Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn gặp Giang Lãng, xuất phát từ ấn tượng với Giang Nhu, liền cho rằng anh trai cô ấy hẳn cũng là một người tốt.
Khi đối mặt nhau trên môi cô còn nở nụ cười nhạt, nhưng sau câu nói "nghe danh đã lâu" đầy ẩn ý của của người đàn ông thì nụ cười đã tắt lịm.
Không chờ Ôn Noãn chào hỏi, Giang Lãng đã không tôn trọng cô mà quay mặt đi.
Biểu tình khinh thường nhìn Giang Yến.
"Tôi đã nghĩ rằng một người phụ nữ có thể khiến anh trai tôi điên đảo, thậm chí còn không tiếc nuối từ chối người phụ nữ như Tinh Nguyệt, rốt cuộc là người tuyệt sắc thế nào."
"Quả nhiên, tai nghe không bằng tận mắt chứng kiến, bất quá cũng chỉ có như thế."
Giọng nói người đàn ông mang theo ý cười cay nghiệt, khí thế đĩnh đạc, ẩn hiện sự mỉa mai.
Ôn Noãn làm sao có thể nghe không hiểu?
Trái tim cô trầm xuống, độ cong trên môi cũng nhạt đi, lòng bàn chân có chút lạnh.
Có kinh ngạc, có hoảng loạn cùng khó hiểu, bởi vì Giang Lãng hoàn toàn khác so với những gì cô nghĩ.
Đặc biệt là gương mặt của người đàn ông này cùng Giang Nhu có nhiều nét giống nhau.
"Tôi thật sự tò mò, tại sao một người đứng đầu về dung mạo và khí chất như Tống Tinh Nguyệt lại thất bại trong tay người này."
"Chẳng lẽ người phụ nữ này ở một phương diện nào đó mang lại niềm vui mới mẻ cho anh cả?"
Giang Lãng cười như không cười, lời nói đầy ẩn ý.
Nói xong, ánh mắt còn cố ý ngắm nhìn trên người Ôn Noãn, trong mắt hiện lên một tia ý vị.
Sau khi biết tin Giang Yến kết hôn, anh ta đã nhờ người điều tra thân phận lai lịch của Ôn Noãn.
Sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở thành phố Z, từng kết giao với một người bạn trai trong sáu năm.
Trước đó làm thực tập sinh tại một phòng khám thú cưng.
Mặc dù nhan sắc thật sự hơn người, nhưng cũng không đến mức kinh diễm áp đảo Tống Tinh Nguyệt.
Giang Lãng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng Giang Yến kết hôn với cô, chẳng qua là xuất thân cô đơn giản, không quyền không thế, không nơi nương tựa, dễ dàng khống chế.
Quan trọng nhất là, chỉ sợ do cha anh ta đã mạnh tay bức ép Giang Yến, hao tổn tâm tư muốn đưa người của mình đến bên cạnh anh.
Nhưng nếu là thiên kim danh viện trong vòng của bọn họ, thì có ai xuất thân đơn giản hơn Ôn Noãn?
Thay vì hao phí sức lực tìm hiểu mối quan hệ phức tạp phía sau những người phụ nữ đó, không bằng tìm một người bình thường có ngoại hình và tính cách tốt để kết hôn.
Giang Lãng thậm chí còn nghi ngờ cuộc hôn nhân của Giang Yến và Ôn Noãn liệu có đúng thật như ý nghĩa hay không.
Có lẽ cô gái trước mặt anh chỉ đơn giản là lá chắn của Giang Yến.
Tuy nhiên những điều này anh không nói ra, nhưng anh ta chắc chắn Ôn Noãn đang gặp bác sĩ tâm lý, vì vậy mới kích động tâm lý của cô.
Hơn nữa trong lòng Giang Lãng, người bình thường không thể so sánh với Tống Tinh Nguyệt.
Cho nên việc giẫm lên Ôn Noãn để khen ngợi Tống Tinh Nguyệt đối với anh ta không hề có gánh nặng tâm lý, vô cùng thành thạo.
Sự khinh miệt và sỉ nhục trong lời nói của anh ta khiến trong lòng Ôn Noãn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô vẫn không thể tin rằng người đàn ông trước mặt mình có thể là anh trai của Giang Nhu.
Những gì Giang Lãng nói về cô không đúng chút nào.
Điều này tương đương với việc lột từng lớp áo của Ôn Noãn trước mặt Giang Yến.
Cô bắt đầu rơi vào trạng thái nghi ngờ chính mình, nhiệt độ cơ thể dần bị xói mòn, tầm nhìn cũng mờ đi.
Đúng vậy, so với Tống Tinh Nguyệt, cô thật sự không bằng.
Không quyền không thế, không nơi nương tựa, thậm chí còn có quá khứ không thể chấp nhận nổi.
Rõ ràng ngoài cơ thể này ra thì cô không cho Giang Yến được bất cứ thứ gì, lại còn yên tâm thoải mái đón nhận tất cả những điều tốt đẹp mà người đàn ông đó đã làm cho cô.
Quả thật cô không nên kết hôn với Giang Yến.
Cô không thể làm một người vợ tốt của anh, chỉ biết kéo chân anh và làm anh mất mặt mà thôi..
Thanh âm trong lòng càng ngày càng rõ ràng, sắc mặt Ôn Noãn cũng ngày càng tái nhợt.
Khi lòng bàn tay dày rộng của Giang Yến dịu dàng bao bọc lấy đôi tay đang siết chặt của cô, sự lạnh lẽo mới giảm đi một ít.
Trái tim sắp bị nuốt chửng bởi bóng tối và giá lạnh dần được sưởi ấm.
Ôn Noãn ngước mắt, kinh ngạc nhìn người đàn ông mặc tây trang đi giày da bên cạnh, chỉ là một bên sườn mặt với những đường nét sắc cạnh, nhưng không hiểu sao lại khiến lòng cô an ổn.
Giang Yến phớt lờ sự khiêu khích của Giang Lãng.
Anh chỉ cúi đầu nhìn Ôn Noãn, vỗ nhẹ vào hai bàn tay đang nắm chặt của cô, khoác tay qua vai cô, đem cô ôm vào lòng.
Để Ôn Noãn đưa lưng về phía Giang Lãng, giấu kín trong ngực anh, giống như ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của người đàn ông, bên tai cô vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Những cảm xúc chán nản như được giải tỏa, trái tim Ôn Noãn dần thấy ánh sáng trở lại.
Đỉnh đầu vang lên giọng nói khàn khàn phẫn nộ của người đàn ông.
"Ở nước ngoài ngây người mấy năm, trở về không còn biết nói tiếng người?"
"Hay là đã trèo lên cành cao nhà họ Tống, nên xem thường chức phó tổng?"
"Nếu là trước đây, tôi không ngại thay chú hai đưa cậu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu lại vài năm."
"Nếu là sau này, tôi cũng không ngại khiến con đường mà chú hai hao tâm tổn sức chuẩn bị sẵn cho cậu trở nên vô ích."
Ôn Noãn nghe không hiểu những gì Giang Yến nói.
Nhưng cô biết vừa rồi loáng thoáng là anh đang mắng người.
Người bị mắng chính là nam chính của tiệc đính hôn hôm nay, mắng anh ta không biết nói tiếng người, tương đương với cầm thú?
Sắc mặt Giang Lãng đột nhiên thay đổi, sự giễu cợt nơi khóe môi tan biến, anh ta âm thầm nắm chặt nắm tay.
Quả thật anh ta đã quá đắc ý vênh váo, quên mất người đàn ông trước mặt là người nắm quyền, cũng quên mất lời dặn của cha mình là phải nhẫn nhịn.
Ngay khi Giang Lãng điều chỉnh lại cảm xúc muốn nói rõ vấn đề này, người đàn ông đối diện lại lên tiếng.
Giọng điệu trầm thấp lạnh lùng, có chút giễu cợt.
"Chú hai nói cậu ở nước ngoài học được không ít bản lĩnh, không nghĩ tới bản lĩnh của cậu là biên tập chuyện của người khác."
"Tương lai của cậu sau này thật làm đẹp mặt cho chú hai."
Bị Giang Yến âm dương quái khí chế nhạo một câu, Giang Lãng tính tình đột nhiên nổi lên.
Anh ta nắm chặt nắm đấm giơ lên, một tiếng "Giang Yến" dường như rít ra từ khẽ răng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Có lẽ cảm nhận được ác ý từ phía sau truyền đến, Ôn Noãn đang nép trong vòng tay Giang Yến chợt xoay người.
Khi cô nhìn thấy Giang Lãng tung nắm đấm về phía mình, trái tim cô thắt lại, cô nhắm mắt và dứt khoát đứng chắn trước mặt Giang Yến.
Cùng lúc đó, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ chỗ rẽ.
Giọng nữ dịu dàng nhưng mang vài phần nghiêm khắc.
"Giang Lãng, dừng tay!"
Nắm đấm của Giang Lãng dừng lại giữa không trung, người vốn nên tránh né là Giang Yến lại không hề cử động.
Lúc này, anh đang cụp hàng mi như lông quạ, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
Như không thể tin vào sự dũng cảm của cô.
Ôn Noãn nhắm mắt đợi một lúc, nắm đấm vẫn không hạ xuống.
Hơn nữa giọng nữ vừa rồi nghe có chút quen thuộc.
Cô chậm rãi mở mắt ra, trái tim mắc kẹt trên cổ họng nhẹ nhàng trở về vị trí ban đầu.
Giang Lãng ở đối diện đã thu nắm đấm lại, đút hai tay vào túi quần, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm như không có việc gì.
Nhịp tim của Ôn Noãn cũng dần chậm lại, cô quay đầu nhìn Giang Yến.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đàn ông buông xuống người cô, đáy mắt anh có tia lửa nóng bỏng, thiêu đốt trái tim Ôn Noãn.
Giang Yến dường như không hề hoảng sợ, tựa như anh có thể chắc chắn rằng một quyền kia của Giang Lãng sẽ không hạ xuống.
Cũng hoặc là, anh không sợ cùng anh ta động thủ, bởi vì cơ hội thắng lợi đã nắm chắc trong tay.
Sau một lúc lâu người đàn ông mới có thể thu lại tia kinh ngạc khó phát hiện trong ánh mắt.
Anh nắm lấy tay Ôn Noãn, kéo cô từ phía trước người ra phía sau.
Tống Tinh Nguyệt một thân váy dài màu đỏ rượu từ chỗ rẽ bước đến, thiết kế áo ống, vừa khéo tôn lên chiếc cổ hoàn mỹ của cô.
Trên gương mặt trang điểm tinh xảo khó phân biệt được cảm xúc, cô chỉ bước đến bên Giang Lãng, ngập ngừng nắm lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng.
"Vũ hội sắp bắt đầu, chú Giang bảo em đến tìm anh."
Toàn bộ quá trình Tống Tinh Nguyệt không nhìn đến Giang Yến và Ôn Noãn.
Sợ bị hành động thân mật của bọn họ làm cho đau lòng, cho nên vừa rồi Giang Lãng xem cô và Ôn Noãn như hàng hóa mà mang ra so sánh với nhau, cũng cố nhịn xuống.
Mục đích là để Giang Yến không nhìn thấy sự xấu hổ và yếu đuối của cô.
Mặc dù có thể người đàn ông đó không hề quan tâm một chút nào.
Giang Lãng kiềm chế cảm xúc và tính khí của mình.
Anh ta vỗ nhẹ vào bàn tay Tống Tinh Nguyệt đang đặt ở khuỷu tay mình, như đang an ủi cô.
Sau đó lại ngước mắt nhìn Giang Yến ở đối diện, nhếch khóe môi như cuời như không.
"Chị dâu thật dũng cảm, bảo vệ anh cả cũng thật tốt!"
Đối mặt với sự châm chọc của người đàn ông, Giang Yến không quan tâm.
Đôi môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, mắt phượng liếc nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh.
"Ngưỡng mộ sao?"
Ngưỡng mộ anh có vợ bảo vệ?
Giang Lãng: "..."
Anh bị ngốc sao? Anh chỗ nào thì giống là đang ngưỡng mộ?
Rõ ràng ý của anh ta muốn nói Giang Yến là một kẻ hèn nhát mới cần một người phụ nữ bảo vệ.
"A Lãng!"
Tống Tinh Nguyệt siết chặt cánh tay người đàn ông, mày khẽ cau lại.
Lúc này Giang Lãng mới mím đôi môi vừa khẽ nhếch, từ bỏ ý định dùng lời nói để sỉ nhục Giang Yến.
Dù sao bữa tiệc tối nay anh ta cũng là nhân vật chính, Giang Lãng không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.
Trước khi đi anh ta nhìn thật sâu Giang Yến và Ôn Noãn, trong mắt chứa đựng ác ý và một nụ cười lạnh lùng.
Về phần Tống Tinh Nguyệt, trước khi rời đi cô không nhịn được liếc mắt nhìn Giang Yến một chút.
Vẻ mặt phức tạp, cuối cùng cô nắm làn váy, kéo cánh tay Giang Lãng, ưu nhã rời đi.
Bọn họ chân trước rời đi, chân sau Giang Yến đã kéo bả vai Ôn Noãn để cô đối mặt với anh.
Phía sau cô là cửa số sát đất bằng kính trong suốt, ánh đèn bên ngoài hành lang phản chiếu cảnh quan tuyết rơi, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Nhưng chúng xuất hiện phía sau một Ôn Noãn tóc đen môi đỏ, tất cả đều chỉ làm nền.
Đôi mắt hạnh nhân đen láy của cô tràn ngập một luồng ánh sáng trong veo, còn chói mắt hơn cả ánh đèn cùng phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trái tim Giang Yến dễ dàng bị cô nắm giữ, tiết tấu dần trở nên rối loạn, anh đỡ vai cô, hơi nghiêng người.
"Noãn Noãn, lần sau nếu gặp phải tình huống này, em đừng chắn trước mặt anh nữa."
Ôn Noãn sửng sốt một lúc, thật lâu sau mới hiểu ý của Giang Yến.
Cô nghĩ rằng hành động vừa rồi của mình đã khiến anh mất mặt trước bọn người Giang Lãng, nên cúi đầu áy náy.
"Thật xin lỗi!"
Giọng người đàn ông hơi cứng lại, phải mất một lúc lâu mới nhận ra cô đang hiểu lầm.
Lòng anh chợt thắt lại, không biết nên khóc hay cười.
"Ý anh là, sau này nếu gặp tình huống nguy hiểm, trước tiên em phải trốn sau lưng anh."
"Hoặc là trốn vào trong ngực."
"Như vậy anh mới có thể bảo vệ em thật tốt!"
Sau khi Giang Yến nói xong, Ôn Noãn đang ủ rũ cúi đầu chậm chạp ngẩng lên.
Khuôn mặt trắng sứ nhỏ nhắn của cô hiện ra thật gần trong mắt người đàn ông.
Đôi môi đỏ mọng trơn bóng khẽ hé mở, muốn nói gì đó, nhưng sự cảm động và kinh ngạc đã lộ ra từ đôi mắt hạnh nhân tròn xoe đó.
Không đợi Ôn Noãn mở miệng, Giang Yến đã hiểu tâm ý của cô, anh cụp mắt cúi người xuống.
Môi mỏng phủ lên đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của cô gái, bàn tay đặt trên vai cô cũng quen thuộc di chuyển xuống tấm lưng mảnh mai, men theo đường cong thẳng tắp của lưng cô mà đi xuống, siết chặt vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết.
Ôn Noãn bị người đàn ông dẫn dắt lùi lại hai bước, lưng áp vào cửa sổ sát đất bằng kính trong suốt.
Cảm giác lạnh lẽo như kim châm vào da thịt, cô hít vào một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông nhân cơ hội cướp đi hô hấp của cô, ấn cô lên cửa sổ sát đất, dịu dàng thong thả hôn sâu.
Không biết qua bao lâu, cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân, Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy lồng ngực rắn chắc của Giang Yến.
Cuối cùng người đàn ông mới lưu luyến trằn trọc một chút, vị bạc hà mát lạnh ngọt lành theo sự rút lui của anh rời khỏi lãnh thổ của Ôn Noãn.
Anh vẫn ôm lấy cô, ép cô lên cửa sổ sát đất, lấy cơ thể mình đúc thành bức tường kín kẽ vây chặt cô.
Đợi hô hấp Ôn Noãn dịu đi một chút, dần dần bình tĩnh lại.
Người đàn ông cúi đầu, ngậm lấy vành tai cô, ướt át hôn cô một lúc, giọng nói khàn khàn.
"Noãn Noãn.. ông nội thúc giục tổ chức hôn lễ."