Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ôn Noãn lại càng ngạc nhiên hơn.
Có lẽ anh sợ cô hiểu lầm nên muốn giải thích thêm:
"Không phải trước đó trong điện thoại tôi nói muốn kéo dài thời gian một chút, có khả năng sẽ đến tiệm bánh ngọt tìm em trễ hơn sao?"
"Khi đó là trở về lấy sổ hộ khẩu"
Thì ra là thế.
Những thắc mắc trong lòng Ôn Noãn đã hoàn toàn được giải đáp, nhưng nụ hôn chuồn chuồn đạp nước của người đàn ông vẫn còn lưu lại độ ấm.
Có lẽ hiểu được nụ hôn của Giang Yến chỉ mang hàm ý an ủi, không có bất kỳ sự xâm phạm hay ý tứ nào khác.
Trong lòng cô cũng không sinh ra cảm giác phản cảm, cũng không cố ý hỏi hay nhắc tới.
Nhưng trên đường Giang Yến lái xe đưa cô trở lại phòng khám, lại nhắc đến nó.
Sau khi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy nụ hôn mất kiểm soát của mình trong quán cà phê là quá đường đột.
Từ sau khi lên xe, thần kinh Ôn Noãn luôn ở trạng thái căng thẳng.
Anh lo lắng cô đang để ý đến nụ hôn đó những vẫn cố chịu đựng.
Giang Yến ho nhẹ một tiếng, nói lời xin lỗi.
"Vừa rồi là tôi quá lỗ mãng, về sau nếu có những hành động thân mật nào tôi chắc chắn sẽ hỏi trước ý kiến của em!"
"Vì vậy Ôn Noãn, về sau nếu tôi có làm điều gì khiến em cảm thấy không thoải mái cả về mặt thể chất và tâm lý, em nhất định phải nói cho tôi biết, có được không?"
Tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại thì lại bị lời nói của người đàn ông này khuấy động.
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn giấu đi cái nóng như thiêu đốt trên mặt nhưng không giấu nổi hai tai đang ửng đỏ.
May mắn là Giang Yến đang lái xe, lực chú ý luôn đặt ở phía trước. Cũng không phát hiện ra sự khác thường của cô.
Một lúc lâu sau Giang Yến mới nghe cô đáp lại.
Giọng nói của cô tinh tế nhẹ nhàng, tựa như tuyết rơi mùa đông, mag theo chút lạnh lẽo:
"Được!"
Tuy chỉ có một chữ nhưng cũng đủ khiến trái tim đang treo lơ lửng của Giang Yến trở lại vị trí ban đầu.
Anh âm thầm thở phào một hơi, ngoài sự may mắn còn có chút mừng thầm.
Ít nhất Ôn Noãn không bày xích sự gần gũi của anh, điều này chứng minh, cô ấy cũng không chán ghét chính mình.
Nghĩ đến đây, tâm tình Giang Yến rất tốt.
Còn dành thời gian mở một bản nhạc nhẹ, làm dịu đi bầu không khí nghiêm túc và căng thẳng trong xe.
Trong tiếng nhạc, cơ thể Ôn Noãn dần thả lỏng.
Một lúc sau, cô quay lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái và nói lời cảm ơn.
Cảm ơn Giang Yến vì lời giải thích vừa rồi, cảm ơn vì anh đã rất cẩn thận quan tâm tới cô.
* * *
Xe dừng ở lối vào phòng khám, Giang Yến chuẩn bị tắt máy.
Nhưng Ôn Noãn muốn anh ở trên xe chờ:
"Tôi rất nhanh sẽ quay lại, rất nhanh!"
Dứt lời, Ôn Noãn xuống xe, lon ton chạy về phía phòng khám.
Lúc đó các đồng nghiệp trong phòng khám đang bận rộn, không ai để ý cô quay lại.
Ôn Noãn lấy chìa khóa, mở cửa phòng chờ số một.
Cô không làm phiền bọn họ, lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư rồi lại vội vã ra ngoài.
Chiếc Maserati màu đen bên đường đã tắt máy lặng lẽ chờ đợi.
Giang Yến vừa nghe điện thoại vừa dựa vào cửa ghế lái, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn.
Trước khi cô đến gần, anh đã đi vòng qua ghế phụ và mở cửa cho cô.
Ôn Noãn nói cảm ơn, cúi người ngồi vào vị trí ghế phụ.
Đưa mắt nhìn về phía Giang Yến còn ở bên ngoài xe, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với người khác, động tác đóng cửa xe chậm rãi, cẩn thận, từng cử chỉ đều rất lịch thiệp.
"Tôi vừa gọi điện hỏi thăm một người bạn ở cục dân chính. Anh ấy nói chiều nay không có nhiều người đến làm thủ tục."
"Cho nên sau khi chúng ta đến đó, có thể trực tiếp làm thủ tục."
Giang Yến thắt dây an toàn, vô thức liếc nhìn dây an toàn của Ôn Noãn.
Cô gái nheo nheo đôi mắt hạnh nhìn anh, hai tay bất giác nắm lấy dây an toàn trước ngực, nhẹ nhàng đáp lại ánh mắt của anh.
"Tôi có thể tự thắt được, lái xe đi!"
Chờ cô nói xong, người đàn ông mỉm cười với cô, dáng vẻ tuấn tú thật khó để người khác không thấy kinh diễm.
Ôn Noãn nhanh chóng dời mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh dường như cảm nhận được sự bối rối và ngại ngùng của cô.
Giang Yến ho nhẹ một tiếng, lái xe đến thẳng cục dân chính.
Trên đường đi, anh giải thích ngắn gọn quá trình lãnh chứng nhận với Ôn Noãn.
Quy trình thực hiện không phức tạp, trước tiên bọn họ phải đi kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, sau đó chụp ảnh và điền một vài thông tin.
Sau khi chuẩn bị xong, họ có thể hoàn thành thủ tục lãnh chứng nhận kết hôn.
Ôn Noãn tương đối tò mò về nội dung kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, cô lo lắng sẽ có kiểm tra tâm lý.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Giang Yến duỗi tay xoa đầu cô, giọng điệu dịu dàng đầy cưng chiều:
"Đừng sợ! Chỉ là một số nội dung kiểm tra thông thường!"
Kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân là do cục dân chính sắp xếp miễn phí.
Sau khi Ôn Noãn và Giang Yến hoàn thành các quá trình kiểm tra có liên quan, bọn họ ucngf nhau chụp một bức ảnh với phông nền đỏ.
Ông chú chụp ảnh hết lời khen ngợi bọn họ có ngoại hình đẹp, trai xinh gái đẹp, đúng là trời sinh một đôi.
Còn nghĩ rằng bọn họ là minh tinh vô danh nào đó, âm thầm chạy đến lãnh chứng nhận kết hôn.
Toàn bộ quá trình Ôn Noãn được ông chú chụp ảnh khen đến mặt đỏ tai hồng.
Cơ thể cứng nhắt, lời nói hành động đều thận trọng, hiển nhiên là rất căng thẳng.
May mắn là không phải cô chỉ có một mình, bên cạnh còn có Giang Yến, dễ dàng ứng phó các câu hỏi của ông ấy.
Anh giống như một bức tường đồng không thể xuyên thủng, chắn ở phía trước Ôn Noãn, đem cô bảo vệ chặt chẽ. Cảm giác rất an toàn.
Thật vất vả mới chụp xong ảnh và điền đầy đủ thông tin, Giang Yến và Ôn Noãn cuối cùng đã ký tên và nhận giấy đăng ký kết hôn trước sự chứng kiến của các nhân viên.
Kế đó bước vào phòng tuyên thệ bên cạnh, cùng nhau đọc lời thề.
Sau một phen lăn lộn, thời gian buổi trưa đã trôi qua trong nháy mắt.
Khi Ôn Noãn cùng Giang Yến bước ra khỏi cục dân chính, trời đã buông màu hoàng hôn.
Người đàn ông lại yêu cầu Trần Hiến gửi lại một bản hợp đồng khác, dựa theo điều kiện của Ôn Noãn, đính kèm thêm quyền sở hữu ngôi nhà cổ ở thị trấn Tần Hoài thành phố Z.
Những điều khoản khác không thay đổi.
Giang Yến nói rằng hợp đồng này vừa là một ràng buộc vừa là một sự đảm bảo.
Cũng là thành ý của anh đối với cuộc hôn nhân này.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng không kiên trì nữa, chấp nhận tất cả ý tốt của anh.
Chỉ là, cô thuộc dạng người mà nếu người khác đối xử tốt với cô một phân, liền hận không thể đền đáp lại gấp mười lần.
Ký xong thỏa thuận, màn đêm đã buông xuống.
Ôn Noãn cắn răng, đưa ra đề nghị mời Giang Yến đi ăn tối.
Lúc trưa, cô vô duyên vô cớ được anh tặng quần áo cùng giày dép.
Hơn nữa, cơm trưa cũng là anh mời khách.
Giang Yến nhìn thấy dáng vẻ nếu không mời khách thì rất ái ngại của cô thì mỉm cười đồng ý.
"Vậy anh có đặc biệt thích ăn món gì hay không?"
Ngoài Lục Tư Minh và Từ Anh, đây là lần đầu tiên Ôn Noãn mời người khác đi ăn tối.
Hơn nữa cô cũng không hiểu rõ khẩu vị của Giang Yến như hiểu rõ Lục Tư Minh và Từ Anh.
Dù sao cũng là mời khách, đương nhiên là phải dựa theo sở thích của anh.
Cho nên một bên cô hỏi ý Giang Yến, một bên cân nhắc lại vì tiền của mình.
Người đàn ông nhìn cô với nụ cười trên môi, muốn nói "ăn gì cũng được".
Nhưng suy nghĩ lại, nếu Ôn Noãn đã hỏi, có nghĩa là cô muốn biết câu trả lời chính xác từ anh.
Nếu anh trả lời "ăn gì cũng được" có vẻ như chỉ đáp cho có lệ, khả năng sẽ tăng thêm phiền não cho cô.
Sau khi cân nhắc xong Giang Yến hỏi ngược lại cô:
"Bình thường em thích ăn gì?"
"Tôi?" – Ôn Noãn rõ ràng rất bất ngờ.
"Ăn lẩu, loại dành cho một người".
"Còn có lẩu dành cho một người?"
Vẻ ngạc nhiên không che giấu được trên khuôn mặt Giang Yến, nó hiện rõ trong đôi mắt của Ôn Noãn.
Biểu cảm như vừa tìm ra được châu lục mới, có chút ngớ ngẩn.
Ôn Noãn bị chọc cười, ngay cả câu trả lời cũng mang theo ý cười.
"Vâng, nếu anh muốn ăn tôi sẽ đưa anh đi"
Khi nhắc đến lẩu, hầu hết mọi người sẽ nghĩ món này sẽ có nhiều người ăn cùng nhau.
Một nhóm người ở trời nam đất bắc, cùng nhau uống rượu cùng nhau ăn lẩu bốc khói nghi ngút, thật ồn ào náo nhiệt.
Đó mới là bầu không khí nên có khi ăn lẩu.
Nhưng với tính tình của Ôn Noãn, không thích hợp với kiểu lẩu nhiều người ăn chung.
Vì vậy, sau khi đến thành phố S, món ăn đầu tiên cô mê mẩn là lẩu xiên que mà một người có thể ăn.
Ôn Noãn thích ăn lẩu, không cay không thích.
Khẩu vị của Lục Tư Minh và Từ Anh đều rất thanh đạm nên không thích ăn lẩu, vì thế trước khi đến thành phố S cô rất ít có cơ hội đến nhà hàng ăn lẩu.
Bởi vì khi đến nhà hàng ăn lẩu một mình, cô sẽ bị nhân viên và những người khác nhìn chằm chằm bằng ánh mắt quái lạ.
Sợ sẽ chứng minh câu nói trên mạng, ăn lẩu một mình là cảnh giới cô đơn cao nhất.
Từ sau khi gặp Lục Tư Minh, Ôn Noãn thực sự rất sợ ở một mình.
"Vậy chúng ta đi ăn lẩu dành cho một người!"
Giọng nói của Giang Yến đã kéo lại suy nghĩ của Ôn Noãn.
Cô hơi ngạc nhiên, trong lúc đó người đàn ông nghiêng người, theo bản năng muốn thắt dây an toàn cho cô.
Kết quả đôi bàn tay với các khớp như xương mận dừng ở lại nửa chừng.
Giang Yến cứng nhắc nhìn cô, đột nhiên nói một câu:
"Tôi muốn giúp em thắt dây an toàn."
Ôn Noãn: "..."
Nhớ đến trước đó Giang Yến đã nói về sau nếu có hành vi thân mật nào đều sẽ nói hoặc trưng cầu ý kiến của cô.
Nhất thời có chút buồn cười.
Cô ngoan ngoãn ngồi xong, chờ người đàn ông thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi bàn tay Giang Yến rời đi, Ôn Noãn cắn môi nói:
"Anh không cần phải cẩn thận như vậy!"
"Theo lời anh nói, nếu tôi cảm thấy không thoải mái với những điều anh làm, tôi nhất định sẽ từ chối và nói cho anh biết."
Cho nên Giang Yến không cần mọi chuyện đều trưng cầu ý kiến của cô như vậy.
Cũng không cần báo cáo trước tất cả mọi chuyện.
Cảm giác rất kỳ quái, không giống vợ chồng mà giống cấp trên cấp dưới hơn.
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói của Ôn Noãn như một viên thuốc an thần khiến Giang Yến yên tâm hơn.
Độ cong bên môi anh càng sâu, anh trầm giọng đáp lời, sau đó để Ôn Noãn sử dụng điện thoại di động để điều hướng.
Giang Yến chưa bao giờ ăn lẩu một mình, ngày thường anh cũng hiếm khi ăn lẩu.
Bởi vì vị lẩu hơi nặng, lại nghi ngờ bị nhiễm nước bọt, nên có chút ngại.
Nhưng anh nhìn ra được Ôn Noãn thật sự rất thích.
Trong lòng liền suy nghĩ biện pháp điều chỉnh khẩu vị và tâm lý của mình, tiếp nhận chuyện đó một cách sớm nhất có thể.
Xe chạy theo chỉ dẫn một đường đi đến chợ đêm phố quận chín tương đối nổi danh ở thành phố S.
Nơi đây đông người qua lại thâu đêm, ngư long lẫn lộn, vô số món ăn đường phố.
Giang Yến thật vất vả mới tìm được một chỗ ở bãi đậu xe lộ thiên, vẫn còn cách quán ăn mà Ôn Noãn muốn đến một đoạn đường.
Sau khi xuống xe, họ chỉ có thể đi bộ đến đó.
Trên đường có rất nhiều người đi bộ, nhất là khi đi qua phố đi bộ phồn hoa nhất ở phố quận chín này, Ôn Noãn bị va vào vai mấy lần, còn bị bỏ sau Giang Yến vài bước chân.
Nhưng cô ngượng ngùng không thể mở miệng nói với Giang Yến rằng cô không đuổi kịp anh.
Mỗi lần như vậy, đều là Giang Yến phát hiện kịp thời và quay lại tìm người.
Điều này lặp lại hai lần thì Giang Yến trực tiếp nắm lấy tay Ôn Noãn.
Ngón tay thon dài với khớp xương mảnh khảnh trượt qua khe hở giữa những đốt ngón tay trắng nõn mềm mại của cô, động tác rất tự nhiên mượt mà.
Sau khi mười ngón tay hai người giao nhau, Giang Yến trực tiếp cuộn các đốt tay áp vào lòng bàn tay của Ôn Noãn, mười ngón tay đan vào nhau.
Anh dẫn cô đi xuyên qua đám đông, thân hình cao lớn mở đường phía trước, vững chắc bảo vệ Ôn Noãn phía sau.
Ngoài ánh sáng của đèn đường cùng lá cây nhộn nhịp, trong mắt cô chỉ còn lại bóng dáng cao lớn phía trước.
Bên tai dù ồn ào hay yên tĩnh, Ôn Noãn cũng chỉ có thể nghe thấy và nhìn thấy Giang Yến.
Cùng với nhịp tim cuồn cuộn như sấm chớp của cô.
Cho đến ngã tư tiếp theo, trên đường mới bớt đông đúc hơn.
Giang Yến không tìm thấy con đường, anh dừng bước và quay đầu nhìn Ôn Noãn.
Cô gái cố gắng ngăn lại sự khác lạ trong lòng, sau khi nhìn sang nơi khác một giây, cô thu hết can đảm nhìn anh với ánh mắt như sao lấp lánh.
"Rẽ phải ở ngã tư tiếp theo, chỗ đó nằm ở cuối con phố"
"Tìm quán lẩu xiên que tên 'Độc Lạc Lạc' là được!"
Giang Yến hiển nhiên đã bắt giữ khoảnh khắc hoảng loạn thoáng qua trong mắt cô.
Trong lòng có nghi ngờ nhưng lại ngại với Ôn Noãn nên cố gắng che giấu, không tiếp tục hỏi đến.
Người đàn ông được chỉ đường, tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.
Thật vất vả mới tìm được cửa hàng Ôn Noãn nói, kết quả là bên trên có dán bảng quảng cáo cho thuê lại, cửa cuốn đóng chặt, không biết đã dời đi hay đóng cửa.
Ôn Noãn có chút tiếc nuối, còn có chút mất mát. Cô đang nghĩ lần sau nếu muốn ăn lẩu thì phải đến nơi nào.
Bàn tay bị Giang Yến nắm của cô bị xướt da, ngón trỏ nhẹ nhàng gãi vào chỗ phồng ở khớp trên mu bàn tay cô.
Ôn Noãn cảm thấy ngứa, ngẩng đầu nhìn về phía anh:
"Đừng nháo!"
Giang Yến bị biểu tình nghiêm túc của cô chọc cười, chiếc cằm cương nghị giương lên đường cong hoàn mỹ.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hướng về phía Ôn Noãn, giọng nói ấm áp mang ý cười:
"Đi thôi, tôi đưa em đi ăn lẩu dành cho hai người."
Anh vừa nói xong, đôi mắt hạnh của cô mở to:
"Còn có lẩu dành cho hai người?"
"Đương nhiên, đã có loại lẩu dành cho một người thì hai người cũng đâu có gì lạ!"
Một tay khác của Giang Yến giúp Ôn Noãn vén lại mái tóc dài bị gió đêm thổi loạn.
Sau khi Ôn Noãn mang theo một bụng nghi vấn theo anh đến cửa hàng, cô mới phát hiện mình bị mắc lừa.
Cái gì mà lẩu dành cho hai người, thật chất là một quán lẩu bình thường.
Giang Yến muốn thuê phòng riêng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
"Sau này nếu em muốn đi ăn lẩu, bất cứ lúc nào tôi đều có thể đi cùng em"
"Không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác, không có điều luật nào quy định một người thì không được phép đến nhà hàng ăn lẩu"
Giọng nói Giang Yến ấm áp, dưới ánh mắt của nhân viên phục vụ, từng câu từng chữ nói với Ôn Noãn.
Anh chàng phục vụ bên cạnh khẽ cắn môi dưới, gian nan nuốt xuống ngụm thức ăn cho chó bất ngờ này.
Trong lòng rất khổ sở, không rõ bản thân đã làm điều gì sai trái.
Đợi khách hàng gọi món còn phải ăn trước một thùng cơm chó?
* * *
*Lẩu xiên que: Loại lẩu mà Ôn Noãn nhắc đến là một món lẩu cay Tứ Xuyên, theo văn gốc có tên gọi "lẩu Chuan Chuan". "Chuan Chuan" có lẽ bắt nguồn từ nỗ lực biến món lẩu thành món ăn đường phố của người đầu bếp ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh. "Chuan Chuan" là tên gọi của thanh tre trong phương ngữ Trung Quốc.
Các thành phần khác nhau được xâu bằng que tre, và có một nồi đun sôi thường xuyên trên bàn. Thực khách chọn món "Chuan Chuan" yêu thích từ bàn và cho vào nồi đun sôi, đợi các nguyên liệu chín và ăn.
"Chuan Chuan" mình không biết phải để sao cho dễ hiểu nên tạm gọi là lẩu xiên que.
* Chợ đêm phố quận chín: Đây là nguyên văn từ bản gốc, mình không rõ ý của tác giả cho lắm. Theo như mình tìm hiểu thì chợ đêm này ngoài thực tế có lẽ là chợ đêm Đông Môn ở Thâm Quyến.
*Quán lẩu tên "Độc Lạc Lạc": "Độc" ý nghĩa là một mình, "Lạc Lạc" mang ý nghĩa vui vẻ.