Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(Cái hình thật sự khớp với nội dung lắm đó )
Diệp Tây Thành mua thuốc xong thì trở lại xe, Bùi Ninh nhìn chằm chằm anh.
"Nhìn gì?" Diệp Tây Thành tỏ ra không có việc gì hỏi.
Bùi Ninh: "Một ngày anh hút mấy điếu?"
Diệp Tây Thành: "Không cố định, bận thì cả ngày không hút, nhàn thì hút mấy điếu."
"Hút ít thôi."
"Ừ."
Diệp Tây Thành đưa bao thuốc cùng bật lửa vừa mua cho cô: "Đưa cho em, mỗi ngày có thể hút mấy điếu thì em đưa cho anh."
Bùi Ninh: "..." Nhận lấy không đúng lúc.
Diệp Tây Thành đặt bao thuốc trên đùi cô, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bùi Ninh tạm thời cất bao thuốc cùng bật lửa vào túi xách: "Em giữ rồi, anh có chờ cả tháng cũng không có một điếu đâu."
Diệp Tây Thành: "Thì không hút nữa."
Anh không nghiện thuốc lá lắm, lúc nào phải xã giao mới hút hai điếu.
Từ lúc cô trở về, lâu lắm rồi anh cũng chưa hút.
Đến dưới lầu công ty, Diệp Tây Thành bảo Bùi Ninh lên trước, anh còn phải gọi điện.
Bùi Ninh đưa bình nước đã uống một nửa cho anh: "Uống nhiều chút." Hôm nay anh nói nhiều như lời nói cả một tháng, phá vỡ kỷ lục lần trước.
Lúc Diệp Tây Thành uống nước thì Bùi Ninh sửa sang cẩn thận lại áo sơ mi cho anh, vừa rồi khi cô ôm anh làm áo sơ mi hơi bị nhăn.
Anh nói: "Không sao đâu, lát lại phải thay."
Bùi Ninh vẫn nghĩ rằng anh thích làm đẹp, nên khi anh lên trên đều phải qua chỗ thư ký, quan tâm đến hình thượng một cách khủng khiếp.
Bùi Ninh đi lên lầu, tài xế cũng xuống xe, chỉ để lại mình Diệp Tây Thành trên xe, anh gọi điện cho Vạn Đặc: "Cuối năm cậu còn phải về giúp tôi đấy."
Vạn Đặc: "Còn Bùi Ninh...?"
Diệp Tây Thành: "Lúc đó để cô ấy tới công ty ở Thượng Hải, về gần nhà."
Trợ lý Vạn Đặc hiểu ngay được chuyện gì xảy ra: "Để Bùi Ninh làm ở đầu tư ở Hoa Ninh?"
"Ừ."
Tới công ty đầu tư có lợi cho nghiệp vụ của Bùi Ninh, nhưng mà Vạn Đặc không quên nhắc nhở Diệp Tây Thành: "Nhất định phải tới đó? Tạm thời bên đó chưa có vị trí trống."
Diệp Tây Thành: "Trong lòng tôi hiểu rõ."
Vạn Đặc: "Được. Vậy còn dặn dò gì không?"
Diệp Tây Thành phân phó: "Ở Thượng Hải tôi có căn biệt thự cách đầu tư Hoa Ninh không xa, cậu tìm công ty bắt đầu dọn dẹp thiết kế lại, chọn phong cách mà Bùi Ninh thích, lát nữa tôi gửi cho cậu."
Vạn Đặc: "Được, tôi đi làm ngay."
Diệp Tây Thành nói "ừ."
Quan hệ của anh và Bùi Ninh xem như ổn định, về Thượng Hải làm việc, cô có thể thường xuyên về gặp ông bà nội, có nhiều thời gian ở cạnh họ hơn.
Vạn Đặc tính toán buổi tối gọi điện cho Diệp Tây Thành báo cáo công việc, bây giờ tiện quá nên nói luôn: "Diệp tổng, báo cáo với anh những thông tin cơ bản của dự án bên Pháp."
Dự án đó lúc trước đàm phán anh ta không tham gia, mà là Bùi Ninh tham gia, còn làm phiên dịch tại chỗ cho Diệp Tây Thành.
Nhưng mà từ lúc anh ta theo, ý của Diệp Tây Thành lại là mấy năm trước Bùi Ninh bận quá, thể lực tiêu hao quá mức, muốn để cô làm trợ lý để cô có thời gian nghỉ ngơi điều trị.
Vạn Đặc tiếp tục báo cáo: "Công nghiệp Hi Hòa cũng muốn tham gia đấu thầu."
"Hi Hòa?" Diệp Tây Thành nhíu mày, anh nhớ không nhầm thì: "Hi Hòa không đủ điều kiện nhận dự án có vốn lớn vậy mà."
Vạn Đặc: "Lần này Hi Hòa mượn từ Hạng Thị, là chủ tịch Diêu cùng bố Hạng Dịch Lâm nói qua, chia trác như nào tạm thời tôi không biết."
Bây giờ, đã ký hiệp nghị hợp tác EFG, sau này Hạng Dịch Lâm không tránh được các loại chạm mặt với Diệp Tây Thành.
Hi Hòa sợ Hạng Thị thay lòng đổi dạ, lại ăn rồi đi tìm Hoa Ninh giảng hòa, nói vậy thì Hi Hòa còn có thể tiếp tục cung ứng pin cho Hạng Thị hay không, nhưng lại không biết kéo dài tới bao lâu, mà ô tô Hạng Thị là khách hàng lớn nhất của pin Hi Hòa.
Vì thế Hi Hòa mượn điều kiện từ Hạng Thị để tiếp nhận dự án, sau đó trả cho Hạng Thị một khoản phí quản lý kếch xù, dự án này liền biến thành Hi Hoa thay Hạng Thị kiếm tiền ngay.
Vì để giữ được trái tim Hạng Thị, Hi Hòa xác thực cũng thật liều mạng.
Vạn Đặc lo lắng: "Bên Pháp kia, xem như là sân nhà của Hạng Dịch Lâm." Tập đoàn Hoa Ninh ưu thế hơi yếu.
Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói: "Thì sao?"
Vạn Đặc hiểu ngay, sau đó tiếp tục báo cáo công việc khác: "Diệp tổng, dự án CSA kia, ngày mai tôi tới đàm phán với chính quyền địa phương."
Diệp Tây Thành: "Ừ, cuối tuần tối sẽ tới."
CSA: Community Support Agriculture, duy trì hợp tác xã nông nghiệp. Dự án này được khởi động từ năm ngoái, địa điểm là ở quê Bùi Ninh.
Diệp Tây Thành đi đến văn phòng, bảo thư ký chuyển cuộc họp từ 5 giờ sang 6 giờ.
Thư ký nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: "Vâng, tôi lập tức thông báo lại."
Cho đến khi Diệp Tây Thành vào văn phòng rồi, thư ký vẫn không hiểu gì cả, cuộc họp này anh đâu có tham gia, làm sao phải thay đổi giờ? Trước kia có bao giờ anh quản vấn đề này đâu.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô ta nhanh tay thông báo thời gian cho mọi người.
Bùi Ninh vừa lúc tìm thư ký lấy văn kiện, thuận miệng hỏi: "Sao phải thay đổi thời gian?" Còn tưởng vị quản lý nào có việc đột suất.
Thư ký lắc đầu, hếch cằm hướng văn phòng Diệp Tây Thành.
Bùi Ninh đã hiểu, là ý của Diệp Tây Thành.
Thư ký hơi nhiều lời: "Nhưng là thay đổi hay không cũng giống nhau mà, họp xong bọn họ cũng chả đi đâu được."
"Sao?" Bùi Ninh không rõ.
Thư ký: "9 giờ tối còn có cuộc họp nữa, họp video với đối tác nước ngoài. Nhưng mà cuộc họp này Bùi tỷ không cần tham gia, trợ lý Vạn Đặc chủ trì."
Bùi Ninh gật đầu, khó trách cô không biết việc đó.
Cô vừa muốn về văn phòng của mình, Diệp Tây Thành lại ra gọi: "Trợ lý Bùi, mười phút sau họp video, với bên đầu tư Hoa Ninh."
Thư ký bừng tỉnh, thì ra trợ lý Bùi còn bận việc khác, nên mới đẩy lùi lịch họp sau 5 giờ.
Bùi Ninh lấy đồ dùng cho cuộc họp vào văn phòng Diệp Tây Thành, cô không vội vàng vào mà đứng gõ cửa.
Trong trí nhớ của cô, phải có sự đồng ý của Diệp Tây Thành mới được vào.
Bên trong không đáp lại, Bùi Ninh tiếp tục gõ cửa: "Diệp tổng?"
Diệp Tây Thành chính mình ra mở cửa, Bùi Ninh vào rồi, anh đóng cửa lại sao đó khóa trái từ bên trong.
Bùi Ninh thầm nghĩ, mở họp mà cũng bảo mật như vậy?
Diệp Tây Thành: "Nhìn gì?"
Bùi Ninh: "Anh khóa trái cửa làm gì?"
Diệp Tây Thành hếch cằm chỉ phòng nghỉ: "Đi vào, có chuyện muốn nói với em."
Bùi Ninh nhìn đồng hồ theo bản năng: "Sắp họp rồi?"
"Ừ." Diệp Tây Thành nhàn nhạt nói, tự mình đi vào phòng nghỉ, Bùi Ninh đi theo sau anh vào, cô vừa bước chân vào thì cửa tự động khép lại.
Trong phòng đen nhánh một mảnh, tấm rèm che ánh sáng đều đã được kéo xuống, chỉ có cửa phòng tắm còn hơi hé, một vài tia sáng xuyên qua khe cửa, miễn cưỡng mới có thể nhìn xem giường ở đâu.
Bùi Ninh hơi phát ngốc, phản ứng lại hiểu ý của anh, cô vẫn giả ngu mà hỏi câu: "Anh muốn nói gì với em?"
Trong phòng ngoài ái muội ra thì không còn gì khác.
Diệp Tây Thành ôm cô vào ngực, động tác rất nhẹ, cọ cọ gương mặt cô: "Em tắm trước đi? Anh lấy quần áo cho em." Sau đó buông cô ra, đi tới tủ quần áo tìm quần áo của mình cho cô mặc.
Bùi Ninh nhỏ giọng nói: "Thư ký còn ở ngoài đó."
Diệp Tây Thành: "Vừa rồi bảo em vào họp, tất cả mọi người đều nghe thấy."
Anh tìm quần áo ở nhà đặt ở mép giường, không thúc giục Bùi Ninh, cho cô thời gian tiêu hóa. Anh bỏ vạt áo từ trong quần ra, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Bùi Ninh đứng đó không nhúc nhích, vẫn luôn nhìn anh, dưới ánh đèn tối tăm, anh đặc biệt gợi cảm mê người, không khí xung quanh phát ra đều là hormone cường thế từ anh.
Cô còn sót chút lý trí: "Về nhà đi."
Toàn bộ cúc áo sơ mi của Diệp Tây Thành được cởi ra, anh đi qua ôm cô vào người, thấp giọng nói: "Anh muốn em bây giờ."
Vừa rồi anh phải nhịn rồi lại nhịn, vẫn là vô dụng.
Loại xúc động không lý trí này trước nay chưa từng có.
Anh nói giọng khàn khàn: "Em.... Em không muốn anh?" Cọ gương mặt cô, nỗ lực khắc chế hô hấp chính mình.
Anh hôn từ mặt cô đến mũi cô, sau đó ngậm lấy đôi môi cô.
Bùi Ninh chậm rãi bắt đầu đáp lại anh, cô ném tài liệu cùng bút lên chiếc bàn làm việc cách đó không xa, tài liệu trượt một đoạn ngắn trên mặt bàn, dừng lại ở bên cạnh bàn rồi rơi thẳng xuống mặt đất.
Đôi tay cô ôm chặt lấy cổ anh, nhón chân chủ động hôn anh.
Lần này hôn không dịu dàng chút nào, thiếu chút nữa ngang hàng với cắn xé, là Bùi Ninh cắn Diệp Tây Thành, hỗn loạn mà phát tiết.
Hai người phát tiết không đơn giản, còn có những niềm đau trong nội tâm phát ra triệt để.
Hôn xong rồi, nước mắt cô rơi xuống.
Diệp Tây Thành vốn còn muốn để cô tắm rửa, hiện tại làm gì còn ý nghĩ đó nữa.
Nhưng mà không lý trí nào có thể nghĩ nữa, cô chỉ có một bộ này thôi, không thể làm bẩn cũng không thể làm nhàu, chút nữa còn phải mở họp.
Anh buông cô ra, vào phòng tắm lấy áo choàng tắm ra.
Bùi Ninh vừa bị anh hôn thiếu chút nữa hết không khí, mới dừng lại vài giây, anh đã đi từ phòng tắm ra: "Anh lấy áo choàng tắm..." Làm gì? Mấy chữ sau còn chưa kịp nói ra, Diệp Tây Thành đã nuốt hết lời cô muốn nói vào miệng, mấy chữ ấy cũng bị cô ăn luôn.
Sau đó quần áo làm thế nào đặt ở chiếc ghế cuối giường, cô không có chút ấn tượng gì cả.
Gió lạnh từ điều hòa thổi tới, cô không khỏi rùng mình một cái, Diệp Tây Thành bọc cô cùng áo choàng tắm vào trong lồng ngực.
Diệp Tây Thành buông tha cho môi cô, bắt đầu hôn cằm cô, Bùi Ninh rốt cuộc cũng có thể thở dốc rồi, há miệng hô thấp. Diệp Tây Thành bế cô lên, không có váy trói buộc, hai chân Bùi Ninh cuốn lấy eo anh như trước kia.
Diệp Tây Thành trực tiếp đặt cô lên bàn làm việc, để cô ngồi xuống rồi cô vẫn gắt gao quấn lấy eo anh.
Trên mặt Bùi Ninh không chỉ có nước mắt, Diệp Tây Thành dùng mu bàn tay lau hai cái, lấy một cái hộp màu xanh đậm trên góc bàn.
Lúc này Bùi Ninh mới hoàn hồn: "Anh mua lúc nào?"
Phòng nghỉ này cô vẫn luôn dọn dẹp, anh có cái gì cô đều biết, trong nhà lại càng không phải nói.
Diệp Tây Thành xé mở hộp giấy: "Lúc mua thuốc."
Bùi Ninh: "..." Nghi ngờ trước đó đều được giải đáp, anh không phải muốn mua thuốc mà là mua cái thứ này.
Diệp Tây Thành đưa đồ vật vào tay Bùi Ninh: "Đeo cho anh." Đôi tay anh chống ở hai sườn mặt bàn, tiếp tục hôn môi cô.
Bùi Ninh khẩn trương một chút, sau đó hơi híp mắt, tay chậm rãi đưa tới gần thân thể anh.
Phòng nghỉ cách âm quá tốt, âm thanh gì trong này bên ngoài đều không nghe được, mà trong phòng này giờ cô cũng chỉ nghe được tiếng thở ngày càng dồn dập của Diệp Tây Thành, hơi thở thô kinh khủng.
Anh hôn cô cũng dùng nhiều lực hơn.
Mười tám tuổi cô yêu đương với anh, mấy năm đó chuyện thân mật làm thật sự không thiếu gì, thế mà bây giờ Bùi Ninh lại hơi khẩn trương, tay không nghe lời cứ run run, một phút rồi vẫn chưa đeo lên được.
Sau đó không có cách nào khác, cô chỉ có thể dừng hôn Diệp Tây Thành, nhìn tận nơi rồi đeo lên cho anh.
Tay cô nóng bóng, sau đó cái nóng bỏng ấy lan đến cả hai tai.
Nửa phút sau mới đeo xong.
Bùi Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tây Thành ôm lấy bả vai cô, hai người nhìn nhau một lát, đều chủ động hôn môi đối phương, đặc biệt là Diệp Tây Thành, muốn đem cô khảm vào chính thân thể mình.
Anh không cho cô quá nhiều thời gian thích ứng, sau đó đâm vào một cái, khoảng cách giữa hai người là âm.
Bả vai Bùi Ninh, chân cũng thế, bị anh cầm đến phát đau thế nhưng cô vẫn chịu đựng.
Thế rồi những âm thanh nhỏ vụn sau đó đều bị Diệp Tây Thành giữ lại.
Mặt bàn quá cứng, nằm lâu nên Bùi Ninh bị cộm eo, phát đau, cô nói với Diệp Tây Thành: "Em nằm lên vai anh được không?"
Diệp Tây Thành không muốn nói chuyện.
Bùi Ninh: "Diệp Tây Thành, được không?"
Cô cố nén không phát ra âm thanh gì nữa.
Diệp Tây Thành: "Đợi anh chút."
Ngoại trừ xương quai xanh trở lên có thể nhìn được, những chỗ khác của anh đều bị cô cắn hoặc cào hết cả.
Mồ hôi chảy xuống vết cào, cả người anh phát đau, sao để cô tiếp tục cào nữa.
Bùi Ninh nằm trên bàn, hai tay bắt lấy cạnh bàn, cảm giác giây tiếp theo cô có thể lăn xuống đất luôn: "Nhẹ chút, mặt bàn cũng bị anh đâm hỏng rồi đó."
Lực đạo của Diệp Tây Thành không giảm chút nào.
Bùi Ninh chịu không nổi, mũi chân đều căng cứng.
Sau đó, giọng nói cũng khàn đi.
Không biết là nước mắt hay là mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.
Cô muốn hôn anh, muốn anh ôm cô, nhưng tư thế như vậy không dễ chịu chút nào.
Ở thời điểm cuối cùng, Bùi Ninh gọi tên anh, có khóc nức nở cũng có làm nũng, Diệp Tây Thành cảm giác cô sắp lên đỉnh, anh dùng sức ôm lấy bả vai cô, ôm cô thật chặt vào ngực.
Hai người ở cùng thời điểm mà kêu tên đối phương, âm thanh trùng hợp.
Vượt qua sóng to gió lớn mãnh liệt, mọi thứ chậm rãi trở lại bình tĩnh.
Diệp Tây Thành ôm cô, Bùi Ninh gác cằm ở đầu vai anh, ai cũng không nói chuyện, Bùi Ninh phát hiện cô thích cảm giác yên tĩnh này, không có nhiều lời nói nhưng lại vẫn có thể vẫn cảm nhận được anh ở bên cạnh.
Cho đến khi toàn thân đầy mồ hôi, Diệp Tây Thành buông cô ra: "Em tắm đi."
"Anh tắm trước đi." Bùi Ninh mệt mỏi, tiếp tục ngồi trên bàn nghỉ ngơi.
Diệp Tây Thành vào phòng tắm, không đóng cửa, nhưng mà vị trí này cô nhìn không tới, rất nhanh phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Bùi Ninh cài áo choàng tắm lại, nhìn thời gian, mới 3 rưỡi.
Diệp Tây Thành tắm cực nhanh, cô liền tỉnh táo, anh đã ra ôm cô từ trên bàn xuống: "Tắm đi rồi nằm một lát."
Bùi Ninh đi vào phòng tắm, muốn đóng cửa, Diệp Tây Thành lại nói: "Không cần gội đầu đâu."
Bùi Ninh theo bản năng sờ tóc, vừa rồi cả đầu đầy mồ hôi, không gội mà được à?
Cô nói: "Em gội qua thôi."
Diệp Tây Thành: "Ngủ dậy hẵng gội."
Bùi Ninh thấy cũng đúng, giờ lại mệt, cô tắm qua loa rồi nằm vật trên giường: "5 giờ gọi em." Cô nói với Diệp Tây Thành.
"Ừ." Diệp Tây Thành lấy di động qua đặt báo thức.
Bùi Ninh nằm xuống, gối cùng chăn đều có mùi hương của anh, cô vừa mới híp mắt, cơ thể lại nằng nặng, Diệp Tây Thành áp cả người lên cô, cô đẩy anh: "Đè chết em, em thở không nổi."
Diệp Tây Thành nửa đứng dậy, đem ngăn cách giữa hai người vứt sang bên cạnh, cúi đầu bắt đầu hôn cô, thân thể Bùi Ninh còn mẫn cảm, anh vừa hôn cô liền không tránh khỏi run rẩy.
Bùi Ninh: "Em muốn ngủ một lát." 6 giờ còn phải họp, không thể lại điên cuồng được.
Diệp Tây Thành: "Anh biết, sẽ không làm em muộn họp đâu. Mà nếu có muộn, anh sẽ gọi điện báo lại, nói cuộc họp bên này còn chưa kết thúc."
Bùi Ninh: "..."
Lần trên giường này anh cũng hôn cho đủ rồi mới bắt đầu.
Cảm giác lần này với lần trước hoàn toàn khác nhau, lúc trước khá thô bạo, chỉ là thân thể mãnh liệt chiếm hữu đối phương.
Lần này là kiên nhẫn cùng dịu dàng, tâm linh tương thông.
Bùi Ninh ôm lấy cổ anh: "Em thấy anh suy xét cho chu đáo, làm sao để em ngủ một tiếng đây."
Diệp Tây Thành: "Anh bảo em nằm chứ có nói để em ngủ đâu."
Bùi Ninh: "..."
Vừa mới bắt đầu trận đầy dịu dàng, sau đó vẫn không tránh khỏi kịch liệt.
Không có tiếng động chạm với bàn làm việc, cả phòng yên tĩnh chỉ còn những tiếng thở dốc.
Thời gian làm lần này dài hơn lần trước rất nhiều, thể lực của Bùi Ninh không chống đỡ được, cô nói: "Em còn phải họp, anh chừa lại cho em chút sức đi."
Diệp Tây Thành gật đầu, cũng chỉ là gật đầu mà thôi, không có ý muốn kết thúc.
Lúc cuối cùng, theo lực đạo của anh, mũi chân của Bùi Ninh cũng căng cứng, thiếu chút nữa cô liền mất đi ý thức, còn Diệp Tây Thành lại chỉ thấy cổ họng đau rát.
Vừa khít, chuông báo thức kêu lên.
Bùi Ninh giật mình một cái: "5 giờ?"
Diệp Tây Thành: "5 giờ 20 phút, đủ để em đi tắm." Nói xong lại phải hôn cô.
Bùi Ninh không rảnh lo cho anh, đẩy anh ra, lấy quần áo chạy tới phòng tắm.
Diệp Tây Thành tay không chống đỡ, ngã vật xuống giường: "..."
Đây là lần tắm rửa có tốc độ nhanh nhất trong đời Bùi Ninh, bao gồm cả gội đầu mới hết có mười phút, cô cầm máy sấy, vừa mở cửa vừa gọi người bên ngoài: "Diệp Tây Thành."
"Ơi em." Diệp Tây Thành mặc áo choàng tắm dài, bắt đầu dọn dẹp giường.
"Anh vào đây, sấy tóc cho em."
Diệp Tây Thành buông đồ trong tay đi vào phòng tắm, cô đưa máy sấy cho anh: "Giúp em chút, em còn mặc quần áo rồi trang điểm, nếu không muộn mất."
Chờ mặc quần áo xong, lại phũ phàng phát hiện túi trang điểm không mang theo.
Diệp Tây Thành chọn mức gió thổi lớn nhất, tai Bùi Ninh chịu không nổi, cổ cũng nóng: "Anh chọn gió nhỏ thôi, bỏng chết em rồi, rốt cuộc anh có thể sấy tóc hay không? Đừng để gió thổi gần như vậy."
Diệp Tây Thành: "Không đâu." Trước kia từng sấy tóc cho cô, số lần không nhiều lắm, anh đã sớm chẳng nhớ rõ phải làm thế nào.
Bùi Ninh ghét bỏ đẩy anh ra: "Không cần anh nữa, em tự làm."
Dọn dẹp gọn gàng, còn có mười lăm phút.
Diệp Tây Thành đổi ga trải giường mới, ngước mắt nhìn cô: "Sấy khô tóc rồi?"
Bùi Ninh: "Ừ." Cô khom lưng nhặt bút lên, không có thời gian nói chuyện phiếm, cô đi ra bên ngoài văn phòng bình phục hô hấp.
"Em đi nhé." Cô nói với người bên trong, cũng mặc kệ Diệp Tây Thành có nghe được hay không, cô mở cửa rồi chạy chầm chậm về văn phòng mình.
Thư ký ngồi bên ngoài, mọi người đều bận việc, tiếng giày cao gót của Bùi Ninh bị tiếng thảm cuốn đi, bọn họ chỉ nhìn thấy có một bóng dáng đi vào văn phòng trợ lý.
Thư ký nhìn thời gian, còn có mười mấy phút.
Một thư ký trẻ khác ngồi bên cạnh: "Trợ lý Bùi thật không dễ dàng, đi đường chậm chạp quá. Diệp tổng cũng thật là, không cho người ta thời gian chuẩn bị gì cả, làm trợ lý Bùi kết thúc cuộc họp trước hai phút?" Sau đó cười nói: "Nếu là em, buổi tối về nhà khẳng định bắt bạn trai quỳ đầu giường."
Thư ký: "Loại quỳ đầu giường này không xảy ra đâu, hai người bọn họ công tư phân minh, đặc biệt là trợ lý Bùi, chừng nào thì em nhìn thấy cô ấy làm nũng Diệp tổng ở công ty? Mặc kệ nói chuyện hay làm gì cũng đều giữ khoảng cách. Nếu không với một người đàn ông như Diệp tổng, làm sao lại coi trọng trợ lý Bùi chứ?"
Thư ký trẻ tuổi như suy tư gì đó, gật đầu: "Cũng đúng."
Bùi Ninh trở lại văn phòng liền vào phòng nghỉ trang điểm lại, thời gian không đủ, cô chỉ có thể kẻ mắt, chuốt mi vài cái, cuối cùng đánh son môi, phấn nền gì đó lược bỏ toàn bộ.
Còn tự nhìn thấy làn da mình không tồi, nên không cần đánh phấn, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Cô soi gương, quần áo tóc tai đều không có gì không ổn, lấy máy tính cùng tài liệu vội vàng đi xuống dưới lầu.
Trước khi vào phòng họp một giây, trong lòng cô đều thầm mắng Diệp Tây Thành, nếu không phải anh cứ một lần rồi lại một lần, làm sao cô lại phải chật vật hấp tấp như vậy chứ.
Cũng may, cô không phải người cuối cùng đến phòng họp.
Trên lầu, Diệp Tây Thành thu gọn phòng nghỉ, lại vào phòng tắm tắm rửa, vết cào trên cổ chạm vào là thấy đau, vết sau lưng còn sâu hơn.
Lúc nãy ở bên ngoài phòng nghỉ anh không có gương soi, bây giờ nhìn mình qua gương, từ yết hầu kéo đến xương quai xanh có một vết cào dài đến tụ máu.
Không cần nghĩ cũng biết là móng tay của Bùi Ninh làm ra.
Trước kia cô cũng sẽ như thế, mỗi lần làm xong, trên lưng anh cực kỳ nóng rát.
Đặc biệt là lúc mới làm được vài lần, cô đau nên liều mạng dùng sức mà cào anh.
Lần nghiêm trọng nhất khiến anh hai ngày không dám tắm rửa.
Diệp Tây Thành nhìn lại vết cào trên cổ, cỡ này thì có cài đến cúc áo sơ mi trên cùng cũng vẫn không che hết, lộ ra một chút vết máu đỏ tươi.
Tắm xong, Diệp Tây Thành tìm áo sơ mi trắng mặc vào, lại thắt thêm chiếc cà vạt, chỉnh chỉnh nắn nắn chiếc cà vạt trên cổ áo, miễn cưỡng có thể che khuất vết cào kia.
Ra đến ngoài phòng, anh đổi chế độ im lặng trên điện thoại, ban nãy sợ bị người khác quấy rầy nên mấy chiếc di động đều để chế độ im lặng hết.
Hai di động đều chưa phát ra tiếng, anh để lại chế độ bình thường, tất cả thông báo đều tới từ chồng của chị họ, Thiệu Vân Chi gọi tới.
~Hết chương 25~
Lời editor: Má =)) anh Diệp học hỏi kinh nghiệm của những ng đi trước, lúc quan trọng phải để điện thoại về chế độ im lặng )) phòng hờ phá hỏng việc
Xin lỗi các quý dzị vì tiến độ truyện gần đây có hơi chậm một xíu bởi việc ở cơ quan h hơi bận, nên tối về nhà là lười k có sức edit luôn ;))) nhưng mà đừng lo, cùng lắm thì 1 tuần vẫn đảm bảo 3c nhá (vì h cũng quay lại vs nhau r mà còn ngọt ngào nữa ấy)