Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giang Yến lên lầu cũng không trực tiếp trở về phòng ngủ.
Anh đến phòng làm việc để giải quyết đống tài liệu còn tồn đọng, bận rộn đến hơn ba giờ sáng.
Nhàn rỗi pha một tách cà phê, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra đêm mưa bên ngoài.
Vô cớ lại nhớ đến dáng người mảnh khảnh, yếu ớt ở phòng khám thú cưng Thượng Duyệt. Chẳng hiểu vì sao lúc ấy cô lại không đánh thức anh.
Tùy ý để anh ngủ quên ở đấy nửa giờ đồng hồ.
Không muốn làm mất lòng khách hàng, hay là thương xót anh quá mệt mỏi?
Cô ấy trông rất ngoan ngoãn, ngoan như một con thỏ không biết cắn người.
Anh quả thật rất phân vân.
Giang Yến nghĩ, có lẽ anh nên tìm một cô gái giống như Ôn Noãn để kết hôn.
Tốt hơn hết là lý lịch trong sạch, không có bất kỳ mối quan hệ nào với chú hai.
* * *
Sắc trời dần sáng rõ, mưa cũng đã tạnh.
Cửa sổ sát đất phản chiếu thân ảnh mảnh mai yếu ớt của Ôn Noãn, cô ôm cánh tay nhìn chân trời bên ngoài từ từ trắng xóa.
Trái tim cũng sáng tỏ theo.
Từ Anh suốt đêm không về.
Giữa chừng có gửi cho cô một tin nhắn Wechat, nói là đưa Lục Tư Minh đi bệnh viện.
Lúc nhìn thấy tin nhắn, trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một tiếng, nhớ tới việc lúc trước đá người dượng kia.
Khi đó Ôn Noãn mới mười lăm tuổi, đã bảy năm trôi qua, thời gian như sông dài cũng không làm cô quên được ngày đó.
Ôn Noãn đá dượng bị thương, người cô chạy về tới nhà đã cho Ôn Noãn một cái tát.
Nghe nói, vì cô đá quá mạnh nên người dượng kia đã không thể làm đàn ông.
Tin tức kia cũng không được công khai ra bên ngoài.
Trước khi dượng xuất viện trở về nhà, Ôn Noãn được cô mình đưa đến trấn nhỏ, cùng với bà nội sống nương tựa lẫn nhau.
Trước khi cô rời đi, họ hàng của dượng đã mở một buổi "đại hội" giáo dục giới tính cho cô.
Mọi người đều chỉ trích hành động đá người của cô, như thể cô phản kháng lại là sai trái.
Chỉ vì cô không hề bị bất kỳ thương tổn nào nên cô chính là người làm sai.
Đoạn thời gian ấy thế giới xung quanh Ôn Noãn một màu tối tăm.
Cô chán ghét cuộc sống, cũng chán ghét tất cả mọi người trên thế giới này.
Cô nghĩ đến việc sẽ đi theo cha mẹ quá cố của mình, nhưng bà nội đã tiếp nhận cô và không muốn để cô chết.
Vì thế Ôn Noãn sống sót trong đau khổ.
Mỗi ngày đều cắn răng kiên trì, chán ghét bản thân, chán ghét cả thế giới.
Quái gỡ, tối tăm, tiêu cực, cố chấp, nhạy cảm..
Trên người cô không có một tia vui vẻ nào.
Mỗi ngày giống như cái xác không hồn, độc lai độc vãng, mặt lạnh như sương.
Sau đó, Lục Tư Minh xuất hiện.
Anh ấy sống trong con hẽm nhỏ sau nhà bà nội.
Hơn cô hai tuổi, cuộc sống an nhàn tự tại, đầy ánh sáng rực rỡ.
Lần đầu tiên Ôn Noãn nhìn thấy anh ấy, cô liền biết hai người bọn họ không cùng một thế giới.
Cô sống ở nơi địa ngục tăm tối ánh mặt trời không chiếu tới, Lục Tư Minh lại như ngọn đèn chiếu sáng khắp nhân gian.
Năm mười sáu tuổi, Lục Tư Minh lén lút nhét một hộp sôcôla vào cặp sách của Ôn Noãn.
Kể từ lúc đó, cuộc sống của bọn họ chính thức giao nhau.
* * *
Cố gắng thu lại những suy nghĩ
Ôn Noãn giúp Từ Anh thu dọn lại phòng khách, lấy chìa khóa cùng điện thoại di động quay lại căn nhà cho thuê.
Cô nghĩ rằng Lục Tư Minh vẫn còn trong bệnh viện.
Nhưng khi vừa bước vào cửa, trong phòng thoang thoảng mùi thơm của mì và nước hầm xương
Dưới ánh đèn màu cam trong phòng bếp, Từ Anh đeo tạp dề bận rộn trước bệ bếp.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, cô liền từ trong bếp đi ra.
Nhìn thấy Ôn Noãn đi vào cửa, cô sửng sốt vài giấy, sau đó mỉm cười để che đi sự xấu hổ và hoảng sợ.
"Noãn Noãn về rồi a!"
"Đúng lúc chị đang làm bữa sáng cho Tư Minh, chúng ta cùng nhau ăn đi!"
Từ Anh vừa nói vừa hất cầm về phía cô, chỉ hướng phòng khách.
Ôn Noãn ngầm hiểu, thay giày sau đó đi vào phòng khách, nhìn thấy Lục Tư Minh ngồi trên ghế sô pha chơi game.
Anh ta nghe thấy âm thanh, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái.
Sắc mặt có chút khó coi, có lẽ trong lòng còn đang tức giận.
Ôn Noãn cắn môi, hung hăng nhéo mạnh vào lòng bàn tay. Cô cố gắng làm cho chính mình trông giống như bình thường, giọng nói mang theo vẻ áy náy
"Em xin lỗi.."
Đọng tác chơi game của Lục Tư Minh thoáng ngừng lại, chỉ nghe Ôn Noãn nói tiếp
"Chiều nay em sẽ xin nghỉ để gặp bác sĩ tâm lý"
"Tư Minh.. hãy cho em chút thời gian"
Trên mặt Lục Tư Minh xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Noãn. Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày
"Đã biết"
Kỳ thật lúc bình tĩnh lại, Lục Tư Mĩnh cũng đã suy ngẫm qua.
Tối hôm qua là anh ta không đúng, đã biết rõ Ôn Noãn có rào cản tâm lý về chuyện này nhưng gần như là anh ta đã ép buộc cô.
Nói đến cùng vẫn là trách anh ta thiếu kiên nhẫn, lại bị những lời nói đó của Từ Anh ảnh hưởng.
Sau khi Ôn Noãn chạy đi, anh đã suy nghĩ thật kỹ, muốn ra ngoài tìm cô.
Thật ra cô đá cũng không dùng nhiều sức, anh đau một chút sau đó lại không có việc gì.
Nhưng mọi suy nghĩ đã bị lật ngược khi gặp Từ Anh.
Lục Tư Minh không thể chạy ngoài đi tìm Ôn Noãn.
Từ Anh nói Ôn Noãn đang ở nhà cô, chỗ ấy rất an toàn.
Sau lại Từ Anh vào nhà, cô đau lòng cho cảnh ngộ của anh ta.
Đều là phụ nữ nhưng cô không thể hiểu được cách làm của Ôn Noãn.
Từ Anh cho rằng sở dĩ Ôn Noãn làm như vậy là vì cô không đủ yêu anh ta.
Tiếp đến Từ Anh đến gần anh ta và không hiểu tại sao bọn họ lại hôn nhau. Như thể muốn xác nhận rằng bản thân vẫn chưa bị đá hỏng, Lục Tư Minh lại một lần nữa phạm sai lầm.
Ngay trên ghế sô pha trong phòng khách.
"Xong rồi, hai người rửa tay chuẩn bị ăn bữa sáng" Từ Anh từ phòng bếp thò đầu ra.
Trên mặt vẫn treo nụ cười như thường lệ, ngay cả Lục Tư Minh cũng không thể nhìn thấu cô ấy.
Anh ta tuy trong lòng thấp thỏm nhưng lại có một sự vui vẻ khó tả.
Đặc biệt là thấy Ôn Noãn không hề phát hiện ra, lại còn nghiêm túc xin lỗi anh ta thì niềm vui lại càng sâu hơn.
Sau khi ăn sáng, Ôn Noãn đi trước một bước.
Cô đến phòng khám lúc tám giờ ba mươi, cùng với chị Trương quét dọn phòng khám sạch sẽ và khử trùng như thường ngày.
Đến giờ nghỉ trưa Ôn Noãn xin nghỉ buổi chiều.
Dựa theo danh thiếp mà ông chủ đưa trước đó, cô đến Văn phòng tư vấn tâm lý JF.
Trong bảy năm qua, đây là lần đầu tiên cô nhờ đến sự giúp đỡ của người ngoài.
Lúc gần đến văn phòng, nhịp tim của Ôn Noãn đã tăng nhanh không thể kiểm soát. Còn hồi hộp hơn lúc cô đến phòng khám thú cưng để phỏng vấn.
Lục Tư Minh là người đầu tiên biết được chuyện gì đã xảy ra khi cô mười lăm tuổi. Bởi vì Ôn Noãn không nghĩ sẽ lừa gạt anh bất cứ chuyện gì.
Ôn Noãn còn nhớ rất rõ phản ứng của Lục Tư Minh khi cô kể chuyện mình đã trải qua cho anh ta nghe. Lúc ấy có lẽ anh ta đã bị dọa sợ hoặc cho rằng cô đang nói dối.
Mất một ngày sau đó, cậu thanh niên ấy lại mang cho cô bữa sáng tình yêu.
Từ giây phút đó, Ôn Noãn quyết định nắm lấy tay chàng trai đó cùng nhin ra thế giới một lần nữa.
Trong những năm gần đây Ôn Noãn quả thật đã rời khỏi địa ngục, dần dần cảm nhận được không khí tưng bừng của pháo hoa trên nhân gian.
Không chỉ thi đậu vào trường đại học ở thành phố S, mà thông qua Lục Tư Minh còn tìm được một người bạn tốt có thể giải bày tất cả tâm sự là Từ Anh.
Mặc dù bà nội đã qua đời vào hai năm trước, cô không còn người thân nào trên đời này nữa nhưng cô cũng không cảm thấy cô đơn.
Ôn Noãn nghĩ, ít nhất vì những người mà cô yêu thương, cô nên cố gắng mạnh mẽ và bản lĩnh hơn.
Tìm cách chữa khỏi chướng ngại tâm lý của bản thân để trở thành một người tốt hơn, hoàn chỉnh hơn.
* * *
Văn phòng tư vấn tâm lý JF cách phòng khám thú cưng Thượng Duyệt ba cái ngã tư.
Ôn Noãn quét mã thuê một chiếc xe đạp công cộng đi thẳng qua các con đường.
Đến ngã tư cuối cùng, cô theo con đường dài tìm kiếm hơn mười phút, rốt cuộc nhìn thấy văn phòng nằm trong một con hẻm khá vắng vẻ.
Trong một khoảnh khắc, Ôn Noãn muốn xoay người rời đi.
Vị trí của văn phòng tư vấn này có chút hẻo lánh, cô không thể không nghi ngờ năng lực của nó.
Nhưng là do ông chủ giới thiệu, nghe nói là bạn của ông chủ.
Ôn Noãn nhớ lại ngày tới phỏng vấn, lời nói và cử chỉ cho thấy anh ấy là người chính trực.
Cuối cùng cô lựa chọn tin tưởng ông chủ, bước vào cửa văn phòng.
Tuy nằm khuất trong hẻm nhỏ, nhưng văn phòng có diện tích khá lớn, mặt tiền phía trước rộng rãi, tổng cộng có hai tầng.
Tầng một gồm khu lễ tân và khu vực tiếp khách.
Ôn Noãn bước vào cửa, cô gái trước quầy lễ tân đang trang điểm. Trên tay cầm gương, đôi môi tô son màu đỏ.
Khóe mắt liếc thấy Ôn Noãn bước vào cửa, cô ấy chậm chạm cất chiếc gương và son môi, hướng Ôn Noãn nở một nụ cười đúng chuẩn.
"Xin chào, xin hỏi cô có cần giúp đỡ không?"
Ôn Noãn đưa danh thiếp qua và nói tên ông chủ Từ Thành Ngạo.
Lễ tân hiểu rõ mỉm cười: "Là Từ tiên sinh giới thiệu cô đến đây a, không có hẹn trước đúng không?"
"Xin lỗi, tôi không biết là phải hẹn trước" Ôn Noãn kẽ cắn cánh môi.
Theo bản năng muốn rút lui.
Không nghĩ tới lễ tân lại nhẹ nhàng trấn an cô: "Không thành vấn đề, đúng lúc ông chủ chúng tôi hôm nay không bận việc"
"Nhưng có lẽ cô phải đợi thêm một chút nữa, trên lầu có khách"
Ôn Noãn nói cảm ơn sau đó đi ra khu vực nghỉ ngơi ngồi chờ.
Vì muốn giết thời gian, cô tùy tiện lấy một quyển tạp chí trên kệ sách phía sau lật xem.
Nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục và giày da trên bìa tạp chí, cô hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô nhớ rõ người đàn ông này chính là vị khách cuối cùng trong phòng khám tối hôm qua.
Khuôn mặt tuấn tú, sắc sảo kia cho dù là ai nhìn thấy thì e rằng cả đời cũng không quên được.
Ôn Noãn cẩn thận nhìn xem là loại hình tạp chí gì, mới phát hiện đây là số đặc biệt của tờ báo kinh tế tài chính thành phố S.
Toàn bộ tạp chí là phỏng vấn cá nhân những danh nhân thành công ở thành phố S, xem như một bộ sưu tập.
Có thể lên trang bìa của loại tạp chí này, cho thấy thân phận địa vị của người đàn ông tên Giang Yến kia không tầm thường.
Ôn Noãn cảm thấy thật mới lạ, danh nhân trên trang bìa tạp chí hóa ra là khách hàng cô đã gặp ngoài đời cách đây không lâu.
Cô tùy ý lật tạp chí ra xem, bài phỏng vấn đầu tiên là về Giang Yến.
Kỳ thực nội dung phỏng vấn rất ngắn gọn, nhưng phóng viên viết nội dung cũng đã giới thiệu khá đầy đủ về Giang Yến và tập đoàn Giang Thị sau lưng anh.
Ôn Noãn lúc này mới chú ý tới Giang Yến còn có một người em trai tên Giang Phàm.
"Giang Phàm.." giọng nữ thì thào, cảm thấy cái tên này rất quen tai.
Một lát sau, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua màn hình dùng để tuyên truyền ở quầy lễ tân.
Màn hình tuyên truyền vừa vặn hiện ra bức ảnh của ông chủ văn phòng, bên cạnh còn có các thông tin liên quan.
Ông chủ thế nhưng lại là tên Giang Phàm?
Đây cũng thật là quá trùng hợp đi.
Ôn Noãn xem xong bài phỏng vấn đầu tiên, liền đóng quyển tạp chí lại.
Hành lang bên kia truyền đến tiếng động, nhân viên lễ tân trang điểm xong, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc nhìn qua đó.
Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông. Trong đó giọng nói của một người đàn ông nghe thật quen tai.
"Anh à, lần sau nếu muốn trốn hẹn hò thì vẫn nên tìm chỗ khác thì hơn"
"Là anh không biết đó thôi, chú hai gọi cho em rất nhiều lần, sau này lại phải nghĩ lý do để ứng phó với ông ấy"
"Không nên quá thân cận với chú hai, cẩn thận kẻo trở thành người không may"
Giọng nam trả lời trầm thấp ổn trọng, không giận mà uy.
Lời này Giang Phàm đã nghe không ít lần, lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi. Lập tức giọng nói không chút kiên nhẫn
"Yên tâm đi, em cũng chỉ tôn trọng một chút vì ông ấy là trưởng bối thôi"
"Việc trong công ty em cũng không quan tâm, hơn nữa em cũng không thể nói trước mặt anh, không thể chém gió nha"
Hai anh em bước xuống bậc thang cuối cùng.
Để thoát khỏi màn giáo huấn của anh trai, Giang Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề.
Nhìn thấy nhân viên lễ tân trang điểm tinh sảo đứng cách đó không xa, bộ dáng tuấn tú kẽ hất cầm
"Anh à, em muốn nói hay là anh cứ dứt khoát âm thầm đi tìm một cô gái lãnh chứng nhận kết hôn đi"
"Cũng tránh được việc chú hai cứ nhồi nhét mấy người phụ nữ tới bên cạnh anh"
"Chỗ em có sẵn một cô gái đây, Tiểu Mỹ ở quần lễ tân, anh nhìn xem có thích hợp làm chị dâu em không?"
Giọng điệu nửa đùa nửa thật của Giang Phàm khiến Tiểu Mỹ nghe được thì mặt đỏ bừng.
Vì thế anh bị Giang Yến ném cho một cái liếc mặt lạnh lùng.
Người đàn ông lại chuyển ánh mắt tới Tiểu Mỹ mỉm cười xin lỗi, dù không nói gì nhưng thần thái của anh cũng đủ lịch sự nho nhã.
Một người đàn ông đẹp trai và quý phái như vậy, không một người phụ nữ nào là không động lòng.
Tim Tiểu Mỹ đập loạn xạ, một lúc lâu sau cô mới áp xuống vui mừng nhắc nhở Giang Phàm có khách đang đợi.
"Là khách hàng do Từ Thành Ngạo – Từ tiên sinh giới thiệu"
Giang Phàm nhìn về phía khu vực tiếp khách, đúng lúc Ôn Noãn đặt lại tạp chí trên kệ sách, xoay người thận trọng gật đầu với anh.
Nhìn thoáng qua gương mặt thanh tú nhỏ nhắn như hoa lê trong nước, mắt anh chợt nổi lên gợn sóng cùng, ánh sáng rực rỡ, sự ngạc nhiên như tràn ra khỏi khóe mắt.
"Em gái này cũng không tồi! Quá xinh đẹp!"
"Anh hai, anh nói xem thế nào?" Giang Phàm hạ giọng, miệng anh sắp chạm vào lỗ tai Giang Yến.
Anh ta lại bị người đàn ông dùng ánh mắt ghét bỏ đuổi đi.
Anh dĩ nhiên cũng nhìn thấy Ôn Noãn.
Cô gái mặc áo sơ mi sọc trắng hồng, vạt áo được giấu vào cạp quần jeans bút chì. Chân đi một đôi giày vải đã bạc màu phân nửa.
Đôi mắt hạnh trong vắt đen nhánh nhanh chóng liếc nhìn anh, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Sau đó cô gái cúi người, cầm chiếc túi đeo vai màu trắng trên ghế sô pha, cẩn thận đeo lên người.
Giang Yến âm thầm đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Môi mỏng gợi lên vòng cung vừa phải, dáng vẻ nhẹ nhàng: "Lại gặp nhau rồi"
"Chào Giang tiên sinh" Ôn Noãn căng da đầu cùng anh chào hỏi
Dứt lời, Giang Phàm đang đứng cạnh Giang Yến nheo nheo đôi mắt phượng có vài nét giống anh trai mình, vẻ mặt nghi ngờ
"Tình hình gì thế? Hai người quen nhau?"
"Chẳng lẽ cô Ôn đây là một trong những người phụ nữ mà chú hai giới thiệu cho anh xem mắt sao?" Giang Phàm trầm giọng nói
Hành lang rất yên tĩnh, tuy rằng Ôn Noãn cách xa bọn họ một chút nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Trên mặt một mảnh ửng hồng, có điều không phải do thẹn thùng. Là do sốt ruột, rất muốn giải thích nhưng trong chốt lát không biết nên sắp xếp từ ngữ thế nào mới tốt.
Cũng may Giang Yến đã giải thích giúp cô
"Bác sĩ của phòng khám thú cưng Thượng Duyệt, báo cáo kiểm tra của Đao Muội là do cô ấy viết"
"Lần sau em mang Đạo Muội đi kiểm tra còn phải làm phiền đến người ta, nói chuyện cho tốt đi"
Giang Phàm hiểu rõ, nhưng cũng không ngăn được chứng bệnh bát quái của anh ta.
Giương lên khóe môi lập tức đi đến chỗ Ôn Noãn.
Lúc đến gần, còn không quên lịch sự giơ tay: "Xin chào cô Ôn, tôi là Giang Phàm, em trai của Giang Yến"
"Cô đến tìm tôi để xem bệnh?" Giang Phàm đánh giá cô, chỉ nhìn ra tính tình cô khá hướng nội.
Nhìn bề ngoài không khác gì người bình thường, dáng vẻ không giống như người có bệnh.
Ôn Noãn lại khẩn trương đến mức mím chặt môi, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Vài giây sau, cô chỉ nắm lấy đầu ngón tay của người đàn ông một cách tượng trưng, sau đó nhanh chóng lùi lại phía sau, lặng lẽ xoa xoa tay vào quần áo mình.
Lông mày cô hơi cau lại mơ hồ thấy được chút chán ghét.
Giang Phàm quan sát thấy nét mặt của cô, hậm hực rút tay về, thu hồi nụ cười cợt nhả không nghiêm túc. Truyện Khoa Huyễn
"Thật ngại quá, để cô phải đợi lâu rồi!"
Vừa dứt lời, anh xoay người nhìn Giang Yến đứng cách đó không xa, vẩy vẩy tay
"Anh, em không thể tiễn anh ra ngoài rồi"
Giang Yến gật đầu, tầm mắt lướt qua vai người đàn ông, mơ hồ nhìn thấy Ôn Noãn cúi thấp đầu.
Không nghĩ tới cô ấy lại đi khám bác sĩ tâm lý.
Nguyên nhân gì lại gây nên chướng ngại tâm lý?