Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người ta nói yêu từ cái nhìn đầu tiên là do mặt mũi đối phương, điều này tôi không những phải thừa nhận gương mặt của Đồng Tiểu Táp kia thật ra không tệ, mà còn phải phải tự luyến đánh giá bản thân mình cao lên vài phần, nhưng tôi biết, tôi đối với anh không phải là cái loại tâm tư trong chốc lát của cô nữ sinh nhỏ.
Cuối cùng, tôi đẩy cánh cửa kia mà đáy lòng vui mừng, may mà anh không khóa cửa.
Nhưng mà, chờ đợi tôi lại là căn phòng trống rỗng.
Thú thật, lúc ấy tôi mở đèn, trong lòng lập tức nguội lạnh, còn dở tủ quần áo lục lọi khắp nơi rà soát kêu Đồng Tiểu Táp anh đi đâu rồi!
Tôi buồn bực một lúc sau đó tẻ nhạt quay lại tầng một gọi điện thoại. Tôi không trực tiếp gọi cho Đồng Tiểu Táp mà gọi cho Lâm Cánh. Ngộ nhỡ Đồng Tiểu Táp đang bận hẹn hò với người khác thì sao?
Lâm Cánh nghe điện thoại rất nhanh, thậm chí tôi cảm thấy cậu ta giống như là đang đặc biệt chờ điện thoại của tôi.
“Lão đại nói không cho em gọi điện thoại cho chị.”
“Cậu cứ vậy mà nghe lời?”
Nguyên nhân tôi tức giận với Lâm Cánh chính là, Đồng Tiểu Táp nằm viện! Không sai, cuộc sống quả thật quá trùng hợp và quá cẩu huyết, trước đây không lâu Đồng Tiểu Táp còn ở trong bệnh viện chăm sóc tôi.
Mà bây giờ, anh cũng nằm trong đó.
Càng làm tôi tức giận hơn là, nguyên nhân Đồng Tiểu Táp nằm viện chính là vì lần đánh nhau với Lộ Phi đó. Một bình rượu của Trương Mật không đã khiến chuyện đủ lớn rồi, hơn nữa còn làm hại Đồng Tiểu Táp té từ lầu hai xuống.
Tôi vừa nghe Lâm Cánh nói như vậy, liền chạy đến cuối cầu thang, quả nhiên trên sàn nhà có một hố nhỏ không quá rõ. Đồng Tiểu Táp rơi xuống từ chỗ này. Hơn nữa anh còn là vì cứu Lộ Phi.
Tôi nghĩ trong lòng, đứa trẻ này sao lại ngu ngốc như vậy, nếu như người rơi xuống là Lộ Phi, có lẽ tôi một chút cũng không đau lòng. Vừa nghĩ đến đây là cái hố mà Đồng Tiểu Táp ngã xuống, tôi nghĩ đến việc anh bị gãy ba cái xương sườn là nước mắt bắt đầu tôn trào.
Sau cùng tôi thu dọn tâm trạng muốn khóc lóc ấy lại, mang bánh bích quy ra cửa.
Tôi gặp Lâm Cánh ở cửa bệnh viện, con khỉ nghịch ngợm này rõ ràng khá an phận, tôi đi theo cậu ta đến bên ngoài phòng bệnh. Thời gian này Đồng Tiểu Táp vẫn chưa ngủ, mà còn đang cầm điện thoại di động.
“Lão đại ngày ngày chờ điện thoại của chị, có lúc còn giận dỗi không chịu nhận, nhưng em biết anh ấy không nghĩ như vậy. Mỗi lần tiếng chuông không vang lên, anh ấy liền giận dỗi mặt mũi bí xị ra.”
Thật ra thì cái gì tôi cũng biết, Đồng Tiểu Táp là một người rất đơn giản, bất kể tâm trạng của anh thế nào cũng được hiện rõ trên gương mặt, mà tôi là vì ỷ vào việc anh chủ động thừa nhận thích tôi, liền bắt đầu không chút kiêng dè đem tình yêu của anh làm tiền đặt cược.
Bây giờ tôi rất hối hận, tôi nhìn đến cánh tay còn đeo bản cố định của Đồng Tiểu Táp chăm chăm vào điện thoại di động chờ cuộc gọi của tôi đang rất khó chịu. Đặc biệt đau lòng.
Cảm giác đau lòng ấy, không phải đồng cảm, mà là vui vẻ.
Lúc tôi mở cửa đi vào Đồng Tiểu Táp rõ ràng ngẩn người ra một chút, sau đó anh giấu di động xuống gối, xoay người không thèm nhìn tôi.
Thế nhưng anh vừa mới trở mình liền phát ra một âm thanh cực kỳ thống khổ. Lâm Cánh nói tất cả với tôi, Đồng Tiểu Táp nứt xương sườn, cho nên tuyệt đối không thể tùy tiện cử động.
Tôi bước đến, đè vai của anh.
“Anh quay lại đi.” Tôi cố ý làm vẻ tức giận, hết lần này đến lần khác đều mang theo cảm xúc muốn khóc.
Tôi nghĩ cũng vì như vậy mà Đồng Tiểu Táp mới nghe lời nằm yên lại, có thể anh còn chưa hết giận tôi.
“Đau không?”
“Sau này anh đừng như vậy nữa.”
Thấy khóe môi Đồng Tiểu Táp khẽ hướng lên, tôi nói tiếp, “Ý em là, em đã nghĩ thông suốt rồi. Em không thích Lộ Phi, cũng không ghét anh ta, thật ra thì người em lo lắng là anh. Em giận cũng là vì anh tự tìm phiền phức cho mình, em -- “
Câu nói tiếp theo, tôi không có cơ hội nói ra. Bởi vì Đồng Tiểu Táp nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, sau đó đè gáy tôi, mặt sát lại gần mặt tôi.