Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Q1: ĐOÀN TỤ SAU THỜI GIAN DÀI XA CÁCH
Ngay khi tan tầm ngày đầu đi làm, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ khuê mật của mình.
"Ninh, ông chủ hiện tại của cậu tính tình thế nào? Có ứng phó nổi không?"
"Còn chưa thấy người."
"Hả? Cậu là trợ lý của boss mà vẫn chưa thấy?"
"Ông chủ đi công tác."
Ngày thứ mười, lúc tan tầm, Bùi Ninh lại nhận được điện thoại của khuê mật.
"Bảo bối, tối có phải tăng ca không? Không bận thì giúp mình đánh giá giá trị của dự án đi."
"Hôm nay mình nghỉ."
"Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái hả?"
"Không phải, ông chủ còn chưa về."
Hôm nay, Bùi Ninh tới tập đoàn Hoa Ninh, đã là ngày đi làm thứ hai mươi lăm, lúc tan tầm vẫn như cũ nhận được điện thoại của khuê mật.
"Ninh, công việc trợ lý có mệt không? Cơ mà mệt cũng khẳng định công việc trợ lý của cậu nhẹ nhàng hơn so với việc làm dự án trong ngân hàng đầu tư của mình.
"Còn chưa bắt đầu làm."
"Gì?"
"Ông chủ đi công tác còn chưa về."
".... Chính là nói, công việc trợ lý boss này từ ngày đầu đi làm đến giờ, hơn hai mươi ngày mà vẫn chưa nhìn thấy boss lớn?"
"Phải."
Khuê mật: "..." Nhịn không nổi: "Ha ha ha."
Giờ phút này, Bùi Ninh ngồi trong văn phòng xa hoa của chủ tịch, trợ lý đặc biệt đã hộ tống tổng giám đốc đi công tác, chưa kịp bàn giao công việc, cô lại không có văn phòng riêng.
Dưới sự đồng ý của chủ tịch, cô hiện tại cả ngày đều ngồi trong này làm việc.
Hơn hai mươi ngày, công việc duy nhất mà cô làm chính là xem tạp chí.
Sau khi cười xong, khuê mật nói: "Cuối tháng đến nhanh lắm, cậu còn không biết xấu hổ mà nhận lương?"
Bùi Ninh khép tạp chí lại, cố ý hỏi vặn lại: "Sao phải ngại?"
Khuê mật: "Thế tới cùng một tháng nay cậu làm gì?"
Bùi Ninh: "Chờ ông chủ về."
Khuê mật lại được một trận cười to: "Ông chủ các cậu có phải cùng tiểu tình nhân đi nghỉ phép không? Hơn hai mươi ngày lận, cũng chẳng giao công việc gì, để cậu mỏi mắt mong chờ như vậy."
Bùi Ninh không nói chuyện, đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
Cô bạn khuê mật lại khó có dịp được bát quái một lần: "Ông chủ của cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Bùi Ninh: "Ba mươi tuổi."
"Ui, còn trẻ phết." Khuê mật tiếp tục nói: "Tình trạng hôn nhân thế nào?"
Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mở miệng: "Chưa lập gia đình."
Khuê mật trêu ghẹo: "Nếu người ta không có bạn gái, vậy cậu tranh thủ câu đi. Ở phố Wall nhiều năm như vậy, đàn ông tốt thế nào cũng đều gặp qua rồi, người có tiền cũng chẳng lọt nổi vào mắt cậu." Sau đó hỏi: "Ông chủ của cậu thích mẫu người thế nào?"
Thích mẫu người nào ư?
Bùi Ninh vô thức nắm chặt tay, cuối cùng cũng không nói gì.
Khuê mật đương nhiên cho rằng, tầm nhìn ưa thích của mấy ông chủ đều giống nhau.
"Cậu tan làm rồi hả?" Khuê mật hỏi, cô ấy nghe được Bùi Ninh chào tạm biệt đồng nghiệp.
Bùi Ninh: "Ừ, xuống dưới rồi."
"Mình sẽ bồi cậu khoảng thời gian chờ xe nha." Khuê mật lại hiếu kỳ: "Tập đoàn cậu làm tên gì?"
"Hoa Ninh."
"Cùng cậu có duyên quá còn gì, đều có một chữ 'Ninh'."
Bùi Ninh "ừ", không nhiều lời đáp lại.
Khuê mật là bạn chơi từ nhỏ của cô, lúc lên sơ trung thì di dân sang Úc, cũng không hiểu rõ cô cùng Hoa Ninh có đoạn liên hệ sâu xa gì.
Ban đầu, khuê mật còn muốn cùng Bùi Ninh nói nhiều hơn một chút, kết quả lại có việc bận liền vội vàng kết thúc.
Từ công ty đi ra, Bùi Ninh trực tiếp về nhà.
Khoảng thời gian mới về nước, cô vẫn ở tại khách sạn, ngày hôm qua mới dọn tới chung cư.
Chung cư là chú Diệp sai người tìm thuê cho cô, chú Diệp chính là chủ tịch tập đoàn Hoa Ninh, khoảng cách từ công ty về chung cư rất gần, khu nhà này tiền thuê chẳng rẻ chút nào, cô đã từng từ chối.
Xong, chú Diệp lại nói: Tiền thuê nhà là tiền của công ty, cô ở Bắc Kinh không ai thân thích, ở nơi gần công ty đi làm cho tiện.
Chung cư được trang trí sang trọng, hôm qua, lúc vừa vào cô đã thấy đại sảnh không một hạt bụi, cũng có thể là chú Diệp sớm đã nhắc nhở người làm quét dọn trước.
Về đế nhà, ăn cơm chiều đơn giản, Bùi Ninh đến phòng để quần áo sửa sang lại hành lý.
Ngày hôm qua chỉ sắp xếp mấy chiếc áo linh tinh, vụn vặt, còn cơ bản chưa kịp dọn.
Mở ngăn kéo phía dưới tủ quần áo, cô muốn để một ít đồ trang sức vào đó, nào biết bên trong lại có khuy măng sét của nam giới.
Các loại màu cùng một kiểu dáng, có mười mấy đôi liền.
Cô không nhúc nhích nữa, đóng ngăn kéo lại.
Mấy đôi khuy áo đó giá trị xa xỉ, có lẽ ngày nào đó chủ nhân của chúng sẽ đến lấy.
Sửa sang một hồi, tắm xong Bùi Ninh nằm nghỉ ngơi.
Tắt đèn, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, thất thần.
Hơn hai mươi ngày này là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất trong suốt sáu năm qua của cô.
Không cần thức đêm tăng ca, không cần đến ngủ cũng mơ đến giá trị, số liệu đánh giá.
Đang lúc phát ngốc, di động vang lên, Bùi Ninh tưởng ông chủ gọi, kết quả là ông chủ cũ, Tề Cận Chu.
Tề Cận Chu là ông chủ của nơi trước đây cô làm ở New York, cũng là phó giám đốc ngân hàng đầu tư Hải Nạp, cô cùng anh ta làm việc sáu năm.
Bùi Ninh nhận điện thoại, nói đùa: "Chào ông chủ cũ." Tề Cận Chu không chỉ là ông chủ của cô, mà còn là thầy giáo, là một người bạn.
Giọng nói trầm thấp giàu từ tính của Tề Cận Chu truyền tới: "Có bận không?"
Bùi Ninh: "Không bận, có chuyện gì vậy?"
"Còn nhớ việc sát nhập Tập đoàn năng lượng EFG không?" Tề Cận Chu hỏi.
Bùi Ninh: "Nhớ." Hai tháng trước, cô muốn từ chức về nước, Tề Cận Chu lại giữ cô lại, nói có một dự án thu mua xuyên quốc gia, cô cảm thấy hứng thú và quan tâm nhưng lại không tiếp xúc nhiều với ngành đó.
Chỉ là quyết định về nước lúc ấy thì cô đã bỏ lỡ dự án mất rồi.
Cô hỏi: "Làm sao vậy?"
Tề Cận Chu: "Dự án này là mẹ tôi giới thiệu."
Bùi Ninh: "Thì ra là Cận tổng giới thiệu." Cận tổng là mẹ của Tề Cận Chu, trước kia cô từng giúp đỡ Cận tổng thực hiện các dự án bổ sung.
Tề Cận Chu: "Mẹ tôi đang ở văn phòng, biết cô từ chức, muốn tìm cô nói vài câu."
Bùi Ninh nhỏ giọng: "Cận tổng muốn tìm tôi nói gì? Có thể nói gì chứ?"
Tề Cận Chu: "Liên quan đến dự án."
Bùi Ninh suy đoán: "Chẳng nhẽ Cận tổng muốn tôi quay về nhận dự án này?"
Tề Cận Chu không phủ nhận: "Đúng là có ý này, mẹ tôi vẫn luôn thưởng thức cách làm việc của cô, bà muốn giới thiệu dự án do cô phụ trách, cô yên tâm."
Sự thật là anh ta muốn cô trở lại.
Ở New York chưa bao giờ thiếu nhân tài, nhưng lại rất khó tìm, anh ta cùng Bùi Ninh lại làm việc vô cùng ăn ý mà không cần phải nói gì cả.
Bùi Ninh uyển xuyển gửi lời từ chối: "Tôi hiện tại đi làm mất rồi."
Tề Cận Chu cũng không làm khó người khác: "Vậy thì tốt, mọi chuyện thuận lợi là được." Sau đó lại nói: "Ngoài việc muốn cô trở về nhận dự án, mẹ tôi còn muốn cùng cô nói chi tiết về mấy dự án trước đó."
Bùi Ninh: "Được."
"Đưa điện thoại cho mẹ, mẹ nói với Bùi Ninh được rồi." Mẹ Tề bảo Tề Cận Chu đưa điện thoại cho bà.
Tề Cận Chu nói với Bùi Ninh: "Chờ chút."
Anh ta đứng dậy, bước qua.
Hôm nay, trong văn phòng không chỉ có mẹ Tề, mà còn có hai khách hàng lớn do mẹ Tề giới thiệu, một người là đại boss của tập đoàn Hoa Ninh Diệp Tây Thành, một người khác là Hạng Dịch Lâm, tổng giám đốc của Hạng Thị.
Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều nhìn trúng dự án năng lượng EFG, đáng tiếc dự án này lượt giao dịch lên tới mấy chục tỷ nhân dân tệ, một bên đơn độc thực hiện không được, mẹ anh ta giật dây, muốn bắt tay hợp tác triển khai dự án năng lượng EFG.
Vừa vặn mấy ngày nay, Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều ở New York, mẹ Tề liền đến đây cùng họ.
Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm ngồi đối diện mẹ Tề, bọn họ mỗi người chiếm cứ một bên tay vịn sô pha, khoảng cách không tính là gần.
Từ lúc bắt đầu trao đổi đến lúc kết thúc, cho đến giờ mọi người mới thả lỏng để nói chuyện phiếm, Diệp Tây Thành với Hạng Dịch Lâm trước sau đều không thân thiện, ngẫu nhiên đáp một hai câu rồi thôi.
Vốn là hai kẻ trầm mặc ít nói, lại đến cùng nhau, lạnh lùng giống hệt Nam Cực.
Cũng may là vẫn có mẹ Tề điều tiết bầu không khí, không quá tẻ nhạt.
Diệp Tây Thành hai chân vắt lên nhau, thần sắc nhàn nhạt dựa lưng vào sô pha, anh nhấp một ngụm cà phê, yết hầu nhẹ lên xuống, cà phê lại có vị chua xót.
Hạng Dịch Lâm cùng Diệp Tây Thành có trạng thái cảm xúc không khác nhau lắm, có vẻ như hứng thú, đáy mắt lại chứa đựng cảm xúc không che giấu.
Đặc biệt là lúc mẹ Tề nhắc đến hai chữ "Bùi Ninh".
Trong lòng mỗi người đều có tâm sự.
Mẹ Tề nhận di động, mở loa ngoài.
"Ninh Ninh."
"Chào Cận tổng."
"Kêu dì đi, gọi Cận tổng thì khách khí quá."
Bùi Ninh cười nhạt: "Chào dì."
Giọng nói ngọt mà dịu khuếch đại qua loa di động, phát ra từ văn phòng Tề Cận Chu.
Ngón tay Diệp Tây Thành hơi cứng lại, đáy mắt cũng gợn sóng, anh lại nhấp một ngụm cà phê nữa.
Ánh mắt Hạng Dịch Lâm hơi thất thần, lại nhanh chóng hồi phục.
Tề Cận Chu nhìn về phía mẹ mình, bà hỏi chuyện dự án thì bật loa ngoài làm gì?!
Mẹ Tề nào có hỏi chuyện dự án nào đâu, việc hợp tác tự nhiên không cầu cũng sẽ gặp, không phải còn có Diệp Tây Thành và Hạng Dịch Lâm đây à, bà chính là muốn tìm Bùi Ninh tâm sự chuyện trên trời dưới biển thôi.
Mẹ Tề là người không thích quanh co lòng vòng: "Ninh Ninh, con cùng Cận Chu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Bùi Ninh không hiểu chuyện gì cả: "Dì... Sao dì lại hỏi vậy ạ?"
Tề Cận Chu biết mẹ già nhà mình muốn làm gì rồi, lại thích tạo loạn đây!
Lúc trước mẹ anh ta hỏi muốn có số điện thoại trong nước của Bùi Ninh, anh ta chưa cho. Hôm nay, Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đều có mặt, mẹ nói muốn tìm Bùi Ninh hỏi chi tiết dự án, anh ta liền bỏ phòng vệ xuống.
Chắc hẳn có người ngoài, bà sẽ giữ mặt mũi cho anh ta.
Kết quả, thật đúng là không thèm giữ lại chút gì luôn.
Anh ta muốn lấy lại điện thoại, kết quả bị mẹ mình nắm chặt trong tay, đành dùng khẩu hình tỏ vẻ bất mãn: "Mẹ, mẹ làm cái gì thế!" Ý anh ta nói tới cái loa ngoài, mà mẹ già lại không thèm phản ứng.
Tề Cận Chu nháy mắt nhắc nhở, trong văn phòng còn có Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm đấy, giữ lại cho anh ta chút mặt mũi đi.
Mẹ Tề cười cười, căn bản không coi ai ra gì.
Coi như Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm ở đây cũng không ảnh hưởng, bà cùng bố mẹ hai nhà đều là bạn bè nhiều năm, hai người bọn họ trong mắt bà chính là con trai lớn, tránh né gì chứ.
Lại nói, hai người bọn họ mấy năm trước cũng bị người trong nhà thúc giục hôn sự, có gì mất mặt đâu.
Mẹ Tề nói chuyện tiếp cùng Bùi Ninh: "Sự nghiệp của con đang ở giai đoạn thăng hoa, sao đột nhiên lại về nước? Nói muốn quan tâm đến người nhà, vậy con có thể đến làm ở công ty con tại Bắc Kinh hoặc Thượng Hải mà, sao phải từ chức? Nghe Cận Chu nói, con cũng không phải đi ăn máng khác, cũng không phải tìm công ty kém cỏi."
Lại nói, bà quan tâm hỏi: "Hiện tại tìm được việc chưa?"
Nguyên nhân từ chức, Bùi Ninh không muốn nói nhiều, có lẽ làm một thời gian sẽ phải tìm việc lần nữa thôi.
Cô chỉ giải thích: "Dì, con cùng Tề tổng quan hệ khá tốt, cho đến giờ vẫn như vậy, việc từ chức là do con." Cô có chút khó nói, không biết tại sao mẹ Tề lại hỏi vậy, chẳng lẽ hiểu lầm cô cùng Tề Cận Chu là một đôi?
Mẹ Tề nói trắng ra luôn: "Nói thật, dì rất xem trọng con cùng Cận Chu, lần này tới New York vốn muốn tìm con đi uống cốc cà phê, kết quả di động không gọi được, mà con lại về nước mất rồi."
Nói, bà lại cười: "Con xem xem, dì tương lai cũng sẽ là mẹ chồng, đều tặng đồng hồ màu trắng cho con, con có nghĩ tới chuyện suy sét con trai dì không?"
Sau đó, như vô tình lại như cô ý nhìn Tề Cận Chu.
Tề Cận Chu xoa ấn đường, thật hết cách.
Đáy mắt Diệp Tây Thành đen thẫm xuống.
Ánh mắt Hạng Dịch Lâm lại vẫn luôn nhìn về phía mẹ Tề.
Bùi Ninh phát ngốc, sắp xếp suy nghĩ lại: "Dì à, con cùng Tề tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không có tình yêu nam nữ dư thừa đâu ạ, thật sự cảm ơn dì đã nâng đỡ."
Mẹ Tề cười: "Con cùng Cận Chu sao lại có đáp án giống nhau thế, một chữ cũng không sai lệch, vừa thấy chính là tâm ý tương thông. Không có dư thừa tình cảm thì vừa lúc chỗ trống trong lòng vẫn còn, về sau chậm rãi bồi dưỡng là được. Chờ dì về nước lại tìm con tâm sự."
Bùi Ninh: "Dì ơi, con cùng Tề tổng không thể đâu ạ."
Mẹ Tề nói: "Hai người các con sớm chiều ở chung, là cộng sự sáu năm, bên người Cận Chu cũng chỉ có con là người khác phái. Sáu năm nay, Cận Chu cũng không có bạn gái, con cũng không có bạn trai, hai đứa... Nói không có tình cảm ai mà tin?"
Quá đắng, mẹ Tề nói thẳng không cố kỵ: "Hay là hai đứa yêu ngầm, thời gian lâu tình cảm phai nhạt, Cận Chu lại không phụ trách con, không muốn cùng con kết hôn nên con mới từ chức? Không việc gì cả, nói cùng dì, dì không bênh vực người nhà đâu, nếu thật như vậy dì liền không tha cho nó."
Bùi Ninh cười bất đắc dĩ: "Dì, không có chuyện đó."
Cô đành ăn ngay nói thật: "Lúc ấy không phải con không có bạn trai, Tề tổng cũng không biết con có bạn trai, bởi con cùng Tề tổng chỉ nói đến chuyện công việc, chưa bao giờ bàn đến chuyện gì khác, cường độ công việc quá cao, ngay cả thời gian đi chơi cũng không có."
Mẹ Tề làm sao mà tin chứ, sớm chiều ở chung, chính là thời gian nghỉ chung còn gì.
Bà sợ con trai mình bị gia đình cô gái kia phản đối, gia đình thất vọng rồi mới bỏ nhau, không thì tại sao con trai bà tốt như thế, điều kiện lại hoàn hảo, làm gì có chuyện không có người động tâm.
Bà xin lỗi, nói: "Ninh Ninh, chắc là Cận Chu khiến con tổn thương đúng không? Sáu năm qua cũng có đi du lịch mấy lần, rất nhiều lần đều có thể đưa người nhà cùng đi, nếu con có bạn trai thì làm gì có chuyện không ai biết? Có thể Cận Chu không biết nhưng những người khác thì phải biết chứ? Lúc ấy, dì muốn tác hợp con cùng Cận Chu lắm, dì hỏi thư ký của Cận Chu, thư ký nói con không có bạn trai."
Bùi Ninh cô ý cắn môi: "Hiện tại đã chia tay, là bạn trai cũ rồi."
Cô vẫn luôn suy nghĩ, vẫn là nên cự tuyệt hoàn toàn đi: "Dì à, cảm ơn dì đã thích con như thế. Nhưng mà dì thật sự hiểu lầm Tề tổng rồi, anh ấy không có gây tổn thương gì cho con cả, bởi chúng con không có tình yêu. Lúc đó con có bạn trai là thật chứ không phải nói cho có lệ, con từng có hai người bạn trai, mối tình đầu thời đại học, sau khi đi làm lại có một người nữa, đáng tiếc một năm trước cũng chia tay. Trước đấy không cùng đồng nghiệp nhắc đến bởi vì thân phận của họ hơi đặc biệt, con không muốn trở thành đối tượng bàn luận của người khác."
Trong lòng mẹ Tề tràn đầy tiếc nuối: "Xem ra còn ưu tú hơn cả Cận Chu rồi. Dì biết họ không?"
Bùi Ninh: "Không khác là mấy, sàn sàn như nhau. Hai người bọn họ dì đều biết đấy ạ."
Mẹ Tề: "Thế hả? Cả hai người đều biết?"
Trầm mặc vài giây, Bùi Ninh mới nói: "Vâng, mối tình đầu của con là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Ninh - Diệp Tây Thành. Bạn trai cũ là tổng giám động Hạng Thị - Hạng Dịch Lâm."
Giọng nói chấm dứt, mẹ Tề sửng sốt.
Tề Cận Chu: "..."
Anh ta nhìn về phía đối diện, Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm vẫn ngồi đó.
Bị ghim rồi.
~Hết chương 1~
Tác giả có lời muốn nói: Vì thế, mùa đông này, chuyện xưa của bá đạo tổng tài được bắt đầu.
Lời ditor: Khoảng nửa đầu truyện có nhắc tới vấn đề thương trường hơi nhiều, mà mình không học kinh tế, cho nên trong lúc edit nếu có sai sót gì về chuyên ngành thì các bạn hãy comment nhắc mình sửa nhé.