền.] Meo meo đứng trên bờ tường phủ tuyết trắng mịn, muốn ấn lên đó mấy đóa hoa mai, nhưng bởi vì quá nhỏ, toàn bộ thân mèo đều chìm vào bên trong, [Sao không đợi tuyết ngừng lại rồi làm nhỉ?]

[Tiền thù lao tính theo ngày.] Hứa Nguyện phủi rớt tuyết trên vai, xách theo bánh mì vừa mới mua đi dọc đường.

[Phi phi phi!] Meo meo gian nan bước trên nền tuyết dày, trực tiếp xuất hiện trên vai hắn, vung vẩy bộ lông không hề dính nước, phun ra bông tuyết mà nó nghĩ mình đớp phải, [Thật vất vả.]

[Đúng thật.] Hứa Nguyện nghe tiếng bánh xe từ xa vang lên thì nghiêng người tránh đường, nhìn một đám người lại đẩy khối gỗ lớn đi qua.

Gió tuyết thổi mạnh làm nhiệt độ không khí hạ thấp, hơn nữa hải lưu lạnh trên biển xâm lấn, nhiệt độ đã sớm hạ xuống âm độ, nhưng người vận chuyển đi ngang qua hầu như đều mặc áo đơn, dưới chân mang đôi giày cực mỏng, trên người lại tỏa ra nhiệt khí.

Đội ngũ lại lần nữa đi xa, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh, chỉ có âm thanh tuyết rơi rào rào xuống, thời tiết này ngay cả quán rượu náo nhiệt ven đường cũng đóng cửa, để tránh gió lạnh thổi vào, đương nhiên cũng nơi không nỡ đóng cửa, bởi vì phòng tối cũng cần ánh nến và cây đuốc để chiếu sáng.

“Nếu cảm thấy lạnh thì có thể đổi quán khác.” Chủ quán nói bằng giọng không kiên nhẫn.

“Thôi được, rượu cũng đủ làm nóng cơ thể ta, nếu ngươi không trộn lẫn nước vào bên trong.”

“Đương nhiên, ta chính là thương nhân uy tín.”

Đám đàn ông say mèm đã không còn để ý chuyện ngồi trong phòng hay ngoài phòng, thậm chí có người trực tiếp nằm trên nền tuyết, không biết có phải đã ngủ say hay không.

“Tiên sinh……” Một giọng nói cực kỳ yếu ớt từ ven đường vang lên.

Hứa Nguyện dừng bước, cúi đầu nhìn qua một góc tường phòng ven đường, thấy được một cái sọt sắp bị tuyết bao trùm.

“…… Ngài có muốn mua củi gỗ không?” Âm thanh mỏng manh lại lần nữa truyền đến, Hứa Nguyện mới thấy được một đứa trẻ chân trần ngồi co ro giữa ngã rẽ chân tường và cái sọt.

Đứa bé rất gầy yếu, ôm đầu gối cố gắng cuộn tròn tay chân đã bị đông lạnh phát tím, không dám nhúc nhích, sợ chút hơi ấm giấu trong bụng cũng bị gió thổi tan.

“Củi gỗ?” Hứa Nguyện nhìn sọt lớn bị tuyết phủ lên, miễn cưỡng thấy được chút đầu gỗ nhô lên.

“Đúng vậy.” Đứa bé gật nhẹ, đôi môi khô khốc giật giật, ánh mắt vốn không ôm hy vọng gì nghe vậy thì hơi sáng lên, em miễn cưỡng cử động cơ thể cứng đờ, cẩn thận duỗi tay vào sọt tuyết, xốc lên tấm vải bên dưới, lộ ra củi gỗ nhìn có vẻ rất khô cứng, cẩn thận hỏi, “Ngài…… mua không?”

Đứa bé ngửa đầu nhìn, dường như ký thác toàn bộ hy vọng vào hắn.

“Bao nhiêu tiền?” Hứa Nguyện vòng qua sọt gỗ, ngăn lại hướng gió hỏi.

Áo choàng rắn chắc chặn gió, từ bên trong tản ra chút ấm áp đủ để ngăn cản đứa bé sợ hãi bóng người cao lớn trước mặt, em cẩn thận li3m môi, cố gắng chống lại cơn đói khát khi ngửi được mùi bánh mì: “Ba đồng…… Hai đồng cũng được.”

Cho dù chỉ có hai đồng, em cũng đủ mua được một cái bánh mì, dừng chân trong tiệm một lát, sưởi ấm cơ thể sắp đông cứng.

“Được.” Hứa Nguyện nhìn đứa bé kích động đến mắt sáng rỡ, ngồi xổm xuống hỏi, “Em bán cái này kiếm sống sao?”

Hiện tại hắn không thể bế em trên nền tuyết lên, toàn thân đứa bé đều đông cứng, cần phải dùng tuyết cọ qua toàn thân, để tránh mạch máu co cứng.

Giọng nói của hắn trong trời đông lạnh giá cũng rất ấm áp, cơ thể cao lớn khi ngồi xổm xuống tản ra hơi ấm, làm đứa bé nháy mắt thở nhẹ ra, nhưng em cũng không dám tới quá gần, để tránh làm dơ những quần áo trân quý trước mặt, mà đói khát lâu dài cũng khiến em chỉ đủ sức gật đầu khi nghe hắn hỏi.

“Vì sao không trở về nhà?” Hứa Nguyện nhìn đôi môi khô nứt của đứa bé, lấy bánh mì trong túi ra đưa cho em.

Bánh mì còn mang chút nhiệt khí cực kỳ mê người trong trời đông giá rét, làm đứa bé sắp duỗi tay cầm lấy, ngay sau đó lại nhìn về phía sọt củi của mình, bàn tay đông cứng đến không thể nắm lại có chút chần chờ.

Hứa Nguyện than nhẹ, đặt ba đồng vào tay em, nhìn đôi mắt sáng lên thì nói: “Bánh mì cũng cho em ăn.”

Lúc này đứa bé mới gấp gấp cầm lấy nó, không kịp nói gì đã đưa lên miệng cắn một miếng, giống như chậm một giây sẽ bị người khác cướp mất.

Em cắn bánh mì, thỉnh thoảng bị nghẹn ngửa đầu lên, uống vài ngụm nước trong túi mà Hứa Nguyện đưa qua, sau đó tiếp tục ăn bánh mì, thẳng đến khi ăn sạch sẽ mới dựa vào chân tường th ở dốc.

Sức lực đã khôi phục lại một ít, đủ để em chú ý quan sát người đàn ông nhìn cực kỳ phú quý trước mặt: “Cảm ơn ngài, tiên sinh tôn quý……”

Em phải cố gắng ca tụng khách nhân, chỉ có như vậy mới khiến vài người dừng chân mua củi gỗ.

“Vì sao không về nhà?” Hứa Nguyện thấy em lại cuộn tròn tay chân thì dò hỏi.

“Bởi vì trong nhà cũng như vậy.” Đứa bé không hiểu vì sao khách nhân tôn quý lại chịu ngồi xổm trong tuyết để nói chuyện với em, nhưng giọng nói này quá đỗi dịu dàng, hơn nữa hắn ngồi ở chỗ này, làm cả góc đường cũng trở nên ấm áp.

“Cha mẹ em đâu?” Hứa Nguyện nhẹ nhàng hỏi.

Đứa bé cuộn tròn người chớp mắt, sau đó rũ mi xuống không nói chuyện.

“Đã không còn nữa sao?” Hứa Nguyện lại hỏi.

“Vâng.” Em nhỏ giọng lên tiếng.

“Vậy em có đồng ý làm việc cho tôi không?” Hứa Nguyện dịu dàng hỏi.

Lời hắn nói đủ để đứa bé đang buồn rầu kia ngẩng đầu lên, khô khốc hỏi: “Làm cái gì?”

Em có thể làm việc gì cho vị khách tôn quý này?

“Làm một ít việc trong khả năng.” Hứa Nguyện cười nói, “Em làm việc cho tôi, tôi cho em một nơi che mưa chắn gió và ăn no mỗi ngày, thế nào?”

Cuộc sống như vậy chẳng khác gì thiên đường, làm mắt đứa trẻ sáng lên, không thể tin tưởng: “Có thể sao?!”

“Đương nhiên.” Hứa Nguyện duỗi tay phủi xuống bống tuyết trên đầu em, “Nhưng trước đó tôi phải dùng tuyết lau người em một lần.”

“Em, em có thể chịu được khảo nghiệm!” Đứa bé không chút do dự trả lời, thậm chí rất gấp gáp.

Em vẫn chưa đủ khả năng nhìn thấu lòng người, nhưng em quá khát vọng một ngôi nhà tránh né gió tuyết và bánh mì nóng hổi.

Hứa Nguyện nhìn vẻ mặt của đứa bé, lấy tuyết sạch ở một bên chà lau tay chân đã đông lạnh đỏ tím của đứa bé, trong lúc em co rúm lại thì dùng áo choàng bọc lại, ôm em lên.

Cả người đứa bé chìm vào lớp vải mềm mại và ấm áp, làm em thoải mái hít sâu một hơi, nhưng đột ngột bị ôm vào lòng, cả người còn được áo choàng quý giá vây quanh, làm em sợ hãi thấp thỏm: “Tiên sinh, quần áo của ngài……”

“Không sao đâu, chỉ cần giặt sạch là có thể dùng.” Hứa Nguyện ôm đứa bé gầy yếu, mỉm cười trấn an, “Nhớ che kín mình.”

“Vâng.” Đứa bé nghe theo lời, theo bản năng lôi kéo áo choàng vây quanh cổ, sau đó thấy người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng nâng sọt gỗ mà em phải cố hết sức để ôm lên, một tay bế em một tay xách đồ rời đi.

Hắn thật sự rất cao lớn và khỏe mạnh, cho dù chỉ dùng một cánh tay cũng có thể ôm em vững chắc không sợ ngã xuống, cả người hắn ấm áp như một cái bếp lò, mà người ấm áp như vậy còn có được một đôi mắt kim sắc cực kỳ xinh đẹp.

Làm ánh nhìn của hắn rất dịu dàng, hoàn toàn không khiến người khác sợ hãi, giống như là sứ giả của Thượng đế.

Đứa bé thả lỏng cả người, trong không gian mềm mại ấm áp thì không kiềm được buồn ngủ, sau đó thật sự ngủ mất.

Hứa Nguyện nhìn đứa bé nhắm mắt ngủ say trong lòng, cười khẽ một tiếng, dẫm quá lên nền tuyết đi đến trước một cánh cửa có ánh nến xuyên qua, gõ cửa.

“Ai?” Giọng nói hùng hồn cảnh giác truyền ra.

“Là tôi.” Hứa Nguyện lên tiếng, cửa lập tức được mở ra.

“Chủ nhân, ngài đã về.” Hai lính đánh thuê đỡ kiếm đứng bên trong cung kính nghênh đón, nhìn thấy một đứa bé trong ngực hắn cũng không lộ vẻ ngoài ý muốn, một người hỗ trợ ôm đứa bé, một người giúp hắn xách sọt gỗ trên tay.

“Ồ, ngài nên mang theo một người ra khỏi cửa.” Một người nói.

Cho dù bọn họ biết chủ nhân không yếu, ngay cả Albo cũng chưa chắc chiếm lợi thế dưới tay chủ nhân, nhưng thân là lính đánh thuê, lo lắng an toàn của chủ nhân mới là bình thường.

“Mang theo người sẽ không có ai dám nói chuyện với tôi.” Hứa Nguyện cười buông lỏng tay, xoay người đóng cửa lại rồi cởi áo choàng xuống.

Tiếng động lớn như vậy làm đứa bé đang ngủ say tỉnh dậy, em mở to đôi mắt mê mang, sau đó nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh và người xa lạ đang ôm mình thì sắc mặt tái nhợt.

Cố tình người cao lớn cường tráng trước mặt lại mang theo bộ râu dài còn nhe răng cười: “Hi, nhóc con!”

Em chỉ có thể sợ hãi phát run, lại không dám giãy giụa.

“Đừng dọa em ấy.” Bên cạnh truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc, đứa bé chuyển mắt nhìn qua, lúc thấy được đôi mắt kim kia thì cảm giác khẩn trương mới chậm rãi giảm xuống.

“Xin lỗi, ta chỉ muốn chào hỏi nhóc thôi.” Lính đánh thuê khoẻ mạnh nhìn đứa bé trên tay, cố gắng lộ ra nụ cười hiền lành.

Có vẻ hắn cũng không định đánh mình, nghĩ vậy em mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng trả lời: “Xin chào.”

Em đáp lời, nhưng ánh mắt lại theo bản năng dừng trên người mang em về tới, đối phương cởi mũ xuống, dường như phát hiện tầm mắt em, bèn quay đầu nở nụ cười dịu dàng: “Đừng sợ, hắn sẽ không bắt nạt em, tôi sẽ cho người mang em đi tắm rửa rồi đổi quần áo, được không?”

“Vâng.” Đứa bé không thể từ chối lời này.

“Ngoan lắm.” Hứa Nguyện sờ đầu em, có người hầu lại đây bế đứa bé lên, mang vào phòng tắm.

Chỉ là từ đầu đến cuối ánh mắt em đều dừng trên người vừa mới rửa tay xong, đang nói gì đó cùng hai lính đánh thuê.

Vóc người hắn không hề thấp hơn bọn họ, thậm chí còn cao hơn một chút, nhưng nhìn có vẻ không giống nhau.

“Chủ nhân rất dịu dàng phải không?” Người hầu ôm em cười nói.

Đứa bé hoàn hồn, nhìn chị gái hiền lành trước mặt, hơi thắc mắc: “Chủ nhân?”

“Chính là vị tiên sinh mang em về kìa.” Người hầu ôm em vào phòng tắm, “Ngài ấy là chủ nhân của tòa nhà này, nhưng mà……”

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Nhưng mà em không giống.”

“Vì sao?” Đứa bé có chút kinh ngạc, em cố gắng nhấn mạnh, “Em cũng muốn làm việc cho ngài ấy!”

Âm thanh thoát ra khỏi miệng, sau đó lại hạ giọng xuống, sợ hãi mình lại bị đuổi ra ngoài.

“Được rồi, em đừng kích động.” Người hầu cũng không trách em, mà là cười nói, “Chủ nhân không thích trẻ con gọi ngài ấy là chủ nhân, đây là thói quen của ngài ấy, em có thể gọi là Brande tiên sinh.”

Đứa bé yên tâm, ngước nhìn chị gái dịu dàng, lẩm bẩm nhắc lại: “Brande tiên sinh……”

Em không còn sợ bị quăng ra ngoài.

“Nhưng công việc của chúng ta đều do quản gia Fabian phân phó, chủ nhân rất ít hỏi đến chuyện này.” Người hầu điều chỉnh nước ấm, c ởi quần áo nhếch nhác trên người em, nhúng tay em vào nước rồi hỏi, “Cảm thấy độ ấm thế nào? Lạnh không? Hay quá nóng?”

Em chỉ cảm thấy nhiệt độ của nước ấm áp đến tận trái tim: “Không lạnh… Cũng không nóng.”

“Không thoải mái nhất định phải nói ra.” Người hầu cười một tiếng, bế em bỏ vào chậu nước ấm nói, “Xem ra mình điều chỉnh độ ấm cũng không tệ.”

Đứa bé hơi e dè gật đầu, để nàng lau chùi người mình, động tác đối phương rất mạnh, lại rất cẩn thận không đụng tới vết thương trên người em, sau khi thay nước bẩn lại tắm qua một lần nữa, cả người được lau khô, miệng vết thương được bôi thứ gì đó, có mùi hương thoang thoảng, sau đó tròng lên quần áo sạch sẽ ấm áp.

“Đúng rồi, cậu bé, em tên là gì?” Người hầu hỏi.

“Mic.” Đứa bé thấp giọng nói.

“Ồ, tên hay đấy.” Nàng khen ngợi.

Nơi này thật sự rất giống thiên đường, Mic thậm chí cảm thấy có lẽ mình đã chết mới được đi vào nơi này, em hạ quyết tâm nhất định phải làm việc thật tốt để ở lại chỗ này, nhưng công việc đầu tiên mà em nhận được lại là đi ngủ, cùng phòng với hai ba đứa trẻ gầy yếu quen thuộc khác.

“Sharm!”

“Mic!”

Bọn họ đều đến từ trấn nhỏ này, có tên hoặc không có tên, đều lưu lạc đầu đường xó chợ, vốn tưởng rằng một ngày nào đó bọn họ sẽ biến mất một cách im lặng, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.

Mà bọn họ đều nhận được một yêu cầu, đó là nghỉ ngơi đến khi khỏe lại.

Hầu gái dịu dàng kia nói như thế này: “Chủ nhân nói nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe mới có thể làm việc, làm ít công to, nhưng nếu không khỏe mạnh, ba ngày hai bữa sinh bệnh, sẽ làm nhiều công ít.”

Đám nhóc con rõ ràng không thể hiểu được ý nàng, nhưng bọn chúng biết đây là lời của Brande, nhất định sẽ nỗ lực làm được.

*****

Quảng cáo
Trước /49 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Copyright © 2022 - MTruyện.net