Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Em Đến Ngày Mai
  3. Chương 17
Trước /35 Sau

Yêu Em Đến Ngày Mai

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mãi cho tới cuối tháng, Hoa Ninh cùng Hạng Thị và Công nghiệp Hi Hòa mới định ra thời gian ký kết hợp đồng.

Lần trước địa điểm ký hợp đồng là ở tập đoàn Hạng Thị, lần này chuyển tới Hoa Ninh.

Sau khi tan họp, Bùi Ninh đi theo Diệp Tây Thành vào văn phòng, Diệp Tây Thành đưa văn kiện đã ký cho cô: "Chiều nay ký hợp đồng cùng Hạng Thị, em không cần phải đi đâu, tối có tiệc rượu thì đi cùng anh."

Bùi Ninh: "Vâng."

Diệp Tây Thành bỗng tiên nhớ ra một vấn đề: "Lễ phục dạ hội?"

Ở văn phòng, Bùi Ninh cũng có mấy bộ quần áo thích hợp tham dự mấy buổi tiệc đó: "Có rồi."

Diệp Tây Thành gật đầu, không nói điều gì khác nữa.

Bùi Ninh quay về văn phòng là cắm đầu vào việc xét duyệt báo cáo, không rảnh rỗi tẹo nào, đọc quá chăm chú đến nỗi Diệp Tây Thành gửi tin nhắn cô cũng không biết.

Diệp Tây Thành không nhận được tin nhắn hồi âm, trực tiếp gọi điện cho cô: "Đến văn phòng anh."

"Đến ngay đây." Bùi Ninh buông văn kiện trong tay xuống, đi qua.

Diệp Tây Thành đang cởi cúc măng sét ở áo sơ mi, Bùi Ninh nghi ngờ nhìn vào, anh không hài lòng với bộ quần áo cô phối ư? Trước kia cái áo sơ mi này cũng phối với bộ cúc đó mà.

Diệp Tây Thành nhìn cô: "Em tới đây ngửi xem có phải trên người anh có mùi nước hoa của em không."

Bùi Ninh: "..."

Mùi này còn phải ngửi thử à, là mùi của cô chứ còn gì nữa.

Từ buổi sáng cho đến giờ, ngoại trừ cô thì anh cũng đâu có tiếp xúc cùng người khác.

Sáng nay cô trang điểm xong có hơi muộn một chút, so với ngày thường thì xuống lầu muộn hơn 5 phút đồng hồ, anh đi lên gọi cô xuống ăn sáng, lúc đang vừa mới thay váy, còn đang chỉnh lại tóc.

Anh nhìn cô một lúc, cô bị anh nhìn đến mức không tự nhiên nổi nên bảo anh xuống ăn sáng trước đi, anh không những không đi mà còn ôm cô từ phía sau.

Trên váy cô có xịt nước hoa, chắc là bị dính mùi khi đó.

Hai người đến công ty khi đó vẫn còn sớm, vẫn luôn không tách nhau một bước, mà hai người cũng không chú ý đến mùi nước hoa nhàn nhạt trên người là của ai, vừa rồi lúc cô về văn phòng, anh mới ngửi thấy trên người mình có mùi nước hoa của cô.

Diệp Tây Thành bắt đầu cởi cúc áo, ngước mắt: "Chọn cho anh một bộ, một lát nữa đi rồi."

Bùi Ninh bước nhanh vào phòng nghỉ, Diệp Tây Thành cũng đi theo cô vào.

Cô cầm sơ mi trắng đưa cho anh: "Có thắt cà vạt không anh?"

"Không đâu." Diệp Tây Thành cởi chiếc áo sơ mi màu xanh biển trên người vứt xuống giường, thay áo sơ mi màu trắng cô mới đưa.

Bùi Ninh chọn cúc áo xong, vừa xoay người không kịp đề phòng đã đập ngay vào mắt lồng ngực rắn chắc của anh, trước kia đã nhìn không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cô vẫn nghiêng mặt đi.

Diệp Tây Thành giống như chẳng có việc gì, thong thả ung dung xỏ tay vào ống tay áo.

Bùi Ninh đặt cúc áo trên tủ đầu giường: "Em về làm việc đây." Không thèm nhìn anh luôn.

Vài giây trôi đi.

Diệp Tây Thành nói: "Từ từ đã."

"Còn việc gì?" Bùi Ninh quay mặt đi, áo sơ mi của anh đã cài hai cúc.

Diệp Tây Thành: "Giúp một chút."

Bùi Ninh: "Giúp gì?"

Diệp Tây Thành không lên tiếng, cầm di động gọi ra ngoài, nói chuyện công việc với Vạn Đặc, vừa gọi điện vừa nhìn về phía Bùi Ninh, chỉ chỉ áo sơ mi của mình.

Bùi Ninh hiểu ngay ra ý anh, muốn cô cài cúc áo cho anh đấy.

Anh tuyệt đối là cố ý.

Cô không nhúc nhích.

Diệp Tây Thành kéo cô đến trước người, cầm tay cô đặt lên áo sơ mi.

Bùi Ninh: "..." Bắt đầu cài áo cho anh.

Buổi chiều còn phải ký hợp đồng với Hạng Thị, còn Công nghiệp Hi Hòa cùng lắm chỉ được xem như đi ngang đường, chi tiết hợp đồng đã sớm rõ mồn một.

Xuất pháp từ lịch sự, Diệp Tây Thành đến phòng họp chờ bọn họ trước.

Diêu Hi đại diện cho Công nghiệp Hi Hòa, Hạng Dịch Lâm đại diện cho Hạng Thị, các dự án kết hợp đi từ nhỏ đến lớn, từ lần hợp tác trước, anh ta trước nay đều không tham gia, đây là lần đầu tiên tham dự.

Diêu Hi cùng Hạng Dịch Lâm đúng giờ mà đến dưới tòa nhà Hoa Ninh, hai người một trước một sau xuống xe.

"Hạng tổng, đã lâu không gặp." Diêu Hi vươn tay.

Hạng Dịch Lâm cười như không cười: "Chào Diêu tổng." Đơn giản chỉ nắm nhẹ rồi rút tay về, anh ta đi cùng đoàn trợ lý vào tòa nhà.

Diêu Hi nhìn bóng dáng Hạng Dịch Lâm, nội tâm kêu thầm "a", đồ không coi ai ra gì, chào hỏi một tí thôi cũng qua loa cho có lệ.

"Diêu tổng, đến giờ rồi." Thư ký nhắc nhở cô ta.

Diêu Hi khẽ gật đầu, nâng chân đi vào bên trong.

Nhân viên của Hoa Ninh đưa mọi người tới phòng họp, Hạng Dịch Lâm tới rồi nhìn khắp nơi, đều là thiết kế và sự bài trí ở Hoa Ninh. Số lần Hạng Dịch Lâm tới Hoa Ninh có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà mỗi lần đến anh ta đều chú ý đến mục tiêu kia, lấy chữ "Ninh" làm đầu để thiết kế.

Trước kia, Diệp Tây Thành cùng Hạng Dịch Lâm gặp nhau trên trung tâm thương mại còn có thể khách khí hai câu, chẳng lo qua loa cho xong, từ ngày ở Hồng Kông đưa bánh kem, còn có sự kiện ngoài chung cư kia, hai người dường như ngay cả xã giao cũng không, đến khách sáo cũng không nỡ.

Diệp Tây Thành cố gượng cười nhạt, Hạng Dịch Lâm cũng thật là, không thèm nói vài ba lời dạo đầu, chỉ nắm tay vậy mà dùng hơi nhiều lực.

Nhân viên đứng bên cạnh cảm nhận được sâu sắc bầu không khí này, hơi xấu hổ cười cười với đối phương, rốt cuộc người sau này phải đi đi lại lại làm việc cũng không phải ông chủ đâu, chính là bọn họ đấy.

Quan hệ căng thẳng, công việc không phải một hai câu là xong, có xảy ra vấn đề gì thì ông chủ cũng vẫn tìm bọn họ xử lý thôi.

Lúc Diêu Hi đi vào cũng cảm thấy không khí trong phòng họp quá khẩn trương, cũng may cô ta chuẩn bị tâm lý từ sớm. Tuy nhiên Diệp Tây Thành đối phó với Hạng Dịch Lâm lại có lợi cho Công nghiệp Hi Hòa của họ.

Ông chủ lớn im lặng, người phụ trách dự án đành phải bật điều hòa, chí ít thì độ ấm trong phòng cũng tăng lên một chút, không còn giằng co nữa.

Ngồi trong phòng họp này Diêu Hi là người bị giày vò nhất, cô ta ngồi giữa Hạng Dịch Lâm và Diệp Tây Thành, bọn họ đều im nên cô ta cũng chỉ có thể ngồi đó như bức tượng.

Cô ta quét mắt nhìn một lượt các nhân viên của Hoa Ninh có tham gia, không thấy Bùi Ninh.

Tất cả nhân viên đều tới đông đủ, người chủ trì phát biểu ngắn gọn một số vấn đề.

Diệp Tây Thành với Hạng Dịch Lâm đến đây chỉ để ký tên mà thôi, hợp đồng giải quyết xong rất nhanh.

Hạng Dịch Lâm duỗi tay: "Diệp tổng, hợp tác vui vẻ."

Diệp Tây Thành: "Hợp tác vui vẻ."

Đây là câu nói duy nhất mà hai người họ nói chiều nay.

Sau đó hai người lại chuẩn bị đi công việc riêng, giao lại toàn bộ công việc còn lại cho bộ phận dưới chức quyền xử lý.

Di động Diệp Tây Thành rung, là Bùi Ninh gửi kế hoạch dự án tới, di động Hạng Dịch Lâm cũng rung theo, anh ta nhíu ấn đường lại, sau đó xin lỗi Diệp Tây Thành đi ra ngoài nhận điện thoại.

Vừa hay đi rồi không cần nói chuyện gì cả.

Diệp Tây Thành nhỏ giọng dặn dò Vạn Đặc vài việc, trợ lý Vạn Đặc: "Được, tôi hiểu rồi."

Diệp Tây Thành lịch sự chào Diêu Hi một tiếng, cùng thư ký rời đi.

Diêu Hi nhìn bóng dáng Diệp Tây Thành đi khỏi phòng họp, suy tư gì đó nảy sinh trong đầu.

Đứng cạnh thang máy chỉ có Hạng Dịch Lâm cùng một người trợ lý, nhìn thảm thực vật xanh tươi bên ngoài, Hạng Dịch Lâm nhận điện thoại, một giọng nói tiếng Pháp vang lên, Diệp Tây Thành chỉ nghe được một câu: "Ninh ở Bắc Kinh."

Cái Ninh này, không cần nghĩ cũng biết là Bùi Ninh.

Đầu kia điện thoại đái khái là bạn bè của Hạng Dịch Lâm cùng Bùi Ninh, anh cũng biết, mấy năm nay bạn bè của Bùi Ninh đều có quan hệ với Hạng Dịch Lâm. Chia tay rồi, cô liền mạnh mẽ chặt đứt hết mọi liên hệ với họ.

Ngày Hạng Dịch Lâm kết hôn, anh ta gọi điện cho cô, cô nghe được giọng anh ta, im lặng mãi, cuối cùng cô cũng chẳng nói gì mà chỉ cúp điện thoại.

Sau đó cô lại kéo dãy số của anh ta vào danh sách đen.

Cửa thang máy khép lại, mọi âm thanh ở bên ngoài đều bị ngăn cách.

Hai tay Diệp Tây Thành đút túi quần, nhìn chằm chằm con số đang nhảy, bỗng nhiên xoay mặt nói: "Tối nay chúng ta...." 6 rưỡi đi tiệc rượu. Bấy giờ mới phát hiện người đứng bên cạnh là thư ký, lập tức im miệng.

Thư ký nhanh nhẹn đưa cho anh một bậc thang, tùy tiện nói: "Tiết mục của Hoa Ninh tối nay diễn lúc 8 giờ."

Diệp Tây Thành nói "ừ", vừa rồi anh nghĩ chuyện Hạng Dịch Lâm nói qua điện thoại, nghĩ người đứng cạnh mình là Bùi Ninh nên mới buột miệng.

Người gọi điện cho Hạng Dịch Lâm là người bạn tên David đến từ nước Pháp.

David là người yêu thích du lịch, càng mạo hiểm lại càng thích, nghề nghiệp của anh ta là nghề tự do, ngoại trừ thời gian làm việc, cơ bản đều dành hết cho việc du lịch mạo hiểm, di động lúc nào cũng ở trạng thái ngoài vùng phủ sóng.

David mới từ rừng mưa trở lại Pháp, nói muốn nghỉ ngơi một thời gian, vừa hay tới Trung Quốc du lịch, anh ta hỏi số điện thoại của Bùi Ninh sao lại không gọi được.

Hạng Dịch Lâm: "Ninh ở Bắc Kinh."

David vẫn chưa biết anh ta (Hạng Dịch Lâm) đã chia tay với Bùi Ninh, hỏi: "Có phải tôi bỏ lỡ gì không? Hai người về nước kết hôn?"

Đây là bế tắc duy nhất trong cuộc đời Hạng Dịch Lâm, vấn đề này luôn khiến anh ta không thể thở nổi, chỉ im lặng.

David: "Có phải Ninh xảy ra chuyện gì không?"

Hạng Dịch Lâm: "Không."

David: "Vậy là tốt rồi, tôi hoàn thành công việc xong sẽ đến tìm hai người uống rượu, nghe Ninh nói mùa thu Bắc Kinh rất đẹp, có muôn vàn màu sắc rực rỡ?"

Hạng Dịch Lâm nào có tâm tình mà thảo luận đến mùa thu Bắc Kinh thế nào, ở trong mắt anh ta bây giờ một năm bốn mùa đều là mùa đông cả, cành khô mãi không tươi tắn lại được.

Anh ta đốt điếu thuốc: "Tôi kết hôn rồi."

David kích động nói: "Biết ngay Ninh về Bắc Kinh là không đơn giản mà, Ninh cùng tôi nói qua tập tục của đất nước hai người, nói kết hôn thì phải tích tiền, hai người đều là bạn tôi, muốn tôi để lì xì bao nhiêu?" Sau đó cười.

Hạng Dịch Lâm rít một hơi, điếu thuốc cháy hẳn hai phần ba, khói thuốc từ khoang miệng đi xuống, sau đó từ xoang mũi xì ra, anh ta nói: "Tôi cưới người phụ nữ khác."

David: "..."

Sau một lúc, David hỏi: "Sao lại thế?"

Lại là khoảng trống im lặng, Hạng Dịch Lâm mãi mới nói: "Tôi... Lựa chọn sự nghiệp cùng lợi ích khi liên hợp."

David: "Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho hôn nhân của chính mình, anh cảm thấy thế nào là việc của anh, không hối hận là được."

Không hối hận sao?

Vấn đề này, Hạng Dịch Lâm chưa bao giờ tự hỏi chính mình.

David không nói chuyện với anh ta nữa, chỉ muốn hỏi số điện thoại liên hệ bây giờ của Bùi Ninh.

Hạng Dịch Lâm gửi số của Bùi Ninh qua, lại đốt thêm điếu thuốc nữa.

***

Tiệc rượu bắt đầu lúc 7 rưỡi tối, 6 giờ Bùi Ninh đã thay quần áo xong, ở văn phòng cô cũng có một phòng nghỉ nho nhỏ, chỉ có một chiếc giường dài cùng một tủ quần áo đơn giản.

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, xem như bộ lễ phục bảo thủ nhất, ngoại trừ cánh tay thì các vị trí khác đều không lộ.

Cô nhìn mình trong gương, do dự không biết nên buộc tóc lên hay để xõa xuống.

Bùi Ninh chuẩn bị túm mái tóc dài lên, tiếng đập cửa vang lên: "Trợ lý Bùi."

Là Diệp Tây Thành.

Anh vào văn phòng cô rồi mới gõ cửa phòng nghỉ.

"Ra đây." Bùi Ninh hai ba bước đã chạy ra mở cửa: "Diệp tổng."

Diệp Tây Thành nhìn chằm chằm cô không dời mắt.

Bùi Ninh: "Chờ em buộc tóc đã, xong ngay đây."

Diệp Tây Thành không cho: "Cứ để thế đi, đi thôi."

Đối diện với văn phòng của Bùi Ninh là bàn làm việc của thư ký, các cô ấy vẫn còn tăng ca.

Thư ký cùng mọi người đều công nhận rằng, mỗi ngày Diệp Tây Thành đều đứng ở cửa văn phòng của trợ lý chờ Bùi Ninh tan tầm vài phút, lúc đó là giây phút duy nhất mà Diệp Tây Thành còn chút nhân tính.

Trong thang máy, Bùi Ninh gặp Diệp Đổng tan tầm, tới đây làm một tháng mà đây là lần đầu tiên gặp được, bởi Diệp Tây Thành cùng Diệp Đổng dùng chung một thang máy.

Thư ký Đổng cũng ở đây, Bùi Ninh cung kính chào: "Xin chào Diệp Đổng."

Diệp Đổng gật đầu, hỏi: "Hai đứa tối nay ra ngoài đi dạo?"

Bùi Ninh giành nói trước: "Đi tiệc rượu ạ."

Diệp Đổng: "Đi tiệc rượu không cần câu nệ ai hết, đụng tới người muốn nói nhiều thì chỉ nói vài câu thôi, không cần phải nói nhiều đâu, ngồi một chỗ ăn là được, dì con mỗi lần đều nói vậy đó."

Bùi Ninh cười nhạt, nói vâng.

Thang máy mở ra, di động Diệp Đổng vang lên, là Diệp phu nhân gọi đến: "Chuyện tiệc liên hoan đã nói cùng Tây Thành chưa? Để nó sắp xếp thời gian sớm một chút, đừng để tới lúc đó lại bận việc công ty."

Diệp Đổng: "Vội gì, mai rồi nói."

Vợ mình nói đến bữa tiệc, chính là bữa tiệc của Diệp gia, nhưng ngại Bùi Ninh còn ở đây, ông không muốn nhắc tới.

Tạm biệt xong, Diệp Đổng ngồi xe rời đi.

Diệp Tây Thành nhìn Bùi Ninh: "Lần đầu em thấy ba anh à?"

Bùi Ninh không đáp lại lời anh, Diệp Tây Thành: "Em khẩn trương gì chứ?"

"Có thể là chướng ngại tâm lý." Bùi Ninh cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương, đặc biệt là sau khi tái hợp với Diệp Tây Thành, thế mà cô lại có tật giật mình mới chết chứ.

Trước khi lên xe, Diệp Tây Thành nhắc nhở Bùi Ninh: "Hiện giờ tan làm rồi."

Bùi Ninh biết anh có ý gì, không được gọi anh là Diệp tổng nữa, cô giải thích: "Tối nay khác."

"Khác gì?"

"Phải tham gia tiệc rượu." Cũng coi như thời gian phải làm việc đi.

"Tiệc tư nhân, không liên quan đến công ty." Diệp Tây Thành mở cửa ngồi lên.

Bùi Ninh đứng ở ở bên cửa không nhúc nhích, chả nhẽ thân phận đêm nay của cô là bạn gái của Diệp Tây Thành?

Cửa sổ pha lê kéo xuống, Diệp Tây Thành thúc giục cô: "Sếp à, lên xe đi."

Bùi Ninh: "..."

Cô mở cửa ra, bắt đầu ngồi lên xe.

~Hết chương 17~

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net