Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Yêu Em Đến Ngày Mai
  3. Chương 23
Trước /35 Sau

Yêu Em Đến Ngày Mai

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Diệp Tây Thành cách Bùi Ninh một bước chân, mà một bước này anh lại chậm chạp không bước đến, tự cho Bùi Ninh chuẩn bị thời gian ở trong lòng, càng là cho mọi người trong nhà thời gian tiêu hóa.

Đến giờ phút này, Bùi Ninh còn tự lừa mình dối người, chắc anh tới tìm Thời Cảnh Nham.

Cô không biết, loại lừa mình dối người này ở sâu trong nội tâm mình là bất an cùng tự ti, cô chưa từng hy vọng xa vời rằng anh sẽ nhân tình hình này mà đến tìm cô.

Trong đầu chứa toàn hỗn loạn, cả đầu như hồ nhão vậy.

Lý trí lúc này, cô mong anh đừng xúc động như thế, một khi anh chặt đứt đường lui, ai biết hậu quả sẽ thế nào, có lẽ cô không thể thừa nhận được mất.

Trong chuyện tình cảm này, cô khát vọng cỡ nào anh đều có thể hiểu hết.

Nhưng đi ngược lại với tưởng tượng, nói hay không đều không quan trọng, dù sao cô cũng muốn trốn chạy, muốn biến mất, không quay đầu lại.

Mâu thuẫn đi đôi với lo âu, lặp đi lặp lại ngàn lần trong suy nghĩ của cô.

Trong này còn có người nhà Thường gia, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Tây Thành.

Biểu cảm khác nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng.

Thời gian tựa như vô cùng yên tĩnh.

Có vài ánh mắt sắc bén tựa dao cảnh cáo, lại lạnh băng vô tình, Diệp Tây Thành cũng không màng, anh bước một bước cuối cùng, nửa ngồi xổm trước mặt Bùi Ninh.

Cổ họng Bùi Ninh nhẹ lăn, đôi tay trên đùi không có chỗ đặt, cuối cùng chỉ có thể dùng sức bóp lấy ngón tay mình.

Ý thức trong nháy mắt đều tan rã, hệt như có một vách ngăn ngăn cô lại với thế giới, cô không nhìn được không nghe được, không nói được, cũng không hỏi được.

Toàn bộ căn phòng rơi vào bầu không khí xấu hổ đến quỷ dị, chỉ còn tiếng mạt chược chạm vào nhau.

Sau đó không biết ai nói câu: "Ui chao."

Có thể bởi vì quá kích động, khi nói hai chứ này, giọng nói có chút ngạc nhiên.

Diệp Tây Thành ngửa đầu nhìn Bùi Ninh, thuận thế ôm cô vào ngực: "Xin lỗi, anh lại lừa em đến đây."

Ánh mắt Bùi Ninh mờ mịt, cô hơi há miệng nhưng không nói được lời nào.

Ông cụ thiếu chút nước sốc, tay cầm chén trà run bần bật.

Diệp phu nhân vỗ trán, lại nháo đến cái mức này.

Cô không dám nhìn sắc mặt của mấy người Thường gia, nói không chừng cô đã giết chết tâm tư con gái nhà họ rồi, ánh mắt cô quét tới ông cụ Diệp, ông cụ thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra.

Hôm nay Tây Thành đã hủy hết mặt mũi ông rồi, một chút cũng không giữ được.

Cô gái của nhà họ Thường không biết bữa tiệc này sẽ bị biến tướng thành giới thiệu đối tượng cho Tây Thành, ông cụ Diệp cũng không nói với cô ta một tiếng, đến rồi nhìn thấy người Thường gia cô ta mới hiểu được tại sao.

Những việc đến nước này không tiện nói nhiều, ăn một bữa cơm thôi là xong rồi, cho Thường gia mặt mũi là được, ai biết Bùi Ninh đột ngột tới cùng Thời Cảnh Nham đâu.

Mọi người đều sửng sốt như nhau, chỉ có Thời Cảnh Nham biểu cảm nhàn nhạt, không chút để ý, bên cạnh anh ta còn có tiếng động rầm rầm.

Như là nhạc được mix lại vậy.

Bàn mạt chược bên kia, thanh âm nhỏ đến cực nhỏ, mọi người mồm năm miệng mười.

"Trời ơi! Ván này xong rồi, nát nhừ!"

"Ta thắng này, nhưng làm sao thu tiền lại?"

"Tiêu tiền nhiều chỉ để tìm mấy người giúp việc tới giúp ngươi quét nhà."

"... Ha ha."

Không biết ai không nhịn được, cười đến phun cả ra, lại nhanh tay che miệng mình lại.

Bọn họ vẫn còn tiếp tục.

"Vốn dĩ anh Tây Thành đã đủ loạn, anh Cảnh Nham còn tiếp tay giáng thêm một chùy nữa."

"Nhưng mà anh Tây Thành làm ra chuyện này không biết anh ấy sống nửa đời sau này thế nào."

"Không làm thế cũng không được, nhìn cách làm việc của Thường gia đi, không chừng sau này còn bày ra chuyện xấu đó."

"Hư, đừng nói nữa, xem anh Tây Thành giải quyết cục diện rối rắm này thế nào đã."

Một chút ý thức của Bùi Ninh trở về, cả người cô lạnh toát, không khống chế được đến nỗi phải rùng mình.

Nhìn ở khoảng cách gần thế này, cô mới thấy rõ gương mặt Diệp Tây Thành.

Tư thế này của anh, hạ mình đến thế.

Giọng nói của Diệp Tây Thành ôn hòa, như tự xin lỗi và áy náy: "Hôm nay anh tới gặp người nhà, kỳ thật em sớm biết rồi, đúng không? Nhưng em lại để nó trong lòng, lúc sáng trước khi anh tới khách sạn, em còn làm bộ như chẳng có việc gì, dặn dò anh uống ít rượu hút ít thuốc. Vừa rồi còn khó chịu, tiếp tục diễn trò xa lạ với anh. Nếu chú và dì..."

Nói xong thấy đều là lỗi ở anh.

Anh ngẩn ngơ nhìn cô: "Nếu chú dì còn đây, bọn họ nhất định sẽ không để con gái bảo bối của họ chịu ủy khuất như vậy."

Bùi Ninh nhịn không để nước mắt rơi lâu như vậy, cuối cùng cũng lăn xuống.

Từ xấu hổ đến vi diệu, đặc biệt biệt là có mấy cô gái không tự giác nghĩ đến chính mình.

Ngón tay Diệp phu nhân hơi co lại, cảm xúc áy náy tràn ngập lòng.

Diệp Tây Thành lau nước mắt cho cô: "Rõ ràng là anh lì lợm cầu xin em trở lại bên anh, còn làm em ủy khuất nhiều lần như thế."

Lừa tình không cần nói quá nhiều, bầu không khí cũng nhuốm màu u buồn đủ rồi.

Diệp Tây Thành uyển chuyển nói: "Anh nói với ông cụ cùng ông lão Thường rồi, anh có bạn gái, chỉ là chưa đưa tới gặp mặt người lớn trong nhà, khiến cho mọi người hiểu lầm, hai ông đều hiểu, còn bảo anh đưa em tới bữa tiệc này. Anh biết tính em, chưa bao giờ muốn mang phiền toái đến cho anh cả, có cớ cũng không muốn dùng, anh đành phải nhờ Thời Cảnh Nham giúp đỡ, lừa em tới đây."

Bùi Ninh hoàn toàn mờ mịt: "?"

Hoàn toàn ngốc.

Cô không biết Diệp Tây Thành nói thật hay giả, nhưng kỹ thuật diễn của anh đã đạt tới cảnh giới mới rồi.

Lúc nào thì người ta nói anh đem bạn gái tới tiệc gia đình?

Ông cụ uống một ngụm trà đen áp đáy lòng đang cuồn cuộn lửa xuống, nếu không áp được thì chính là làm mất mặt chính mình, rốt cuộc Diệp Tây Thành đã đeo cho ông cái mặt mo rồi.

Bố Thường dùng sức cầm chén trà, khớp xương trở nên trắng bệch, lửa giận trong lòng đã cháy tới tận lục phủ ngũ tạng, như kiểu bị ăn một cái tát mà vẫn phải niềm nở tiếp đón.

Ông ta không nghĩ tới bản lĩnh bịa đặt lung tung của Diệp Tây Thành lại lớn đến mức này.

Diệp Tây Thành: "Anh đưa em đi giới thiệu với người nhà chúng ta."

Anh đứng dậy, dắt cô đứng lên.

Đúng lúc này, bàn mạt chược bên kia: "Hoàn hảo!"

Cách vài giây, lại tới: "Hồ!"

"Ai, là ai đá tôi!"

"Tôi đá đó."

"Chị năm, chị đá em làm gì!"

"Còn hoàn hảo cái gì! Về nhà xem ông làm thế nào xử lý em."

"Liên quan gì đến em, ai bảo người ta nhiều chuyện, làm thế nào cũng đòi giới thiệu bạn gái cho anh Tây Thành bằng được! Em đã biết anh Tây Thành có bạn gái rồi chả nhẽ ông nội không biết? Lúc ở tiệc rượu anh Tây Thành đã chính thức giới thiệu Bùi Ninh rồi, nghĩ bữa tiệc này sẽ đưa đến, ông nội sẽ rõ ràng ngưng việc xem mắt lại, tiếp tục bữa tiệc, một nhà chúng ta gặp gỡ là được rồi, nhưng ông vẫn thấy cùng gặp Thường gia không sao cả, đơn giản trong suy nghĩ là thấy con người Bùi Ninh không có bối cảnh, giờ thì tốt rồi, anh Tây Thành đều đòi lại gấp bội.>"

"Ông cụ không phải rất thích Bùi Ninh sao?"

"Đó là ông không biết bạn gái anh Tây Thành là Bùi Ninh, còn tưởng Bùi Ninh là bạn của anh Cảnh Nham, nếu không làm gì có chuyện không tiếc lời mà khen ngợi? Em đoán không sai thì nói không chừng lúc này ông nội hối hận đến xanh ruột rồi."

"Lúc trước em còn lo anh Tây Thành phá nát nhừ tất cả, cũng may anh cũng giữ lại cho Thường gia cùng ông cụ mặt mũi, coi như cho họ bậc thang, không thì xé rách mặt nhau mất."

Lúc này, cô chị lớn mới nói chuyện: "Tây Thành đâu có cho Thường gia mặt mũi, là cậu ấy cho Bùi Ninh mặt mũi đấy chữ, không muốn để Bùi Ninh xấu hổ."

"Thường gia uất ức chết rồi, nhưng anh Tây Thành đã nói vậy, nói là anh Tây Thành đưa Bùi Ninh tới, Thường gia lại không thể nhăn mặt chạy lấy người."

"Lúc ấy ai bảo bọn họ không màng cảm thụ của Tây Thành, thế nên phải tự chuẩn bị trong lòng chứ."

"Này này này, mau xem, biểu tình của ông nội em chính là xuất sắc, ha ha."

Nói xong, bọn họ đều nhìn về khu nghỉ ngơi bên kia.

Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh, đi đến trước mặt ông cụ: "Đây là cụ anh."

Da đầu Bùi Ninh căng chặt: "Cụ ạ." Âm cuối hơi run.

Vừa nãy còn có thể vui vui vẻ vẻ mà nói chuyện phiếm, bây giờ lại lấy thân phận bạn gái Diệp Tây Thành để chào hỏi, hai chuyện này là hai việc khác nhau.

Ông cụ nuốt cục tức xuống: "Tốt, tốt, tốt."

Diệp Tây Thành lại nói: "Cụ à, cảm ơn ông tán thành Ninh Ninh." Sau đó lại nắm tay Bùi Ninh tới bên ông bà ở bên kia.

Khóe miệng ông cụ giật giật, cụ bỗng chốc liếc nhìn đứa cháu ngoại Thời Cảnh Nham, thằng nhãi ranh thế mà lại chán sống, dám đem chủ ý đánh lên đầu cụ!

Đêm qua Cảnh Nham bỗng nhiên lại gọi điện cho cụ, nói hôm nay có hai người bạn từ nước Pháp tới chơi, giữa trưa đến nơi.

Ông cụ bảo, vừa lúc tới đây đi, nhiều người càng náo nhiệt.

Thời Cảnh Nham: Tiệc gia đình, bọn họ tới được không? Nếu không cháu chiêu đãi riêng bọn họ, như một người bạn thôi.

Ông cụ không đồng ý: Như vậy không đúng lễ nghĩa đâu, người từ xa tới chơi, đối đãi vậy à? Chỉ là người một nhà ăn bữa cơm, còn có người Thường gia nữa, không xem như tiệc gia đình đâu, đưa bọn họ tới cùng đi.

Cho nên, là ai chủ động mời Bùi Ninh tới?

Chính là ông cụ.

Lúc trước ai là người vẫn khen Bùi Ninh?

Chính là ông cụ.

Là ai vẫn luôn nói chuyện với Bùi Ninh luôn mồm?

Chính là ông cụ.

Là ai nói về sau ai lấy được Bùi Ninh là người có phúc?

Vẫn là ông cụ.

Trời, cái mặt này, đau đến choáng váng.

Diệp Tây Thành ở bên kia vẫn còn giới thiệu, nhiều ông bà như vậy, cô dì chú bác thím mợ cậu, anh đều giới thiệu đầy đủ cho Bùi Ninh cả.

Giới thiệu xong đã là chuyện của mười phút sau.

Người giới thiệu cuối cùng là Diệp Đổng và Diệp phu nhân.

Biểu cảm của Diệp Tây Thành thật nhạt: "Đây là bố anh, đây là mẹ anh."

Bùi Ninh có cảm giác lòng bàn tay mình ra đầy mồ hôi, cô nuốt nước bọt: "Chú Diệp, dì Diệp ạ."

Sắc mặt Diệp Đổng vẫn xanh mét, họ hàng vừa rồi vẫn còn nhìn theo ông, bởi vì mọi người đều biết tính cách ông, khẳng định ông không đồng ý Diệp Tây Thành tìm kiểu bạn gái như thế.

Nhưng Diệp Tây Thành rõ ràng cố ý muốn chống đối, hiện tại mọi người đều muốn nhìn thái độ của ông, đặc biệt là vợ chồng Thường gia.

Lúc Diệp Tây Thành nói Bùi Ninh là bạn gái anh, mặt mũi vợ chồng Thường gia mất hết, liền nghĩ Diệp Tây Thành cuối cùng cũng cho họ một bậc thang, nhưng tất cả mọi người đều không phải kẻ ngốc.

Cả một đám người, trong lòng đều rõ ràng.

Diệp Đổng có tức giận, nhưng ông cũng nhìn Bùi Ninh lớn lên, từ lúc cô 5 tuổi đến bây giờ, giống như con gái ruột, ông còn có thể nói thế nào?

Ông bình phục tức giận, gật gật đầu: "Ừ, rảnh thì cùng Tây Thành về ăn cơm."

Chỉ một câu này thôi, tất cả mọi người đều biết ý của ông rồi.

Tất cả như an lạc yên bình nhưng lại như giấu cơn sóng ngầm.

Ông cụ phá vỡ sự xấu hổ còn xót lại, nói mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Bọn họ ồn ào theo thói quen tìm người dễ nói chuyện rồi bắt đầu ăn.

Thường Hâm muốn bỏ đi, lại bị ánh mắt bố mình ngăn lại.

Cô ta y oán nhìn bố mình: "Bố..."

"Về nhà rồi nói!"

Mẹ Thường vỗ tay con gái, kéo cô ta qua.

Diệp Tây Thành nắm tay Bùi Ninh đi ra ngoài, trong lòng bàn tay Bùi Ninh toàn là mồ hôi, bây giờ cô mới biết lý do tại sao, Diệp Tây Thành ôm cô vào lồng ngực: "Cảm ơn em đã không đi."

"Em đã nghĩ mình sẽ đi."

"Anh biết."

Bùi Ninh cũng duỗi tay ôm anh: "Anh đắc tội với người của Thường gia rồi."

"Em nói ngược rồi, là Thường gia đắc tội với anh."

"....."

Diệp Tây Thành vỗ đầu cô, ý bảo cô: "Ăn cơm trước đã, tới đâu hay tới đó."

Bùi Ninh thở dài một tiếng, tâm tình bây giờ không thể đơn giản dùng vui vẻ hay không vui vẻ mà hình dung, sau lưng chính là vách đá cheo leo, không còn đường lui nữa rồi.

Trên bàn cơm, tiểu bối trong nhà lễ độ không tồi, có thể là giữ mặt mũi cho Diệp Tây Thành, bọn họ đối với cô khá tự nhiên lại thân thiết, trong lúc bọn họ hứng thú cùng tò mò với David, cô coi như làm phiên dịch, ăn một nữa cơm đầy vui vẻ.

Diệp Tây Thành chạm ly với Thời Cảnh Nham: "Cảm ơn."

Thời Cảnh Nham: "Đừng khách khí."

Hai người uống cạn ly rượu, sau đó lại nói tới chuyện công việc.

Hơn một tiếng sau, bữa cơm mới kết thúc.

Mỗi lần Diệp gia liên hoan đều mất cả ngày, buổi chiều mọi người cùng nhau tâm sự chuyện trên trời dưới biển rồi đánh bài, buổi tối tiếp tục ăn, chơi đến nửa đêm mới giải tán.

Hiện tại Thường gia đến nửa giây cũng không muốn ở lại, ăn cơm xong liền nói với ông cụ, về nhà còn bận việc.

Ông cụ hiểu được tâm tình bọn họ, tự mình đưa bọn họ xuống dưới.

Ông cụ thở dài, bất đắc dĩ lại áy náy, dùng sức vỗ bả vai bố Thường: "Chuyện hôm nay chú xin lỗi mọi người, làm nha đầu ủy khuất rồi."

Bố thường đã sớm biết Bùi Ninh, không nghĩ tới Diệp Tây Thành hôm nay tới, mặt mũi đều không màng, cục tức này ông ta bây giờ vẫn còn chưa trôi, nhưng lời cần nói vẫn phải nói: "Chú ạ, không trách gì chú, là chúng cháu không rõ ràng, còn tưởng Tây Thành cùng Bùi Ninh chỉ là đùa vui, nào biết cậu ấy nghiêm túc, làm chú khó xử rồi, chú đừng để trong lòng."

Nói thêm vài câu rồi người Thường gia mới rời đi.

Ông cụ quay lại bữa tiệc, vừa lúc gặp Diệp Đổng đi ra cùng Diệp Tây Thành.

"Cụ ạ"

"Ông ạ."

Ông cụ gật đầu: "Đi đâu đây?"

Diệp Đổng: "Ra ngoài hút điếu thuốc ạ."

Trong lòng ông cụ không thoải mái, nhưng là người có quyền uy nhất trong nhà, nên dù có tức cũng không thể bộc lộ hết, cũng không thể chấp nhặt với tiểu bối, nói nhiều vài lời: "Khẳng định bên Thường gia không vui vẻ gì đâu, nhưng chuyện đã rồi, Bùi Ninh còn ở bên trong, cháu cũng đừng cãi nhau với Tây Thành."

Diệp Đổng: "Không có gì đâu ạ, nói hai câu thôi."

Tới khu hút thuốc rồi, Diệp Đổng châm cho chính mình một điếu thuốc, không thèm nhìn Diệp Tây Thành.

Diệp Tây Thành ngồi đối diện bố mình, hai chân vắt lên nhau, dùng bật lửa châm thuốc, bố anh không nói chuyện thì anh cũng không lên tiếng.

Diệp Đổng hút nửa điếu rồi mới nói: "Diệp Tây Thành, giờ con giỏi rồi, bây giờ ngay cả bố mà con cũng không để trong mắt! Cái gì con cũng không quan tâm! À không đúng, thật là con vì Ninh Ninh lại suy xét rất chu đáo!"

Trước tiên để Thời Cảnh Nham coi Ninh Ninh là bạn bè giới thiệu cho mọi người, Ninh Ninh lại là đồng hương của họ hàng xa Diệp gia, tình cảm vô hình tăng lên, bản thân Ninh Ninh lại ưu tý, mọi người lại khích lệ thêm cho Ninh Ninh.

Bởi vì không lấy thân phận bạn gái tới gặp gia trưởng, sau đó Ninh Ninh lại không để bụng, còn cùng vài trưởng bối nói chuyện cũ, biểu hiện càng thêm xuất sắc.

Sau đó anh mới đánh ra, tặng mọi người một bạt tai, khiến mọi người trở tay không kịp, không thể không tiếp thu.

Diệp Đổng nhả khói ra, ngực trướng phát đau: "Tới cũng tới rồi, con không thể an an ổn ổn để bố ăn bữa cơm! Được thôi, chuyện gì cũng một vừa hai phải thôi chứ! Không phải bố dặn con rồi à, đâu có muốn chia rẽ con cùng Ninh Ninh? Hôm trước bố nói thế nào? Con quyết định thế nào bố mặc kệ rồi, con còn muốn thế nào nữa?!"

Diệp Tây Thành không nói chuyện, sườn mặt nhìn về ra ngoài cửa sổ.

Diệp Đổng lại rít một hơi thuốc, dùng sức gạt tàn thuốc xuống: "Làm ăn buôn bán kiêng kị nhất là đắc tội với người có quan hệ, con không thể cho Thường gia một bậc thang sao?"

Diệp Tây Thành nhẹ nhàng bâng quơ: "À, thật nhỉ, làm buôn bán kiêng nhất đắc tội với người có quan hệ, điều cơ bản nhất này chả nhẽ Thường gia không hiểu? Nếu hiểu, sao bọn họ còn đắc tội con?"

"Con!" Diệp Đổng nghẹn họng.

Diệp Tây Thành hôm nay nói rõ ràng hết với bố, hoàn toàn suy nghĩ cho Bùi Ninh, không muốn cô về nhà lại tự trách bản thân.

Anh nói: "Bố, bố nên rõ ràng một chút, không phải Bùi Ninh một hai phải gả cho nhà mình, mà là con trai người cầu xin cô ấy quay về, tại sao cô ấy hết lần này đến lần khác phải ủy khuất chính mình để thành toàn cho con? Nếu Thường gia cùng cụ thật sự không biết con có bạn gái, hôm nay mặt mũi này con cũng không cần. Phá mười ngôi miếu cũng không hủy một mối tình, bọn họ đang làm gì?"

Tâm thần và thể xác Diệp Đổng cũng mệt mỏi: "Bố đã nói với con rồi, khả năng bọn họ nghĩ con cùng Ninh Ninh gặp dịp thì chơi, bọn họ không nghĩ nhiều như vậy."

Diệp Tây Thành cười lạnh: "Gặp dịp thì chơi? Nếu con muốn ở ngoài làm bừa với người nọ người kia, bố cảm thấy người của Thường gia sẽ tình nguyện đẩy con gái của họ vào hố lửa?"

Diệp Đổng hơi há miệng, không phản bác được, lại đốt điếu thuốc nữa.

Giọng Diệp Tây Thành vẫn nhàn nhạt như cũ: "Bọn họ coi trọng con khi con trở thành con rể Thường gia, vậy bọn họ có hỏi con trước không, con có nguyện ý không? Bọn họ muốn trèo cao sao?"

Diệp Đổng: "..." Bị sặc khói.

Diệp Tây Thành cũng ngậm thuốc trong miệng, bật lửa cứ bật lên lại tắt.

Anh búng búng điếu thuốc, có ít lời để ở trong lòng, không nói ra không thoải mái được: "Ngày đó con đã tới tìm ông cụ, con nói với cụ, con có bạn gái, ông cụ không nói gì cả, cin biết, ông giống với bố. Từ trong xương cốt các người đã tự cho mình cao hơn người ta, các người đương nhiên cho rằng, kiểu người như Bùi Ninh không có bối cảnh, phải ủy khuất chính mình để cho các người mặt mũi."

Anh cầm điếu thuốc bóp chặt: "Đến nỗi, Thường gia còn điều gia gia đình Ninh Ninh, không để cô ấy vào mắt, vừa lúc lại biết tính bố, bọn họ nghĩ con sẽ nghe lời bố ư."

Im lặng một lát, Diệp Tây Thành nói tiếp: "Bố cảm thấy con chuyện bé xé ra to, chưa cho cụ mặt mũi, chưa cho bố mặt mũi, chưa cho Thường gia mặt mũi, vậy các người có cho con mặt mũi không? Biết rõ con đối với Ninh Ninh thế nào, còn một hai phải khiến con khó xử. Bọn họ đều không nghĩ đến cảm nhận của con, còn muốn con khiến bọn họ dễ chịu? Nếu hôm nay con không tỏ rõ thái độ, e là sau này ai cũng có thể lấy đủ loại lý do liên quan đến hôn nhân mà vung tay múa chân trước mặt con."

Hôm nay là lần đầu tiên, sau ba mươi năm, Diệp Tây Thành nói nhiều với bố mình đến thế, phá vỡ kỷ lục trước nay.

Diệp Tây Thành cảm thấy nói quá nhiều về vấn đề này sẽ không còn thú vị: "Con không thích nói chuyện không phải là con sẽ không nói, chỉ là con không thích lấy suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác. Nhưng người Thường gia đụng chạm tới đồ vật mà con quý trọng nhất, con chỉ tôn trọng người mà họ tôn trọng người của con."

Qua một lát: "Bố ạ, nếu như bố nhất định phải có ý kiến, con sẽ nói thêm hai câu, đã sáu năm rồi, cả năm con chẳng nghĩ gì cả, chỉ mang theo Hoa Ninh phát triển đến một tầm cao mới, con muốn gì chứ? Chính là dùng để đổi lấy tự do cho hôn nhân của con."

Diệp Đổng chìm trong khói thuốc, không lên tiếng.

Diệp Tây Thành gạt tàn thuốc của điếu thuốc trên tay, đứng lên: "Không phải Thường gia cảm thấy không được trưởng bối Diệp gia tán thành thì không được sao, hôm nay coi như con cho bọn họ thấy rõ, để Ninh Ninh nhận được sự tán thành, đỡ để bọn họ tự cho mình là đúng mà xen vào việc của người khác. Con vào trước đây."

Nói xong, anh nâng bước rời đi.

~Hết chương 23~

Lời editor: Thật sự là truyện này chương nào cũng rơi vào hơn 3k chữ đến 6k chữ k giống các truyện khác chỉ hơn 2k chữ/chương r thi thoảng ms có chương 5-6k chữ. Nên hôm nào k có chương mới thì tức là chương đó quá dài edit chưa xong or mình bận việc nên k đăng nhá :smile:))))

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Việt Chi Cổ Chân Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net