Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong căn phòng âm u,một trai một gái,không biết đang làm gì mờ ám
-"A....đau....anh cút ra ngoài,huhu"
-"Ngoan nào baby"
-"Huhu,đồ chết tiệt,mau rút thứ đó ra....."
Không sai,đó là Mộc Tần và Vương Tụy Tâm
-"A......."
Một loạt tiếng kêu lại vang lên,Mộc Tần tức giận.
Hừ,đã uống rượu rồi thì chớ,giờ sốt rồi,tiêm thuốc cho lại không chịu
-"Ư ư,đồ chết tiệt,đau chết tôi rồi,hừ hừ"
Vương Tụy Tâm không ngừng lẩm bẩm,ừm,nàng có uống rượu,chỉ một chút thôi,cơ mà sao say dữ vậy.
Hừ!
Mộc Tần!
Mi giám cắm cái thứ kim tiêm kia vào người ta,xem mai ta kêu anh hai ta trừng nghị ngươi,haha.
Mộc Tần lau mồ hôi hột.
Chỉ có cắm kim tiêm,rồi rút ra thôi mà mất hơn 20p.
Phí thời gian!
Quẳng kim tiêm vào sọt rác,Mộc Tần kệ Vương Tụy Tâm ngủ như chết trên giường,bản thân mình sang phòng khác."Nhỡ đâu,ngủ cùng phòng,con nhỏ điên điên say xỉn đó làm gì mình,uizzz,màng trinh trắng của mình.....hừ"
•••••••••••••••••••••••••••••••••••••
Hoàng Anh ngồi ngoài ban công hóng gió.Bỏi theo cô nghĩ,gió có thể cuốn đi mọi muộn phiền.Vì vậy,cứ mỗi khi có gì không vui,Hoàng Anh luôn chọn ban công làm nơi xả strees.Nói xả strees chứ,thật ra không có gì cả,suy nghĩ,rồi để gió ru ngủ,hôm sau dậy là quên hết....
By:Nam Cung Tùy Tâm
aka:Lâm Thị Mỹ Tâm